Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1301: Tiên phàm gian chi biến

Nhiệm vụ hàng đầu của đời này là lấy tiên phách thiên địa Huyền Hoàng giới siêu cấp hợp đạo.
Trước khi đạt thành mục tiêu, không ngại tránh hai người này trước.
“Thuật phong hồn thay giới, trong ‘Bổ Thiên Lục’ của Thiên Y cũng có nhắc đến.”
“Giới như người. Người có thể đoạt xá, thế giới cũng thế.”
“Chỉ là muốn thành công thay giới, có hai điều kiện mở đầu. Đầu tiên, thần niệm làm ‘giới hồn’ nhất định phải cường hoành vô cùng. Ít nhất không thể yếu hơn ý thức bản nguyên Thiên Đạo thế giới quá nhiều. Nếu không trong quá trình thay giới ngắn ngủi, bản thân thế giới sẽ xảy ra sụp đổ từ trong ra ngoài. Quả thực có thể so với tai nạn diệt thế.”
Trước mắt Lý Phàm lóe qua bóng dáng trong suốt trong thân thể Truyền Pháp, ánh mắt hơi động.
“Thứ hai là người thi thuật làm được áp chế hoàn toàn đối với thế giới. Nhất định phải làm cho ý thức thế giới triệt để rơi vào ngủ say. Nếu như đồng thời có hai ý thức tồn tại, vô cùng có thể dẫn đến sự phân liệt của thế giới...”
“Thiên Y, Truyền Pháp và năm thiên tôn của Ngũ Lão hội hợp lực, quả thực có thể làm được điểm này.”
Lý Phàm kết hợp với nội dung trong Bổ Thiên Lục, hồi tưởng lại thao tác thật kiểu sách giáo khoa của Thiên Y, trong lòng chợt lóe qua một tia linh quang.
“Phong hồn thay giới, phong hồn thay giới...”
“Ý thức Thiên Đạo sơ sinh của Đại Huyền tiểu thế giới hiện giờ chính là cơ hội tuyệt hảo để ta làm thử.”
Lý Phàm ngẩng đầu, hai mắt xuyên qua mặt đất, thẳng đến bầu trời Đại Huyền.
Như bị mũi tên xuyên thủng, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy bảy màu. Sinh linh Đại Huyền ngoại trừ Lý Phàm, không một ai có thể phát giác.
Mà trong vòng xoáy bảy màu này, ý thức thế giới như trẻ sơ sinh đang ngủ say.
E sợ động tác thô bạo sẽ quấy nhiễu đến hắn, Lý Phàm cực kỳ cẩn thận phân hóa ra một tia thần niệm, lẻn vào, tiếp cận.
Sau đó dốc lòng cảm ngộ.
Trong nháy mắt, trong Đại Huyền thế giới gió nổi mây phun, thủy triều lên xuống, hoa rơi hoa nở, đủ loại trên thế gian đều lần lượt hiện ra trước mắt Lý Phàm.
Giống như những biến hóa này đang xảy ra trên người chính hắn.
Theo cảm ứng từng bước xâm nhập, ngoại trừ cảnh tượng tự nhiên, hỉ nộ ái ố, sinh lão bệnh tử của sinh linh Đại Huyền cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Đồng cảm cùng Thiên Đạo.
Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ trên thế gian, đây đều là một cơ duyên hiếm có. Đắm chìm trong đó, tĩnh tâm cảm ngộ, lĩnh ngộ một chiêu nửa thức đại thần thông kinh thiên động địa cũng không phải việc khó.
Song Lý Phàm lại chủ động từ trong quá trình đốn ngộ ra ngoài.
Duy trì trạng thái nửa thanh tỉnh, nửa ngộ đạo.
“Nghĩ Tạo, Bách Thái Chúng Sinh!”
Tâm thần chợt động, một bóng dáng Lý Phàm nửa trong suốt lập tức xuất hiện trong vòng xoáy tinh không trên bầu trời Huyền Hoàng.
Rót toàn bộ cảm ngộ đạt được từ Thiên Đạo Đại Huyền vào trong đó.
Bóng dáng nửa trong suốt dần biến hóa, giống như cải lão hoàn đồng, từ dáng vẻ trung niên dần dần biến thành một đứa trẻ sơ sinh vừa sinh ra không lâu gào khóc đòi ăn!
Phong cách hành sự của trẻ sơ sinh nhưng vẫn lão luyện như người trưởng thành.
Đến sát ý thức Thiên Đạo Đại Huyền ngủ say, từng bước tiến lên, thình lình bao phủ...
Chiếm lấy thay thế!
Đại Huyền tiểu thế giới nháy mắt rơi vào chấn động dữ dội.
Đất rung núi chuyển, trên bầu trời từng kẽ nứt như vết sẹo từ giữa vòng xoáy tinh không lan tràn ra.
“Giải Ly điệp! Thôi diễn!”
Trong thức hải Lý Phàm, Giải Ly điệp cuối cùng tạm thời ngừng nhiệm vụ thôi diễn về tiên trận giáng cấp, mà là toàn lực suy tính tiếp hợp nhân cách nghĩ tạo Đại Huyền.
Trải qua sự không ngừng hoàn thiện của đại trận ‘Nghĩ Tạo, Bách Thái Chúng Sinh’, đứa trẻ trong suốt chợt sáng chợt tối, không ngừng lấp lóe cuối cùng trở nên ổn định lại.
“Thay giới!”
Lý Phàm ở sâu dưới lòng đất, trong tay hội tụ một cây châm vàng. Sau đó bắn tới Thiên Đạo Đại Huyền nghĩ tạo trên màn trời.
Trúng ngay huyệt ấn đường giữa mày.
Đứa trẻ nửa trong suốt theo bản năng phát ra một tiếng khóc nỉ non rất nhỏ. Thiên địa sơ minh, đại đạo vô âm. Thế gian không ai có thể nghe lại trong phút chốc truyền khắp toàn bộ Đại Huyền tiểu thế giới.
Từ yếu mạnh lên, càng lúc càng vang vọng. Cuối cùng không thể nghe thấy.
Mà trong tiếng khóc nỉ non của nhân cách Đại Huyền nghĩ tạo, dị tượng thế gian cũng từ từ biến mất, khôi phục bình tĩnh lúc đầu.
Vết thương và vòng xoáy trên bầu trời khép lại, Lý Phàm lại có thể cảm ứng được nhân cách nghĩ tạo thay thế Thiên Đạo sơ sinh của Đại Huyền.
Hoặc là dùng thiên cách nghĩ tạo để hình dung càng thỏa đáng hơn.
Ý thức Thiên Đạo sơ sinh của Đại Huyền không bị Lý Phàm tiêu diệt mà là cưỡng ép trấn áp, phong miên nó.
Tất cả ý thức Thiên Đạo trưởng thành chậm chạp đều sẽ bị hấp thu đồng thời đồng bộ đến thiên cách nghĩ tạo. Để bảo đảm Thiên Đạo Đại Huyền hoạt động chính xác không sai lầm.
Giống như chất dinh dưỡng bồi dưỡng lớn mạnh thiên cách nghĩ tạo, sau khi làm cho thiên cách nghĩ tạo có thể hoàn toàn đảm nhiệm nhiệm vụ vận hành Thiên Đạo Đại Huyền tiểu thế giới thì sẽ triệt để cắn nuốt ý thức Thiên Đạo từ khi sinh ra đã ngủ say.
Hoàn thành lột xác chân chính.
Lý Phàm tỉ mỉ cảm ngộ tình hình hoạt động của thiên cách nghĩ tạo Đại Huyền.
Thiên cách nghĩ tạo là tạo vật của hắn, tất cả thông tin nó tiếp nhận, hắn tự nhiên cũng có thể cảm ứng được. Tình hình lúc này giống như là có một phân thân Thiên Đạo đang liên tục giúp hắn ngộ đạo.
Tuy chỉ là Thiên Đạo tiểu thế giới lại hơn ở liên tục không ngừng, góp gió thành bão.
Hơn nữa...
“Lần đầu làm, thủ đoạn hơi có vẻ cẩu thả. Nếu không phải có Giải Ly điệp cuối cùng kịp thời điều chỉnh, sợ rằng Đại Huyền thế giới sẽ bị hủy trong tay ta.” Lý Phàm nhìn về phía khe nứt lớn bởi vì dị động thiên địa mà tạo thành trên mặt đất Đại Huyền, khẽ lắc đầu.
“Có điều có kinh nghiệm lần này, ‘phong hồn thay giới’ tiểu thế giới khác tiếp đó chắc chắn sẽ thuận lợi không ít.”
So với thuật thay giới truyền thống trong ‘Bổ Thiên Lục’ của Thiên Y, bản cải tiến của Lý Phàm lại sử dụng ‘thiên cách nghĩ tạo’.
Bắt nguồn từ cảm ngộ ‘Giả cũng là thật’ và tiên trận hộ giới thượng cổ Đại Huyền ‘Cửu Tinh Hồng Châu’, trong thiên hạ e rằng chỉ có Lý Phàm mới có thể thi triển thuật nghĩ tạo này.
Thiên cách nghĩ tạo không chân chính có suy nghĩ của mình, chỉ là máy móc hoạt động đơn thuần, hoàn toàn nghe lệnh tạo vật chủ của nó. Khống chế lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Quan trọng hơn là, tiểu thế giới của Huyền Hoàng giới lấy ngàn mà tính. Nếu như thuật phong hồn thay giới gốc chỉ là tìm được thần hồn tu sĩ có thể sánh ngang ý thức Thiên Đạo chư giới, phải tốn không ít công sức. Mà hiện tại, một mình Lý Phàm đã có thể giải quyết vấn đề này.
Đồng thời cho dù số lượng tiểu thế giới khống chế nhiều cỡ nào cũng không cần lo lắng nguy hiểm mất khống chế.
“Sau khi chư giới về Huyền Hoàng, Thiên Đạo tiểu thế giới cũng sẽ dung hợp với thiên đạo Huyền Hoàng. Tuy nói thể lượng không được tỉ lệ thuận, nhưng kiến nhiều còn cắn chết được voi. Lại thêm đến lúc đó thủ đoạn khác của ta phối hợp vào...”
Một kế hoạch tuyệt diệu mà âm hiểm thoáng chốc sinh ra từ trong lòng Lý Phàm.
“Thực lực bây giờ có hạn, chỉ có thể sáng tạo ra thiên cách nghĩ tạo quy mô tiểu thế giới. Chờ ta sau khi tấn thăng, tương lai chưa chắc không thể sáng tạo ra Huyền Hoàng nghĩ tạo, thậm chí tinh hải nghĩ tạo...”
Theo dần dần nếm được ngon ngọt trên ngộ đạo ‘Giả cũng là thật’, Lý Phàm càng ngày càng cảm thấy, chân giả chi biến này thậm chí so còn là nguồn gốc lực lượng căn bản của bản thân hơn phương pháp tu hành cụ thể.
“Tiếc rằng đạo này quá mức huyền ảo. Ta luân hồi muôn đời cũng mới mới lĩnh ngộ được một ít. Hơn nữa, ‘Giả cũng là thật’ chi đạo giới hạn trên người mang ‘Hoàn Chân’ như ta có thể cảm ngộ, muốn tham khảo cũng không có cách nào.”
Trong lòng Lý Phàm còn mơ hồ nhận ra được, đối với cảm ngộ ‘Giả cũng là thật’, cái gọi là thiên phú, ngộ tính Tu Tiên giới bình thường đàm luận đều vô dụng với hắn.
Muốn khai thác sâu hơn sự huyền diệu chân chính của nó, quan trọng nhất lại thật ra là...
Cơ duyên.
Hoặc là dùng lời thông tục hơn đó là xem tâm trạng của ‘Hoàn Chân’.
Ở đời trước, sau khi Hoàn Chân tiếp xúc đến cái gọi là ‘biến số quấy nhiễu mới’, Lý Phàm bèn phát hiện cảm ngộ của mình đối với ‘Giả cũng là thật’ chi biến rõ ràng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy thiên tư, ngộ tính của bản thân không hề biến hóa, nhưng dường như khoảng cách càng gần, càng dễ dàng chạm đến hơn. Chỗ huyền diệu ắt ở nơi này.
“Minh đạo, hình chiếu...” Lý Phàm lại nghĩ tới đủ loại giải thích của Thánh Hoàng truyền đạo và tiểu loli Diễn Pháp Giác ở đời trước, mắt híp lại, vô số suy đoán hiện lên trong đầu.
...
Dị biến giữa thiên địa Đại Huyền không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng đối với sinh linh trong đó. Rất nhanh mọi người lại lần nữa tập trung lực chú ý trên người ‘thánh sư’ không ngừng truyền đạo.
Thời gian năm năm, thánh sư truyền đạo không ngừng nghỉ.
Chẳng mấy chốc đã là năm định neo thứ tám. Đài giảng đạo cũng từ quy mô lúc đầu mở rộng ra phạm vi năm trăm dặm. Dù vậy, người đến vấn đạo tầm sư trong thiên hạ vẫn nối liền không dứt.
Một ngày này, ảo ảnh thánh sư cầm trong tay phất trần nhẹ nhàng vung lên.
Dưới vạn chúng chú mục, đài giảng đạo phạm vi trăm dặm vậy mà biến thành như trung tâm thế giới. Sông núi đồng bằng, ao hồ biển cả, trong thế gian xung quanh đều xoay tròn, lưu động quanh đài giảng đạo.
Các sinh linh trong cài giảng đạo ngồi yên bất động mà ngày đi ngàn dặm.
Chỉ qua gần nửa ngày, đài giảng đạo mang theo mấy trăm vạn đệ tử đã trở thành trung tâm Đại Huyền thế giới.
Mà lúc này, bậc thang cao nhất đài giảng đạo đã là đại biểu cho cảnh giới Kim Đan viên mãn.
Trên tầng bình đài đó có tổng cộng có ba người ngồi thẳng nhìn xuống chúng sinh Đại Huyền cách mình càng ngày càng xa phía dưới.
Chính là Tôn Nhị Lang, Vương Huyền Bá, Nhạc Trấn Uy.
Nhạc Trấn Uy đến sau vượt trước, đủ để thấy thiên tư phi phàm của hắn.
Ba người đều là môn hạ của ‘thánh sư’, lấy sư huynh đệ xưng hô.
“Tôn sư huynh, cảnh giới Nguyên Anh kế tiếp cần cắn nuốt động thiên thiên địa. Xem ra chúng ta không tránh được phải rời Đại Huyền một chuyến.” Cho dù đối phương nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, Nhạc Trấn Uy vẫn vô cùng cung kính hỏi.
Thánh sư không chỉ truyền thụ đạo pháp huyền cơ, các thường thức trong tu tiên và tình báo tình thế cụ thể của Tu Tiên giới cũng đề cập nhiều lần. Vì vậy tu sĩ Đại Huyền không phải hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài Đại Huyền.
Tôn Nhị Lang cũng không tự cao tự đại: “Nhạc đại ca không cần đa lễ. Tuổi ngươi lớn hơn ta, nên là ta gọi ngươi sư huynh mới đúng.”
Không đợi đối phương trả lời thế nào, Tôn Nhị Lang bèn đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi ta đồng môn, Huyền Hoàng bản giới nguy cơ trùng trùng, lần này đi xa nên đi cùng nhau, chiếu cố lẫn nhau.”
“Chúng ta là thủ đồ của thánh sư, đã biết được địa điểm động thiên sư tôn đánh dấu cho chúng ta. Nhưng mà...”
Giọng điệu Tôn Nhị Lang ngạo nghễ, trong mắt lóe lên một tia tự tin: “Những động thiên đó chẳng qua là mấy loại tầm thường. Miễn cưỡng thành tựu Nguyên Anh cũng được, nhưng nếu như có dã tâm, muốn tiến thêm một bước nhìn trộm cảnh giới Hóa Thần thì còn thiếu rất nhiều!”
“Ta muốn đi tìm động thiên thích hợp với bản thân.” Giọng điệu Tôn Nhị Lang kiên quyết.
Nhạc Trấn Uy thì bày ra vẻ mặt mừng rỡ: “Suy nghĩ của Tôn sư huynh và ta quả thực không mưu mà hợp!”
“Lãnh địa Vạn Tiên Minh, phần lớn động thiên bị Tiên Minh và gia tộc quyền thế trong minh chia cắt lũng đoạn. Ngược lại là cơ hội bên phía Ngũ Lão hội lớn hơn một chút. Nhất là Vô Ưu Nhạc Thổ, nghe nói tu sĩ trong đó đều đắm chìm trong mộng cảnh, hiện thực căn bản ở trạng thái không đề phòng...”
Ba người một tính toàn, đã đạt thành nhận thức chung.
Sau đó cáo từ thánh sư, rời khỏi Đại Huyền, tiến đến chỗ Vô Ưu Nhạc Thổ.
Ảo ảnh Lý Phàm trên đài giảng đạo như có như không liếc nhìn bọn họ.
Lời nói truyền đạo trong miệng không ngừng.
Hiện tại đài giảng đạo này đã là trung tâm Đại Huyền.
Mấy năm qua, dưới sự khống chế của thiên cách nghĩ tạo, lực trận đạo không ngừng một khắc lặng yên lưu chuyển. Giống như một dụng cụ dung luyện to lớn chiếu rọi tất cả sinh linh nghe đạo bên trong, điêu trong một hạt châu màu trắng bạc.
Nguyên lý của nó thì là tham khảo của ‘hồng châu cửu tinh’ Huyền Hoàng Lý Phàm nhìn thấy lúc trước. Tuy trước mắt còn chưa thể làm được hoàn toàn ghi chép tất cả thông tin sinh linh. Nhưng là đã có thể đồng bộ toàn bộ những chuyện trải qua của sinh linh chiếu đến trong hạt châu trắng bạc ghi chép, bảo tồn.
Giống như một đôi mắt to lớn chăm chú nhìn sinh linh trong đài giảng đạo. Mặc cho bọn họ chạy bao xa đều không thể đào khỏi nhìn trộm.
Loại giám thị này chỉ tác dụng lên bản thân sinh linh. Cho nên sẽ không bị lực lượng bên ngoài khác phát giác. Không giới hạn ở những chuyện trải qua của sinh linh trong hiện thực, cho dù là trong mộng cảnh, ảo giác cũng khó thoát chiếu rọi của hắn.
“Chúng sinh hồng trần, vào mắt khó thoát.”
“Thiên địa chi sư, vạn linh chi sư.”
Âm thanh truyền đạo của bóng dáng vang vọng Đại Huyền tiểu thế giới, rất lâu không dứt.
...
Cùng lúc đó.
Bản tôn Lý Phàm thì một thân một mình đi tới tiểu thế giới U tộc tụ tập.
Không trực tiếp động thủ bắt mà là ẩn vào chỗ tối, quan sát sinh hoạt của người U tộc.
Rất có quy luật, cũng rất đơn giản.
Ăn, cầu nguyện, võ luyện, sinh sản, ngủ.
“Huyết mạch của Đại thiên tôn đời đầu, cho dù Huyền Thiên giáo đã sớm sụp đổ, gông xiềng áp đặt trên người bọn họ lại trước sau chưa thay đổi.” Mắt Lý Phàm lộ ra cảm khái.
Dưới sự đuổi bắt không ngừng của Vạn Tiên Minh, số lượng người U tộc may mắn sống sót càng ngày càng giảm. Nếu như không có lực lượng bên ngoài can thiếp, sợ rằng cuối cùng khó thoát vận mệnh diệt sạch.
Lần này Lý Phàm hiện thân nơi đây không có dự định giống như đời trước, dùng xưởng máu thịt tiến hành tự dưỡng đối với bọn họ. Mà là có dự định khác.
Huyết nhục hóa dĩ nhiên có thể cung cấp lượng lớn người U tộc, thu hoạch lượng lớn tinh túy nguyên lực.
Nhưng Lý Phàm càng tò mò hơn về nguyên nhân ‘tinh túy nguyên lực’ sinh ra.
Cùng là sinh linh Huyền Hoàng giới, vì sao cầu nguyện của người U tộc có thể tạo ra tinh túy nguyên lực lực cận tiên. Mà cầu nguyện của người phàm, thậm chí tu sĩ lại chỉ có thể nhiều nhất ngưng tụ thành lực lượng như khí vận, niềm tin?
Cái gọi là huyết mạch ‘Đại thiên tôn’ lại rốt cuộc là vật gì?
Đời trước Vương Huyền Bá đều không tinh luyện ra được huyết mạch đặc biệt dẫn nên từ trong thân thể hơn vạn người U tộc. Lý Phàm biết là hắn đã tìm sai cách.
Nếu đã không tinh luyện được...
Vậy thì thứ phản tổ xem!
Lý Phàm phân ra một luồng thần niệm lấy thuật ‘đạo đan’ của tiên chu đoạt xá thân thể nam tử thể phách cường đại nhất trong đám người U tộc trước mắt.
Sau khi thích ứng thân thể ngắn ngủi, dưới một phen kiểm tra lại không hề phát hiện trong cơ thể có chỗ nào dị thường.
Nhưng lại nằm trong kế hoạch của Lý Phàm.
Chỉ là lúc cầu nguyện mỗi ngày, mượn thân thể người U tộc cảm ngộ sự tạo ra, hướng đi của tinh túy nguyên lực.
Nếu là người U tộc bình thường, ắt hẳn không cách nào làm được điểm này. Cho dù bọn họ có thể nhất thời điều động lực u ám lại chỉ là xuất phát từ bản năng huyết mạch và truyền thừa vạn năm qua.
Nhưng Lý Phàm lại khác.
Lấy thân thể người U tộc sinh sống hơn nửa năm, hơn trăm lần cầu nguyện, kiên nhẫn giám sát chặt chẽ, cuối cùng đã để Lý Phàm nhận ra phương pháp tạo ra lực u ám.
Một phần thân thể, thần hồn trong khoảnh khắc nào đó khi cầu nguyện dẫn động tồn tại như trận pháp trong cơ thể.
Trải qua chuyển hóa của nó, hoàn thành lột xác.
Dấu vết đó trôi qua là mất. Sau khi hoàn thành chuyển hóa thì hoàn toàn ẩn vào trong máu thịt người U tộc. Nếu không phải Lý Phàm có cảm ứng đặc biệt với năng lượng rất nhỏ này, e rằng cũng sẽ bỏ lỡ nó!
Dấu vết tinh túy nguyên lực màu vàng tạo ra thế mà giống hệt cảm giác lúc Lý Phàm thi triển thần thông liên quan ‘Giả cũng là thật’ thể ngộ được!
“Không phải chân giả chi biến. Nhưng lại là lực lượng sót lại dao động cực kỳ tương tự!”
Lý Phàm phát hiện bí ẩn này, trong lòng chấn động không thôi.
Cưỡng ép đè xuống kinh ngạc trong lòng, Lý Phàm lại làm nghiệm chứng thêm nhiều lần.
Trực giác của hắn không sai.
Trong thân thể U tộc, dấu vết vĩ lực tạo nên tinh túy nguyên lực quả thực tương tự ‘chân giả chi biến’ của Hoàn Chân!
Sau khi kinh sợ lúc đầu, Lý Phàm dần tỉnh táo lại.
Suy nghĩ chớp động, phân tích từng điều một: “Lúc thật làm giả giả cũng là thật. Hoàn Chân sở dĩ có thể hoàn chân, mặc cho thế sự phát triển ra sao đều trước sau vẫn có thể mang ta về năm định neo thứ nhất, chính là vì liên quan đến...”
“Chân giả chi đạo.”
“Trong một ý niệm, vô số thế giới sinh diệt. Chân giả chi đạo này hiển nhiên hơn xa ta bất kỳ đạo đồ gì hiện giờ ta tiếp xúc được.”
“Mà dấu vết trong thân thể U tộc có thể hóa phàm thành tiên...”
“Tuy chưa chắc đúng quy cách, đối nghịch với ‘Hoàn Chân’. Nhưng chỗ đặc biệt tạo nên người U tộc... Cũng hoặc là nói Huyền Hoàng Đại thiên tôn đời đầu cũng tuyệt đối là tồn tại khó lường.”
Trong đầu Lý Phàm nháy mắt lóe qua vô số suy nghĩ.
“‘Hoàn Chân’ ở trong cơ thể ta, cùng ta hòa làm một thể.”
“Mà món bảo vật này e rằng sớm đã theo sự biến mất của Tiên giới mà không biết tung tích.” Lờ mờ nhìn thấy dấu vết chí bảo lại chỉ có thể mơ mộng xa vời, Lý Phàm không khỏi cảm thấy tiếc hận vô tận.
“Như vậy xem ra, sự ra đời của người đầu tiên nhậm chức Huyền Hoàng Đại thiên tôn sợ rằng cũng có một loại sứ mệnh nào đó hoặc là âm mưu ở bên trong.”
Nếu đã hiểu rõ nguyên do tinh túy nguyên lực ra đời, kế tiếp Lý Phàm tính toán phục hiện nó.
Dĩ nhiên, loại dấu vết chí bảo áp đảo trên tất cả thủ đoạn phàm tục hiện nay này tuyệt đối không phải phương pháp bình thường có thể phục hiện được.
Nếu không năm đó Huyền Thiên Vương và Vạn Tiên Minh hiện tại cũng đều không cần từ đầu đến cuối ký thác lực u ám giành được vào trên người những người U tộc này.
Huyền Thiên Vương kinh tài tuyệt diễm, Vạn Tiên Minh kế thừa di sản Huyền Hoàng giới vạn năm qua.
Bọn họ lại đều bó tay chịu thua với thứ này...
Nhưng Lý Phàm không giống vậy.
Hắn có thủ đoạn vượt qua dấu vết không tên kia.
Giả cũng là thật!
Phủ quyền từ trên xuống, làm cho phục hiện nó xảy ra trở nên khả thi.
Cho dù trong thử nghiệm ban đầu, Lý Phàm đều thất bại không một ngoại lệ.
Nhưng đường này không thông khác với lực có không bằng, Lý Phàm vẫn có thể cảm ứng ra được.
Không mảy may chán nản, ngược lại còn hưng phấn càng áp chế càng hăng hái.
Nếu như có thể thực hiện suy đoán của mình, như vậy cách dùng thần thông ‘Giả cũng là thật’ có thể được mở rộng vô hạn!
Phục hiện dấu vết chí bảo không biết tên còn khó hơn nghĩ tạo nhân cách Thiên Đạo tiểu thế giới rất nhiều!
Nguyên nhân đáng vui mừng duy nhất làm Lý Phàm trước sau kiên trì không hề từ bỏ chính là dấu vết đó là cố định không đổi.
Mà không giống như Thiên Đạo thế giới, thời khắc đều đang trong biến hóa, lưu chuyển.
Mỗi một lần thất bại đều gần thành công thêm một bước.
Để có nhiều cơ hội thành công hơn, thân thể Lý Phàm đoạt xá cũng dùng thời gian vượt xa người U tộc khác cầu nguyện.
Chuyện này tự nhiên cũng được tộc trưởng U tộc nhìn trong mắt, mắt lộ vẻ vui mừng.
Một ngày này đã là lần thất bại thứ hơn năm trăm vạn của Lý Phàm.
Không ngừng sử dụng lực giả cũng là thật, Lý Phàm phát hiện tiến độ nạp năng lượng của ‘Hoàn Chân’ vậy mà lần đầu từ 100% lại giảm xuống 80%!
Trong lòng hơi kinh hãi, Lý Phàm quyết định tạm thời dừng thử nghiệm, trước tiên chờ ‘Hoàn Chân’ nạp năng lượng xong lại nói.
May mà ở tiểu thế giới chỗ U tộc cư trú, điểm thời gian này sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Trong lúc Lý Phàm suy nghĩ, tộc trưởng U tộc lại truyền đến triệu kiến.
Trong người U tộc, không cần tên gọi xưng hô. Chỉ dựa theo thứ tự xếp hàng lúc cầu nguyện, dùng biệt hiệu phân biệt lẫn nhau.
Lý Phàm đi vào hang động tộc trưởng cư trú.
Sau khi tộc trưởng cổ vũ một phen, nói biển U Ám vĩ đại đã nhìn thấy sự cố gắng của Lý Phàm trong thời gian này, quyết định giáng xuống tứ phục.
Lý Phàm bày ra dáng vẻ cuồng nhiệt kích động chờ đợi cái gọi là chúc phúc buông xuống.
Âm thầm thì sớm đã chuẩn bị sẵn để cắt đứt liên hệ với phân thần.
Nguy hiểm trong dự đoán không hề xảy ra.
Lúc nghi thức chúc phúc tộc trưởng U tộc tiến hành được một nửa, trong cảm giác của Lý Phàm, biển U Ám đột nhiên buông xuống.
Từ trên trời giáng xuống, rót lực u ám vô tận vào trong thân thể của mình.
Quá trình quán thể chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Một lát sau, “quang minh” lại hiện, biển U Ám biến mất.
Thậm chí những lực u ám được rót vào trong cơ thể mình cũng chỉ như ảo giác, biến mất không thấy đâu nữa.
Tộc trưởng U tộc lại trở nên tiều tụy, dường như già yếu đi rất nhiều. Vô cùng nghiêm túc nhắc nhở: “Từ nay về sau, ngươi sẽ gánh vác sứ mệnh của U tộc. Tiếp tục duy trì lòng thành kính, đừng cô phụ sự tín nhiệm của biển U Ám vĩ đại!”
Cố lý cổ lạp, liên tỉ đới hoa, nói ra lời nói như vậy.
Lý Phàm gật đầu tỏ ý đã biết chờ đợi ngày hôm sau, sau khi thân thể thích ứng chúc phúc. Trong quá trình cầu nguyện với biển U Ám lại lần nữa quan sát rất nhỏ.
Vù...
Lực u ám trống rỗng sinh ra. Phá vỡ không gian, bay về phía biển U Ám.
Lần này, Lý Phàm phát hiện sinh mệnh, lực lượng thần thức biến mất trong cơ thể nhiều hơn phần nào.
Hơn nữa, sợi dấu vết kia cũng bởi đó xuất hiện sâu hơn một ít!
Quan sát mấy trăm vạn lần làm cho Lý Phàm trước tiên toả định biến hóa trong đó!
“Có hi vọng!”
Lý Phàm coi nhẹ tiêu hao khi cầu nguyện đối với thân thể này.
Trong quá trình toàn thân toàn ý vùi đầu vào cầu nguyện, quan sát, thử nghiệm phục hiện.
Lại qua nửa năm, đã từ một chàng trai vốn cường tráng biến thành cụ già run lẩy bẩy.
Tốc độ chảy của sinh mệnh vượt xa mấy lần người U tộc khác.
Người U tộc không hề cảm thấy sợ hãi đối với dị biến xảy ra trên người Lý Phàm.
Ngược lại sôi nổi tỏ vẻ vô cùng sùng kính.
Lý Phàm không để ý đám người U tộc này.
Thậm chí ngay cả tộc trưởng U tộc cũng đều không mảy may để ý.
Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác, sứ mệnh của người U tộc chính mình đoạt xá đã sắp hoàn thành.
Sắp đến phần cuối sinh mệnh, Lý Phàm bước những bước chân run rẩy đi tới trong hang động cầu nguyện lần cuối cùng.
Chân thành vô cùng quỳ xuống, cầu nguyện phát ra từ nội tâm.
Có lẽ đã nhận ra lửa sinh mệnh của thân thể này sắp lụi tàn.
Lần này lúc dấu vết không tên rút ra sinh mệnh lực không dựa theo số lượng cố định trước kia tiến hành.
Mà là cuốn sạch tất cả năng lượng còn lại trong thể xác. Hóa thành lực u ám.
Nhưng mà...
Chính là bởi vì một tia nhiều ra này làm cho lúc dấu vết xuất hiện tăng thêm một ít so với lúc trước!
Trên thân thể dáng hình tiều tụy, triệt để lụi tàn của Lý Phàm bỗng bộc phát ra một luồng khí tức ngút trời.
Giống như lửa mạnh hừng hực đột ngột cháy lên, tản ra thanh thế vô cùng mãnh liệt.
“Tìm được ngươi rồi!”
Ánh mắt sáng ngời, cho dù thân thể rất nhanh đã hòa tan như ngọn nến nhưng cũng không thay đổi mảy may.
“Dấu vết này...”
Phân thần của Lý Phàm và thân thể U tộc cùng nhau tiêu tán.
Cũng hoàn thành sứ mệnh của bản thân.
Cách đó không xa, Lý Phàm vẫn âm thầm ẩn nấp lấy tay làm bút nhanh chóng vung vẩy trên không trung.
Những nơi đầu ngón tay đi qua nhìn như không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng lại giống như một lưỡi đao sắc bén xẹt qua, cắt không gian ra thành từng vết nhỏ.
Rồng bay phượng múa, không ngừng lưu chuyển.
Ký hiệu Lý Phàm vẽ ra càng lúc càng phức tạp.
Thậm chí quy mô còn to lớn hơn tiên trận Giải Ly điệp cuối cùng đang thôi diễn.
Trán Lý Phàm ẩn ẩn có mồ hôi nhỏ xuống.
Trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ.
Chính mình chỉ bắt lấy linh cảm nháy mắt thoáng qua, không ngừng viết.
Không nghĩ tới ký hiệu không biết này như vô cùng vô tận, bao hàm đại đạo chí lý của cả thế giới.
Căn bản viết không hết!
Trong lòng Lý Phàm mơ hồ sinh ra ảo giác nhìn núi chạy ngựa chết.
Hành động lúc này của hắn hết như đang dựa theo dấu vết quan sát được tiến hành sao chép tồn tại chưa biết.
Cho dù không thể khôi phục nguyên trạng sự vật, lại cuối cùng có thể nhìn thoáng thấy bản dập dưới chiếu rọi của nó.
Song...
Quy cách chí bảo không biết này hiển nhiên vượt khỏi phạm trù năng lực của Lý Phàm.
Cảm nhận được trong thân thể bản tôn hơi chấn động, cuối cùng Lý Phàm thở dài, chợt buông tay.
Ký hiệu đã sắp thành hình cũng theo đó hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.
Chờ Lý Phàm muốn tiếp tục cầm bút viết cho xong lại phát hiện tàn lưu của dấu vết cũng biến mất trong đầu mình.
“Tận dụng thời cơ, tận dụng thời cơ.”
Trong lòng Lý Phàm ẩn ẩn biết, đời này, hắn cũng chỉ có một cơ hội này.
Mất là mất vĩnh viễn.
Cho dù lại lần nữa đoạt xá người U tộc khác, lặp lại quá trình cầu nguyện, quan sát, phục hiện cũng sẽ không gặp lại bất cứ manh mối gì về tự phù thần bí nữa.
“May mà đời sau ta có thể làm lại.”
“Như vậy không biết lãng quên của ta có thể thông qua Hoàn Chân nhớ lại được không.”
Lý Phàm nhìn tiến độ hoàn chân đã nạp năng lượng xong, hơi suy nghĩ chốc lát, khẽ lắc đầu.
Cho dù có thể giữ lại ký ức ký hiệu thần bí, thực lực không đủ vẫn không cách nào phục hiện nó dù chỉ là lạc ấn.
“Hợp đạo. Đời này sau khi dùng tiên phách thiên địa Huyền Hoàng giới siêu cấp hợp đạo hẳn đủ để thành công rồi.”
Cảm nhận tình hình chỉ thiếu một bước tới cửa lúc trước, trong lòng Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Tuy thử nghiệm lần này đã thất bại, nhưng Lý Phàm lại không phải không thu hoạch được gì.
Không thể ghi lại ký hiệu hoàn chỉnh, nhưng kết cấu rất nhỏ của ký hiệu, Lý Phàm lại có chút ấn tượng.
“Bất kể là ứng dụng trên tiên trận hoặc là Triện Tự Chân Tiên, dường như đều có thể dẫn đến tác dụng cải thiện nhất định.”
“Ký hiệu thần bí này rốt cuộc là gì?”
Vẻ mặt Lý Phàm có phần ngơ ngẩn.
Lần này tiếp xúc với lực lượng tiên chi thượng lại làm cho hắn có nhận biết sâu sắc hơn đối với Hoàn Chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận