Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 525: Tuyệt cảnh vung một kích

Theo lời của Triệu sư tỷ, bóng dáng chưởng môn Đại Đạo tông trước Quý Trường Tịch lại bỗng xuất hiện trước mặt Lý Phàm, giảng giải cho Lý Phàm.
“Chúng ta khi đó nói cho cùng vẫn là quá trẻ. Cho rằng bản thân đã ẩn giấu đủ sâu lại căn bản không ngờ tới, cường giả chân chính có thể thông qua một giọt máu là có thể nhìn ra công pháp chúng ta tu hành.”
“Công pháp Huyền Thiên giáo từ trên xuống dưới chia thành bốn cấp bậc Huyền, Thiên, Địa, Hoàng. Bốn môn công pháp chúng ta lấy được từ trong di tích đều là Huyền giai cao nhất.”
“Không chỉ có thông thần huyền diệu không dưới chân truyền của Đại Đạo tông. Còn có một diệu dụng khiến cho chưởng môn Đại Đạo tông như Quý Trường Tịch cũng không nhịn được tim đập thình thịch.”
“Nghe đồn công pháp của Huyền Thiên giáo đều xuất phát từ chí bảo của Huyền Thiên giáo: Huyền Thiên Bảo Kính. Bởi vậy tu đến chỗ cao thâm có thể sinh ra liên hệ với Huyền Thiên Bảo Kính kia.”
“Tuy Quý Trường Tịch khi đó hận không thể tróc nã chúng ta tại chỗ, sưu hồn dò hỏi kỹ càng. Chẳng qua hắn cũng biết, công pháp của Huyền Thiên giáo tự mang thủ đoạn bảo mật. Cho dù bên ngoài muốn cưỡng ép nhìn trộm, thứ chiếm được cũng chỉ là công pháp lệch lạc sau khi thay đổi, vặn vẹo.”
“Nhất định phải do người tu luyện công pháp cam tâm tình nguyện tự mình viết xuống mới được. Hơn nữa khi đó thực lực của hắn cũng chỉ mới Hợp Đạo hậu kỳ, không mạnh hơn ta là bao. Nếu như cưỡng ép bức bách, phần thắng không cao.”
“Sau đó hắn chuẩn bị thả dây dài, câu cá lớn.”
“Quý Trường Tịch” bỗng cười khẩy nói: “Một mặt hắn cố ý phái chúng ta ra ngoài, chấp hành đủ loại nhiệm vụ. Áp chế thực lực của chúng ta trưởng thành. Mà chính hắn thì mượn quyền hạn tài nguyên chưởng môn có tăng lên tu vi của mình.”
“Một mặt khác, hắn lật khắp các loại điển tịch, nỗ lực tìm kiếm phương pháp phá giải mã hóa công pháp của Huyền Thiên giáo.”
“Thực ra hắn gần như đã sắp làm được. Từ trong mật tàng của Đại Đạo tông, Quý Trường Tịch tìm được di sản lấy được sau khi hủy diệt Huyền Thiên giáo năm đó.”
“Bên trong có một môn bí thuật tên là ‘Thủ Thiên Nhi Đại’, là thứ Huyền Thiên giáo dùng để đối phó người mình trong giáo. Không những có thể hoàn toàn tước đoạt công pháp, tu vi của đối phương, còn có thể di hoa tiếp mộc chuyển dời cảnh giới, thực lực thu hoạch được khi tu hành công pháp Huyền Thiên giáo đến trên người mình.”
“Sau đó, lúc chúng ta vừa về tới sơn môn, hắn bèn không kịp chờ gọi ta đến gặp...”
Trên mặt Quý Trường Tịch biến ảo một trận, biến về lại dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của Triệu sư tỷ trong quang ảnh vặn vẹo.
“Tiếc rằng hắn ngàn tính vạn tính lại không tính được ta không chỉ tu hành một môn công pháp Huyền Thiên giáo.”
“Điều hắn càng không nghĩ tới là từ lâu ta đã nhìn hắn không vừa mắt, muốn thay thế hắn.”
Triệu sư tỷ vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của Lý Phàm, thần sắc mê ly: “Sư đệ ngươi có biết bị mấy vạn giọt huyết dịch tràn đầy ‘tiên ôn’ thẩm thấu. Đó là một loại đau đớn cỡ nào không!”
“Dù là Quý chưởng môn của chúng ta cũng ngăn cản không nổi đâu.”
“Tiếc nuối duy nhất là hắn bị ‘tiên ôn’ phá hư quá mức nghiêm trọng, ta cũng không thể không vứt bỏ một phần trong đó.”
Đầu lưỡi Triệu sư tỷ khẽ liếm bờ môi, giống như đang nhớ lại mùi vị mỹ diệu lúc trước.
““Vạn Cổ Duy Ngã Quyết” tu tới cuối cùng, trên thế gian này trừ ta ra thì không có vật khác nữa. Bởi vì công pháp này quá mức tà tính, cho nên trước đây sư đệ ngươi cũng không chọn.”
“Hiện giờ ngươi có cảm thấy chút hối hận nào không, sư đệ?” Triệu sư tỷ nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng Lý Phàm quả thực lóe qua một xíu hối hận.
Song hắn cũng quật cường, mạnh miệng nói: “Hừ, hối hận thì có ích gì? Chuyện sớm đã qua, lại không thể có cơ hội làm lại...”
Lý Phàm chợt dừng lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng của hắn bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ nào đó.
Giống như là nếu nguyện ý, bản thân thật sự có năng lực thay đổi tất cả.
Nhưng...
Thể ngộ cẩn thận lại không biết loại cảm giác này đến từ đâu. Trong lòng không kiềm được thoáng mất mát và mê mang.
Triệu sư tỷ không thể phát hiện được dị dạng trong lòng Lý Phàm.
Nàng phối hợp nói tiếp: “Một hớp uống một miếng ăn cũng là việc có định trước. Cho nên, sư đệ, tất cả đều là do vận mệnh sắp đặt trước.”
“Trong lòng ta mơ đã nhận ra ác ý của Quý Trường Tịch, vì giữ được tính mạng của chúng ta, ta bèn lén tu hành “Vạn Cổ Duy Ngã Quyết”, cố gắng cầu một đường sinh cơ từ trong kế hoạch của hắn.”
“Công pháp này quả nhiên bá đạo vô cùng, quán triệt tinh tế hai chữ ‘duy ngã’. Sau khi tự mình tu hành, thậm chí còn dần loại bỏ ký ức liên quan tới môn công pháp này trong đầu sư đệ ngươi.”
“Mà sau khi ta thành công biến Quý chưởng môn thành một phần của ta, cuối cùng ta cũng hiểu.”
“Đây mới là quy túc của chúng ta, đây mới là vận mệnh thuộc về ta.”
“Trên thế giới hỗn loạn này có quá nhiều người râu ria.”
“Vì vậy chỉ còn một mình ta là đủ rồi.”
“Cái gọi là vạn chúng một lòng.”
Trên dưới Đại Đạo tông, khuôn mặt của toàn bộ bóng dáng đều biến thành hình dáng của Triệu sư tỷ vào lúc nói ra câu nói này.
“Sư đệ, ngươi vẫn còn yêu ta chứ?”
“Cùng sư tỷ hòa thành một thể, từ đây không còn chia xa.”
Bọn họ tràn đầy thâm tình nhìn Lý Phàm, cùng nhau nói.
Lý Phàm không trả lời mà nghiêm túc đối mặt.
Một luồng quang hoa trong đen nhánh mang theo năm màu rực rỡ hiện lên trên đỉnh đầu hắn.
Cuối cùng biến thành hình dáng một thanh phi đao.
Mà khí thế trên người Lý Phàm cũng đồng thời đột đột bộc phát ra.
Từ người phàm một đường trèo lên.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan...
Mãi đến Hóa Thần đỉnh phong mới miễn cưỡng dừng lại.
Thì ra Lý Phàm đã sớm phá bỏ cấm chế phong tỏa trên người.
Là dựa vào chuyện cá nước song tu với Triệu sư tỷ vừa rồi.
“Ta còn cho rằng sư đệ ngươi tưởng niệm ta rất lâu, lúc này mới không kịp chờ đợi muốn cùng ta song tu chứ.”
“Không nghĩ tới lại là có mục đích khác, rắp tâm bất lương.”
Tuy lời nói thì nói như vậy nhưng dường như Triệu sư tỷ đã sớm phát hiện động tác nhỏ của Lý Phàm, trong giọng nói không có may mảy kinh ngạc.
“Sao thế? Sư đệ ngươi cho rằng khôi phục cảnh giới là có thể đánh với ta một trận ư?”
Nàng nổi lên hứng thú đánh giá Lý Phàm: “Là người nào cho ngươi dũng khí đó?”
“‘Diệt Hồn Đao’ của “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công” này à?”
Đối mặt với lời chế giễu của Triệu sư tỷ, Lý Phàm không trực tiếp trả lời.
Mà là vẻ mặt nghiêm túc, ‘Diệt Hồn Đao’ năm màu đen nhánh không ngừng lấp lóe, vận sức chờ phát động.
‘Diệt Hồn Đao’ này chính là sát chiêu chung cực của “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”, tuy tên bình thường vô kỳ nhưng thực ra là lấy thần hồn của bản thân hiến tế mới có thể dùng ra thủ đoạn liều mạng.
“Muôn người như một, con đường này đi đến cuối cùng có thể nghịch thiên địa chi lý nhỉ?”
“Sư tỷ ngươi quả nhiên kỳ tài ngút trời. Đáng tiếc...”
“Đạo của ngươi không phải đạo của ta.”
“Năm đó ta từng nói nguyện cùng sư tỷ kết thành đạo lữ suốt kiếp, cùng đi đến trường sinh, tiêu dao tự tại.”
“Lời ấy là lời nói thật lòng thật dạ, đến bây giờ chưa thay đổi.”
Trong mắt Lý Phàm tràn ngập hồi tưởng, cảm thán.
Trong chớp mắt khi Triệu sư tỷ có phần ngây người!
Một luồng quang mang hừng hực vô cùng bỗng hiện lên từ trong cơ thể hắn.
Chiếu sáng cả bầu trời Đại Đạo tông.
Thậm chí ngay cả ngàn vạn thân thể của Triệu sư tỷ lúc này cũng không nhịn được hơi nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận