Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 350: Bàn tay của thiên tôn thời cổ

Tiếng kêu ai oán đó cứ đứt quãng, như có như không vang vọng bên tai Lý Phàm.
Kể từ sau khi Lý Phàm nhận thấy sự tồn tại của âm thanh này, chúng như thể có mục tiêu để lan truyền vậy.
Chúng cứ nối tiếp nhau, bám lấy Lý Phàm.
Trong nháy mắt, hắn như thể rơi xuống địa ngục nơi ác linh tụ tập, Lý Phàm chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều bị âm thanh khủng bố này vây quanh.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không.
Từ trong những âm thanh nỉ non kỳ lạ này, Lý Phàm dường như có thể nghe thấy hai chữ “Thiên”, “Y”.
Hơn nữa càng cho rằng như vậy, hai chữ “Thiên Y”lại càng rõ ràng hơn.
Giống như thủy triều không ngừng dâng lên, từng đợt, từng đợt sóng, như muốn hoàn toàn nhấn chìm Lý Phàm.
Đúng vào lúc này, bên trong thuyền Độ Trần, bỗng lóe lên một luồng sáng đỏ.
Phía trên khoang thuyền, một đóa sen đỏ rực gồm mười hai cánh hoa bỗng xuất hiện.
Cánh hoa của đóa sen đỏ nở rộ, âm thanh bên tai Lý Phàm cũng theo đó trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này, giọng nói của Hoàng Phủ Tùng mới muộn màng truyền đến tai hắn: “... ý, chắc hẳn chỉ là sóng âm thanh của Vực Thẳm Gào Thét tình cờ bộc phát mà thôi.”
“Trong thuyền Độ Trần có Tịnh Thế Hồng Liên Pháp Trận bảo vệ, có thêm đảm bảo chúng ta bình yên vô sự.”
Lý Phàm đã khôi phục bình thường, nghe vậy thì gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nhớ lại âm thanh mình nghe được lúc nãy.
“Hoàng Phủ tiền bối, âm thanh trong Vực Thẳm Gào Thét này, mỗi người nghe được đều giống nhau sao? Hay là sẽ tùy vào từng người mà có biến hóa?” Lý Phàm hỏi.
Vấn đề này rất quan trọng, Lý Phàm nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tùng, chờ đợi đáp án của ông ta.
Hoàng Phủ Tùng hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi trầm ngâm trong chốc lát, ông ta vẫn giải thích: “Ma âm vực thẳm, không thể diễn tả. Sau khi nó rời khỏi Vực Thẳm Gào Thét, về bản chất sẽ không biến hóa. Nhưng sức chịu đựng của từng tu sĩ đối với ma âm lại không giống nhau, đương nhiên khi nghe cũng sẽ có sự khác biệt nghiêng trời lệch đất.”
“Vị đại nhân quanh năm trấn thủ ở Vực Thẳm Gào Thét, nghe nói còn có thể lĩnh ngộ được đại đạo huyền công từ trong ma âm nữa kìa.”
Lý Phàm nghe vậy, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra tiếng kêu gào “Thiên Y” ban nãy bản thân nghe được trong ma âm vực thẳm, chắc hẳn là ban đầu Thiên Y để lại cho mình ám ảnh tâm lý quá nghiêm trọng, từ đó mới bị dẫn dắt nảy sinh ảo giác.
“Khơi dậy nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng sao?” Chỉ là sóng âm thanh ở tầng ngoài của vực thảm đã đáng sợ như vậy rồi. Thật sự rất khó tưởng tượng, nơi sâu nhất trong vực thẳm sẽ là tình cảnh khiến người ta khiếp sợ đến nhường nào.
Chẳng trách Vạn Tiên Minh lại coi trọng nơi này đến vậy.
“Xem ra nhiệm vụ lần này sẽ không nhẹ nhàng lắm đâu.” Lý Phàm liếc nhìn đồ án hồng liên sáng tối lập lòe, liên tục nhấp nháy trên đỉnh đầu, trong lòng thầm nghĩ.
Đúng lúc hắn đang nghĩ ngợi, thuyền Độ Trần như thể đi xuyên qua một vách chắn nào đó vậy, rung lắc dữ dội.
Lý Phàm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sương trắng đã không còn dày đặc như lúc đầu hắn nhìn thấy nữa rồi.
“Sắp đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng rồi.”
“Chuẩn bị xuống phi thuyền thôi.”
Hoàng Phủ Tùng thấy vậy, đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
Lý Phàm và Tiết Mạc đương nhiên cũng lập tức đi theo.
Khi đến boong tàu, tầm nhìn bỗng như được mở ra.
Mọi thứ xung quanh đều là Thôn Nguyên sương trắng dày đặc, thuyền Độ Trần nhanh chóng đi xuyên qua nó, không ngờ lại không cảm nhận được bất kỳ thay đổi nào của cảnh tượng xung quanh.
Nhưng khi Lý Phàm quay đầu nhìn lại đoạn đường mình đến, lại có thể nhìn rõ nồng độ của sương trắng đang không ngừng giảm dần.
Từ ngoài vào trong, dựa theo mức độ đậm nhạt của màu sắc, hình thành vô số vòng tròn riêng biệt.
Mà trên thuyền Độ Trần, một tàng ánh sáng đen không ngừng nhấp nháy chiếu rọi, đang ngăn cách sự ăn mòn của sương trắng.
thuyền Độ Trần nhanh chóng tiến về phía trước, cho đến khi màn sương trắng mờ dần, đủ để có thể nhìn thấy mọi vật.
Một bàn tay khổng lồ bằng đá xanh, bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Phàm.
Năm ngón tay giống như cột chống trời, có thể nhìn thấy rõ ràng đường vân ở lòng bàn tay.
Nó chắn lấy bầu trời, che lấp tầm nhìn của Lý Phàm.
thuyền Độ Trần so với nó trông nhỏ bé biết bao.
Như thể có thể bị nhấn xuống bất cứ lúc nào, khiến trái tim của Lý Phàm bỗng chốc như ngừng đập.
Sắc mặt của Tiết Mạc lại càng tái hơn, vô thức vươn tay ra che chắn.
Hoàng Phủ Tùng vô cùng hài lòng trước phản ứng này của Tiết Mạc.
Lúc này ông ta mới chậm rãi giải thích: “Đúng rồi, quên mất không nói với các ngươi. Đoạn chưởng phía trước, chính là Tiên Lũy Vĩnh Hằng trấn thủ Vực Thẳm Gào Thét.”
Tiết Mạc nghe vậy, lúc này mới cứng ngắc buông tay xuống.
Nhưng vẻ mặt y vẫn rất kinh ngạc nhìn bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu, sững sờ không nói nên lời.
Lý Phàm thì lại híp mắt, cẩn thận xem xét bề mặt bàn tay.
Đoạn chưởng bằng đá xanh rất lớn, trên bề mặt đường vân tung hoành ngang dọc, giống như những ngọn núi uốn lượn nhấp nhô.
Ngang dọc đan xen, vô cùng phức tạp.
“Thú vị thật...”
Lý Phàm tiếp tục quan sát, phi thuyền đã chầm chậm tiếp cận với đoạn chưởng.
Cuối cùng bay vào nơi cổ tay bị nứt ra.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ lập tức biến mất, Tiết Mạc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Hoàng Phủ tiền bối, Tiên Lũy Vĩnh Hằng này, tại sao lại tạo thành dáng vẻ như vậy? Thật sự rất đáng sợ.” Tiết Mạc sau khi bình tĩnh lại mới hỏi.
Hoàng Phủ Tùng còn chưa kịp trả lời thì đã bị Thượng Quan Thạch đang dẫn đầu một hàng người khác đến cướp lời.
“Tiểu tử, không phải là Tiên Lũy Vĩnh Hằng muốn tạo thành hình dáng đoạn chưởng như thế này. Mà là cả toàn Tiên Lũy Vĩnh Hằng, được cải tạo nên từ đoạn chưởng này.”
“Sao mà đến đích rồi mà những kiến thức thông thường như này ngươi cũng không biết vậy.”
“Hoàng Phủ huynh, xem ra huynh hướng dẫn chưa đến nơi đến chốn lắm đâu.”
Thượng Quan Thạch chế giễu nói.
Hoàng Phủ Tùng cũng không tức giận, ngược lại chỉ mỉm cười trả lời: “Vậy thì phiền Thượng Quan huynh giải thích cho hai tiểu tử này đi vậy, ta cũng rất vui vẻ nhàn nhã.”
“Ngươi...” Trong mắt Thượng Quan Thạch lóe lên một tia tức giận.
Nhưng sau đó ông ta như nghĩ đến gì đó, nên không phát tác cơn giận.
Ông ta chỉ hừ lạnh một tính, giới thiệu ngắn gọn nguồn gốc của đoạn chưởng với hai người Lý Phàm và Tiết Mạc.
Trong sương trắng phệ nguyên mênh mông, khắp nơi đều là mê vực.
Ngoại trừ Vực Thẳm Gào Thét trước mắt, còn có rất nhiều sự tồn tại nguy hiểm khác.
Mà đoạn chưởng này, chính là do Vạn Tiên Minh phát hiện ra được ở bên ngoài mê vực nào đó.
Như thể xuyên qua vách ngăn bằng sương trắng dày đặc, trôi dạt đến tận đây.
Sau khi nghiên cứu một phen, Vạn Tiên Minh phát hiện đoạn chưởng này lại là di thể của một đại năng tạ thế.
Công pháp vị đại năng không biết thân phận này tu luyện vô cùng đặc biệt, sau khi chết đi cơ thể chẳng những không thối rữa, mà lại trở nên trông như đá xanh.
Không những vô cùng cứng rắn, có thể coi tất cả các thuật pháp công kích như không có gì.
Mà còn có khả năng chống lại sự ăn mòn của sương trắng phệ nguyên.
Theo nguyên tắc tận dụng hết lợi ích của mọi vật, sau hàng chục năm cải tạo, Vạn Tiên Minh cuối cùng cũng thành công dùng nó làm nền móng để tạo ra một tòa pháo đài có thể tự do đi lại bên trong sương trắng.
“Được rồi, không cần phải kinh ngạc. Chẳng qua là một vị thiên tôn thời cổ đã tạ thế mà thôi. Dù năm đó ông ấy có mạnh đến đâu thì hiện giờ chẳng phải cũng bị chúng ta coi là công cụ hay sao?”
Khi Tiết Mạc lại một lần nữa kinh ngạc trước những lời của Thượng Quan Thạch, giọng nói Kỷ Hoành Đạo bỗng vang lên.
“Thiên Tôn thời cổ?”
“Trường Sinh... thiên tôn?”
Lời nói thản nhiên của Kỷ Hoành Đạo không khiến Tiết Mạc hết kinh ngạc, mà ngược lại còn khiến y càng kinh hãi hơn.
Trực tiếp thất thanh hét lên.
Không chỉ mình y, mà những tu sĩ khác đang lục tục lên boong tàu, chỉ cần là người lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ai nấy đều kinh ngạc.
“Trường Sinh thiên tôn, cũng sẽ tạ thế sao?”
Có một tu sĩ không khỏi hoang mang hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận