Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 124: Kỳ vận không phải thiên vận

Kể từ khi được bắt đầu, vụ cá cược này đã trở thành hoạt động được yêu thích nhất của tu sĩ Tùng Vân Hải.
Nhất là lần "chọn cá" cuối năm kia, số lượng tu sĩ tham dự nhiều không đếm hết, gần như chật ních cả hòn đảo hoang.
Ai cũng muốn mình phất lên trong một đêm.
Năm 16 sau Lưu Điểm, Lý Phàm cũng đến đây góp vui.
Hắn phát hiện trò "chọn cá" này đúng là phải có chút “kỹ năng” chứ không chỉ đơn giản dựa vào may mắn.
Phải biết rằng, tất cả cá trong hồ nước trên đảo hoang này đều đến từ khắp các nơi trong Tùng Vân Hải.
Có thể bôn ba ngàn vạn dặm tới nơi này, mỗi con đều có thực lực không kém.
Trong hai mươi bảy ngày quan sát, những con cá này vừa phải đảm bảo vị trí sinh tồn của mình trong hồ nước, vừa phải tích góp thực lực để chuẩn bị cho bước nhảy vọt cuối cùng.
Vào ngày nước trong hồ phun trào, khi dòng nước bắn lên, vị trí của mỗi con cá cũng quyết định rất lớn đến độ cao mà chúng nhảy được.
Trong hồ này, ngàn vạn con cá, số phận của chúng phụ thuộc vào nhau nhưng cũng tranh giành sự sống với nhau.
Con may mắn duy nhất không chỉ phải đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh của mình, mà còn phải là "thiên mệnh" của hồ nước thì mới có thể trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Sao mà khó khăn!
Thần niệm của Lý Phàm quét ngang qua ngàn vạn con cá, quanh quẩn hồi lâu vẫn không thể tìm thấy con cá nào đặc biệt đáng lưu ý.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể chọn một con cá trông khá khoẻ mạnh trước khi thời hạn kết thúc.
Ấy vậy mà, con cá này còn chẳng thể cầm cự qua ba ngày còn lại, trước khi hồ nước phun trào, nó đã bị hai con cá khác liên thủ nuốt chửng.
Lý Phàm lắc đầu, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Kết quả cuối cùng đã có, con cá nhảy cao nhất trong lần này thế mà lại là một con cá chim trắng có vẻ ốm yếu, không chút bắt mắt nào.
Lúc trước, con cá này cũng chỉ có thể gắng gượng sống sót trong hồ mà thôi, không ngờ, nó lại là kẻ cười đến cuối cùng.
Thông qua những cảnh tượng được ghi chép lại trong Lưu Ảnh thạch, các tu sĩ mới phát hiện, thì ra, con cá chim trắng này có vận khí tốt đến nghịch thiên.
Khi hồ nước phun trào, nó lại vừa vặn ở ngay điểm phun mạnh nhất.
Lại thêm việc vẫn một mực tiết kiệm sức lực trước đó và nhờ vào nhiều yếu tố khác, nó mới có thể nhất phi trùng thiên, vươn lên dẫn đầu.
Không ai có thể dự đoán được chuyện này, đành phải nhìn con cá chim trắng với ánh mắt tiếc hận không thôi.
Lý Phàm thì lại dùng Vô Tướng sát cơ tập trung, ghi tạc hình dáng của nó vào trong đầu.
"Không biết rằng trong kiếp sau, liệu con cá này còn có thể trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng nữa hay không?" Chẳng hiểu sao Lý Phàm lại nảy ra một câu hỏi như vậy.
Chọn cá kết thúc, có người vui, có người buồn.
Nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm.
Dưới sự liên thủ của một đám tu sĩ, những con cá khác đều bị luyện hoá thành tinh khí, rất nhanh, trong hồ nước chỉ còn lại con cá chim trắng kia.
Cá chim trắng nuốt chửng đoàn tinh khí này. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của nó bành trướng gấp mấy lần.
Răng trở nên sắc bén như lưỡi dao, giữa những cái vảy xuất hiện từng đường vân đỏ như máu, một luồng khí tức hung sát phát ra từ cơ thể của nó.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, con cá chim trắng này đã nghiễm nhiên hoàn thành quá trình lột xác mà những con cá khác có vất vả cả đời cũng chưa chắc đạt được.
Sau khi thả con cá chim trắng này về biển rộng, cả đám tu sĩ đều cùng nhau rời khỏi đây.
Lý Phàm cũng đi theo.
Nhưng vừa bay được nửa đường, Lý Phàm chợt sửng sốt.
Bởi vì, trong cảm ứng của Vô Tướng sát cơ, khí tức của con cá chim trắng mới vừa lột xác thành công, một bước lên trời kia bỗng nhiên suy yếu nhanh chóng.
"Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lý Phàm hơi tò mò, bèn phát động thuật Thiên Thị Địa Thính.
Trong tầm mắt của hắn, có năm con cá với ngoại hình kinh tởm, hung hãn bất thường đang vây công con cá chim trắng.
Thực lực của mỗi con đều không dưới con cá chim trắng vừa mới lột xác.
Bây giờ, bị chúng nó vây công, con cá chim sao có thể ngăn được.
Rất nhanh, nó đã bị trọng thương cả người, nằm thoi thóp.
Lý Phàm nhận ra tinh huyết hỗn tạp trong người năm con cá này. Hiển nhiên, chúng không phải tự mình tiến hoá đến trình độ này mà là do được người bồi dưỡng.
"Thú vị, chẳng lẽ đây đều là những con cá đã thắng trong những lần “chọn cá” trước đây?" Trong phút chốc, Lý Phàm đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Bởi vì bị trận pháp xung quanh đảo hoang ngăn cản, những con cá này không thể tiến vào trong hồ để tiếp tục tham gia "chọn cá".
Nhưng, chúng đã mơ hồ sinh ra trí khôn, biết rằng mỗi tháng ở đây đều có "ngư khôi" mới được sinh ra.
Vì thế, chúng bèn canh giữ bên ngoài đảo, hòng liên thủ cắn nuốt, phân chia huyết nhục của những "ngư khôi" mới này.
Không chiếm được tạo hoá thì ăn sạch cá có tạo hoá, hiệu quả như nhau cả.
Lý Phàm nhìn chằm chằm vào con cá chim trắng "thiên mệnh sở quy", "vận khí nghịch thiên" theo lời của đám tu sĩ ban nãy. Chỉ trong phút chốc, nó đã hài cốt không còn, táng thân trong miệng năm con cá.
Chỉ còn một luồng sương máu đỏ tươi đang chậm rãi khuếch tán dưới đáy biển là minh chứng cho sự tồn tại của nó.
Sau khi ăn một bữa no nê, thân thể của năm con cá lại lớn thêm một vòng.
Chúng hài lòng gật gù đắc ý rời đi.
Từ xa xa, nhìn thấy cảnh này, Lý Phàm lại rơi vào dòng suy nghĩ sâu xa.
Trở lại Vạn Tiên đảo, hắn cũng không bế quan trong Thiên Huyền kính mà lại nheo mắt, ngửa đầu lên nhìn trời rồi quay sang phía pho tượng lão giả đội cao quan đang nhìn xuống chúng sinh trên đảo.
Cảm xúc trong lòng hắn cũng càng sục sôi.
"Có lẽ, trên đời này chẳng có chuyện gì mới mẻ..."
Lý Phàm Minh ngộ đạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua không ngừng.
Năm 17 sau Lưu Điểm, tu vi của Trương Hạo Ba đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.
Lý Phàm cũng từng quan sát một hồi, thấy hắn đã không còn diễn luyện "Định Hải Thần Kiếm" nữa.
Thay vào đó, hắn lại bắt đầu hành trình tìm kiếm những cơn bão một lần nữa.
Nhưng khác với lúc trước, bây giờ, mỗi khi đến nơi có bão, Trương Hạo Ba đều múa kiếm trong gió.
Ở trong tay Trương Hạo Ba, một trăm linh tám thanh Định Hải Thần kiếm tổ hợp thành một thanh cự kiếm xanh lam, đón lấy gió lớn thét gào, nghịch thế mà chém.
Dưới một kiếm rồi lại một kiếm được hắn vung lên, gió bão gầm thét dường như bị suy yếu.
Thế nhưng xu hướng suy yếu này rất nhỏ, nếu không thông qua Thiên Thị Địa Thính để nhìn rõ sự lưu động biến ảo của linh khí trong thiên địa thì Lý Phàm cũng khó thể nào phát hiện được việc này.
Tuy nhiên, Trương Hạo Ba lại ra dáng không quan tâm hơn thua.
Vẫn không từ bỏ, truy tìm hết cơn bão này đến cơn bão khác.
Tôi luyện kiếm ý của mình trong gió.
"Xem ra, hắn đã cách lần đột phá tiếp theo không xa." Lý Phàm không có vẻ gì hâm mộ tiến bộ thần tốc của hắn.
Kể từ ngày mang theo "Hoàn Chân" tiến vào tu tiên giới, Lý Phàm đã thông suốt, tốc độ tu hành không phải là chuyện quan trọng nhất đối với hắn.
Tích lũy một đời rồi lại một đời để tạo ra căn cơ vững chắc nhất có thể, mới là điều hắn nên làm.
Bây giờ, sau khi nhìn thấy con cá chim trắng bị phanh thây, hắn lại càng thêm kiên định với phán đoán của mình.
Chỉ có tu "bách thế pháp' thì mới có khả năng nhảy ra khỏi tử cục.
Cuộc sống của Lý Phàm trên Vạn Tiên đảo vẫn yên bình như trước.
Giữa năm 17 sau Lưu Điểm, Lý Phàm tích góp đủ hơn 8.000 điểm cống hiến để mua hai cái nhân chi kỳ vật hạ phẩm.
Hắn ra ngoài một chuyến nhằm mở khoá Lưu Điểm thứ hai của "Hoàn Chân".
Tạm thời không lựa chọn cố định Lưu Điểm ngay, Lý Phàm muốn xem tình huống khi mở khoá Lưu Điểm thứ ba rồi mới tính tiếp.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, cuộc sống vốn an nhàn của Lý Phàm đã bị phá vỡ.
Hắn nhận được tin nhắn từ Thiên Cơ đường Vạn Tiên Minh, yêu cầu hắn hỗ trợ điều tra một vụ án liên quan đến cái chết bí ẩn của hai gã Nguyên Anh, sáu gã Kim Đan, mười chín gã Trúc Cơ và một số tu sĩ Luyện Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận