Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 695: Sống chết hướng về trước

Mức độ tinh diệu của trận pháp này thậm chí không nằm dưới “Thiên Huyền Tỏa Linh trận” mà Lý Phàm đã học ở được ở kiếp trước.
Tuy hắn và Hoàng Phủ Tùng hai người bọn họ có thiên phú không tầm thường về trận pháp, nhưng cũng phải dùng thời gian khá lâu, thảo luận với nhau mới miễn cưỡng xem hiểu được trận pháp này.
Đương nhiên, cũng chỉ đơn thuần là xem hiểu mà thôi.
Còn về trận pháp vận hành như thế nào, tử khí, sinh cơ chuyển hóa ra sao, đều nằm ngoài phạm vi và năng lực hiểu biết của bọn họ.
“Ngược lại đạo lí sinh tử...”
“Thủ phạm khiến cho Lam Vũ chứng đạo thất bại, tu sĩ đi ra từ trong sương trắng tuy đã chết nhưng vẫn còn sống, chính là có liên quan đến trận pháp này ư?” Trong lòng Lý Phàm vô cùng chấn kinh.
Mà Hoàng Phủ Tùng lại đang tự lẩm bẩm: “Chết tức là thân thể sẽ chết đi mà đạo hạnh cũng sẽ tiêu tán, nào có lí chết rồi sẽ còn hồi sinh? Thật khó tin, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà...”
Nhìn thấy hai người đồng đội ở bên cạnh giống như đang trúng tà vậy, thời gian trôi qua đã lâu mà vẫn tỉnh táo lại. Một người đối với trận pháp không có chút kiến thức nào như Đông Phương Diệu, trong lòng vừa phiền muộn vừa gấp gáp.
Rốt cuộc cũng nhịn không được nữa giận dữ hét lên một tiếng, gọi hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ kia tỉnh dậy.
“Hai người nghiên cứu lâu vậy rồi, rốt cuộc có kết quả gì hay không?” Hắn cau mày hỏi.
Hoàng Phủ Tùng lắc đầu, quyết đoán trả lời: “Theo ta thấy, trận pháp ở đây cho dù có là Lục thủ tịch của Sách Trận Đường chúng ta đích thân đến đây, cũng chưa chắc có thể bố trí ra được. Trận pháp hoành tráng bậc này, vậy mà lại không bị thế nhân phát hiện, lặng lẽ ẩn mình ở bên trong mê vực sương trắng...”
Khuôn mặt của hắn lóe qua sự sợ hãi: “Chúng ta hình như đi nhầm vào trận pháp của một vị cường giả đại năng nào đó đang ‘Chứng đạo Trường Sinh’ đã bố trí.”
“Trong sương trắng có vô số mê vực, thế mà chúng ta nhất định lại cứ gặp phải một cái hơn nữa còn tặng kèm thêm trận pháp hoành tráng như vậy. Cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.” Sắc mặt của Hoàng Phủ Tùng thê lương nói.
“Có lẽ, đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu như không chỉ có một mê vực có trận pháp như vậy tồn tại thì sao?” Lý Phàm đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Phủ Tùng vô cùng sửng sốt nghe được những lời Lý Phàm vừa nói. Sau đó, lại càng giật mình sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
Lý Phàm thật ra vẫn còn giấu rất nhiều điều chưa nói,
Hắn là bởi vì nghe thấy tiếng thì thầm của thứ gì đó giống như “Thiên Y”, nên mới lần theo nguồn gốc của âm thanh đó tìm đến mê vực này.
Trong mê vực này, có đại trận nghịch chuyển sinh tử. Mà ở kiếp trước đã có tu sĩ nghịch chuyển đạo lí sinh tử thành công, trở thành một vị Trường Sinh thiên tôn mới.
Liên kết tất cả những điều này lại với nhau, hình như có thể suy luận một cách rõ ràng người đứng sau chủ đạo mọi chuyện chính là “Thiên Y”.
Cũng là hắn, không lâu sau thăng tiến thành Trường Sinh thiên tôn.
Nhưng...
Trong lòng Lý Phàm vẫn có chút nghi hoặc.
Theo lí mà nói, trận pháp ở trong mê vực này, là chìa khóa “Thiên Y” chứng đạo Trường Sinh. Một nơi quan trọng như vậy, vốn dĩ không nên xảy ra bất cứ sai sót gì mới phải. Thế nhưng, sao lại để mấy người Lý Phàm bọn họ dễ dàng xâm nhập vào cơ chứ.
“Bộ dạng hoàn toàn không phòng bị thế này...”
“Là cạm bẫy ư? Hay là chủ nhân của nơi này căn bản không hề để ý đến trận pháp. Hoặc là, hắn có niềm tin tuyệt đối cho dù có người đi nhầm vào nơi này, cũng không có khả năng động chạm được vào căn cơ của trận pháp?”
Lý Phàm đột nhiên nhớ đến căn nhà gỗ nhỏ của hắn ở trên đỉnh núi Đại Huyền Giải Ly.
Đó là nơi để hắn nghỉ ngơi và tu hành trong khi chờ đợi Hoàn Chân bổ sung năng lượng hoàn tất. Rất giống với mê vực này, hoàn toàn không có thiết lập trận pháp phòng ngự gì cả.
Chỉ có bố trí một tầng trận pháp che mắt ở bên ngoài núi Giải Ly, đề phòng người ngoài vào nhầm mà thôi.
Bởi vì Lý Phàm cho rằng điều đó là không cần thiết.
“Ta nhìn người phàm, tựa ngài nhìn tu sĩ?”
“Là Thiên Y ư?”
Lý Phàm cũng không thể xác nhận.
Nhưng Lý Phàm cẩn thận hỏi chính mình, cho dù thật sự chỉ là đối diện với người phàm đi nữa, nếu như chuyện này có liên quan đến việc thăng cấp của hắn, vậy thì hắn vì cẩn thận, nhất định cũng sẽ bố trí một chút thủ đoạn để đề phòng vạn nhất.
“Nhưng mà ngài lại một mực không làm vậy...”
Đang lúc Lý Phàm cảm thấy vô cùng khó hiểu thì một câu nói của Đông Phương Diệu đã vô tình thức tỉnh hắn.
“Hoàng Phủ huynh, ta cảm thấy lời của ngươi nói có chút không đúng. Tuy ta không hiểu trận pháp này rốt cuộc nó kì diệu ở chỗ nào, nhưng mà các ngươi nói nó có thể nghịch chuyển sinh tử, vậy thì vị tiền bối đã bố trí trận pháp này, không phải càng sẽ có khả năng làm được điểm này ư?”
“Dù sao người không hiểu được nguyên lý thì làm sao có thể bố trí trận pháp được đây? Có thể nghịch chuyển đạo lí sinh tử, đây đã là thủ đoạn của Trường Sinh thiên tôn rồi đấy chứ? Tại sao ta lại chưa từng nghe đến danh hiệu của vị thiên tôn này?”
Lý Phàm nhất thời bừng tỉnh: “Đúng rồi. Ta trước đó nghĩ rằng, chủ nhân của nơi này, muốn thông qua trần pháp này để thực hiện nghịch chuyển đạo lí sinh tử. Nhưng cũng có khả năng, bản thân ngài vốn dĩ đã có thể làm được chuyện này rồi. Vậy thì nơi này...”
Lý Phàm trái phải nhìn quanh.
“Nơi này không phải nơi chứng đạo gì đó. Mà là, nơi thử nghiệm sau khi đắc đạo!”
Suy nghĩ của Lý Phàm gấp gáp xoay chuyển.
“Sau khi được chứng đạo Trường Sinh, quy luật thiên địa cũng sẽ vì thế mà thay đổi. Theo lí mà nói, chỉ cần một ý niệm là có thể khiến những tu sĩ bị băng phong đã chết kia hồi sinh. Nhưng lại cứ phải nhiều thêm một hành động này, bố trí một cái trận pháp...”
“Ngài đang nghiên cứu thứ gì nữa? Thành tựu Trường Sinh còn chưa đủ, ngài còn muốn tiến thêm một bước ư?”
Tầm mắt của Lý Phàm chuyển hướng về phía mắt trận của đại trận Nghịch Chuyển Sinh Tử mà trước đó đã tìm thấy.
“Có lẽ, câu trả lời chính là nằm ở đó.”
Lý Phàm trầm giọng nói: “Vị tiền bối này, chỉ sợ đã sớm thăng tiến thành Trường Sinh thiên tôn rồi. Nơi này đã bị ngài vứt bỏ, cho nên chúng ta mới có thể dễ dàng xâm nhập vào như vậy. Từ nơi mắt trận rời đi chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì. Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”
Nói xong, không đợi hai người Hoàng Phủ bọn họ kịp thời phản ứng lại, hắn đã dẫn đầu hướng về phía mắt trận bay đi.
Hai người Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu nghe vậy, có hơi ngẩn người. Sau đó lại cảm thấy lời của Lý Phàm có vẻ khá hợp lí, vì vậy vội vàng đi theo hắn.
Không lâu sau, bọn họ đến được vị trí trung tâm của đại trận, là nơi tử khí dày đặc nhất.
Vừa rồi dị thú trong Hắc Hải tĩnh mịch kia chính là từ nơi đây biến mất.
“Lý huynh, có cần suy nghĩ lại một chút không?” Hoàng Phủ Tùng nhìn xuống mặt biển đen ngòm ở bên dưới, không khỏi có chút phát hoảng.
Lý phàm lại chỉ chăm chú nhìn vào màn hình Hoàn Chân hiển thị số liệu 200% tiến độ bổ sung năng lượng, lắc đầu lên tiếng: “Lúc cần dứt khoát mà không dứt khoát trái lại sẽ chỉ thêm loạn. Nơi này chúng ta đã thăm dò hết rồi, có ở lại lâu thêm nữa cũng vô ích mà thôi. Lẽ nào, ngươi còn muốn ở đây lĩnh ngộ hoàn toàn đại trận Nghịch Chuyển Sinh tử này, sau đó phá trận rời đi ư? So với việc ngồi đây chờ chết, chi bằng buông tay đánh cược một phen!”
Nói rồi, quanh thân hắn bao phủ lên một cỗ linh lực mang thuộc tính mộc vô cùng nồng đậm.
“Theo sát ta!” Lý Phàm lạnh lùng quát một tiếng, lao đầu vào trong biển chết.
Nhìn thấy sự tình đã đến mức này, hai người Hoàng Phủ và Đông Phương cũng chỉ đành cắn răng theo sau hắn.
Vừa tiến vào trong biển nước, tử khí chết chóc khó mà tưởng tượng được lập tức từ bốn bề cuồn cuộn tràn đến. Giống như vô số côn trùng gặm nhấm, hút lấy sinh cơ của Lý Phàm. Loại cảm giác này giống như đúc với sương trắng phệ nguyên.
Lý Phàm người đã từng ở trong Sương trắng đích thân trải nghiệm việc tuổi thọ của mình trôi đi mất đến gần như không còn lại gì, đã không còn xa lạ với cảm giác này nữa.
Trong lòng cũng không mấy hoảng loạn, một hơi lấy ra năm viên Trường Sinh đan ném vào trong miệng.
Khi đan dược phát huy tác dụng, Lý Phàm ép thanh lực Trường Sinh bao hàm trong đan dược ra ngoài cơ thể, hình thành nên một tầng phòng hộ. Ngăn chặn lại sự cắn nuốt của tử khí.
Độn pháp vận chuyển đến cực hạn, dưới đáy biển đen kịt cấp tốc lặn xuống.
Trong vòng vài hơi thở, đã sắp xuống đến đáy biển.
Lý Phàm hơi nheo mắt lại, dường như cảm ứng được sự tồn tại của một vòng xoáy cỡ nhỏ.
Trong vòng xoáy, có một tia sinh cơ hiện hữu.
“Chính là ở đó!”
Lý Phàm tập trung tinh thần, hóa thành một đạo ánh sáng, xông vào trong vòng xoáy.
Sau cảm giác hơi choáng váng, trước mặt đột nhiên tiếp nhận ánh sáng.
Gió biển say sưa, không khí mặn mà, tiếng hót vang của phi điểu thingr thoảng truyền tới...
Sau khi Lý Phàm có thể nhìn rõ được cảnh sắc trước mắt, hắn nhận ra mình đang ở trên một hải dương xanh biếc.
Nơi này tràn ngập sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận