Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 512: Tiên muốn trảm Truyền Pháp

Lúc mới đầu, trưởng bối trong môn còn coi “tân pháp” là đường tắt, đường nhỏ, chẳng thèm ngó ngàng tới.
Nhưng theo chuyện có đệ tử trong môn phái âm thầm lén lút tu luyện, từ đó tiến bộ thần tốc.
Liên tiếp xuất hiện chuyện tu vi đệ tử vượt xa sư phụ trong thời gian rất ngắn.
Sau đó tình huống bắt đầu xảy ra biến hóa.
Nhìn thấy một đám đệ tử phía dưới tu vi tăng lên vèo vèo, các trưởng lão Đại Đạo tông bắt đầu ngồi không yên.
Tuy nói Đại Đạo tông bây giờ vẫn phải để ý chức vị tôn ti, bối phận cao thấp.
Nhưng pháp tắc xưa nay mạnh được yếu thua của Tu Tiên giới lại khó mà thay đổi.
Trước kia các trưởng lão dựa vào tu vi và địa vị của bản thân nắm chắc trong tay quyền lực của tông môn.
Nhưng bọn họ còn chưa già lại thấy cảnh giới tu hành của mình bị các đệ tử trong môn phái đuổi kịp, thậm chí vượt qua.
Mắt thấy địa vị thống trị bị khiêu chiến, sao bọn họ có thể lại thờ ơ được nữa.
Sau đó các trưởng lão thượng tầng cũng chia làm hai phái.
Một phái cho rằng “tân pháp” cướp trời đoạt đất, tu hành nhanh thì nhanh nhưng tuyệt đối không phải chính đạo. Cứ như vậy mãi sẽ tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển cho thiên địa, cần cấm đoán triệt để.
Nhưng một phái khác cho rằng, thiên địa rất lớn, rất rộng, có thể gọi là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Tuy tu sĩ lúc còn sống cướp đoạt vô hạn để cung cấp cho tu hành của bản thân. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể đạt tới Trường Sinh kỳ. Sau khi vẫn lạc, tất cả những gì cắn nuốt sẽ lần nữa trở về thiên địa.
Cho nên không cần cảm thấy quá lo lắng về việc này.
Hiện tại “tân pháp” truyền khắp thiên hạ, có vô số tán tu từ đó quật khởi.
Môn phái khác cũng có không ít đệ tử tu hành, từ đó thực lực tăng mạnh.
Mà nếu như Đại Đạo tông không áp dụng tân pháp, ắt sẽ phải lạc hậu với người khác.
Người hai phái đều có đạo lý của riêng mình, không ai phục ai. Nhưng theo bên ủng hộ tân pháp âm thầm tu luyện. Thực lực khốn đốn đã lâu đạt được tăng lên, bọn họ dần dần chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu sức.
Lúc Lý Phàm và Triệu sư tỷ xuất quan thì nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
“Nghịch thiên địa chi lý?” Triệu sư tỷ thấp giọng tái diễn, trong mắt lóe lên một tia quang mang dị dạng.
Mà Lý Phàm lại chẳng biết tại sao, cùng lúc cực kỳ hướng tới tân pháp nhưng lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía khó hiểu.
Giống như trong đó ẩn chứa một loại đại hoạ ngập trời nào đó.
“Bất kể thế nào, dị dạng khi chúng ta tu hành “Thiên Địa Giao Chinh Phú” hẳn sẽ không bị người khác phát hiện.”
“Sư tỷ, ngươi thấy cái gọi là ‘tân pháp’ này thế nào?”
Triệu sư tỷ khẽ cười: “Đạo mưu lợi mà thôi. Có nhanh thế nào thì còn có thể nhanh hơn pháp song tu của chúng ta chắc?”
“Nhưng coi như vật che chắn hẳn cũng không tệ lắm.”
Sau khi Lý Phàm trầm ngâm một lúc thì gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người mặt ngoài cũng đổi tu tân pháp, thực ra là không ngừng mượn lực lượng song tu bắt lấy cơ hội hiếm có này, thỏa thích đề cao cảnh giới của bản thân.
Lại mười năm trôi qua.
Tranh chấp cũ mới càng ngày càng nghiêm trọng.
Không chỉ là tranh đấu trong môn, bên ngoài tông môn, tán tu thiên hạ thành lập thành ‘Vạn Tiên Minh’, nỗ lực khiêu chiến uy nghiêm của thập tông Tiên đạo.
Người trong nhà tranh quyền đoạt lợi là một chuyện, người ngoài muốn kiếm một chén canh lại là một chuyện khác.
Vì duy trì sự thống trị của bản thân. Thập tông Tiên đạo được gọi là như thể chân tay, thực ra là lục đục với nhau sau bao nhiêu năm lại lần nữa liên hợp với nhau.
Tạo thành liên quân, trấn áp thảo phạt Vạn Tiên Minh.
Vốn cho rằng những tán tu không có nội tình kia sẽ rất nhanh tan tác dưới sự liên thủ của thập tông Tiên đạo.
Nhưng phát triển của sự việc lại có phần ngoài dự tính.
Mới đầu, đối mặt với tiến công của tu sĩ mười tông, cái gọi là Vạn Tiên Minh trực tiếp tan tác, thương vong thảm trọng.
Nhưng số lượng của bọn họ thực sự quá nhiều.
Cho dù giết sạch một nhóm, rất nhanh lại có một nhóm tu sĩ mới xông ra.
Hơn nữa mỗi lần chiến đấu đều sẽ có tu sĩ Vạn Tiên Minh may mắn chạy thoát.
Sau khi tồn tại trong từng trận huyết chiến, chiến lực của những tu sĩ này cũng đã đạt được lột xác. Cho dù là các thiên kiêu của thập tông Tiên đạo, muốn đánh giết những người này cũng trở nên ngày càng khó khăn.
Người phàm trong thiên hạ vô số. Mà những người phàm này dưới sự giúp đỡ của tân pháp có thể rất nhanh chuyển hóa thành sinh lực của Vạn Tiên Minh.
Trái lại bên phía thập tông Tiên đạo có ngạo khí tôn nghiêm của tông môn đại phái, lựa chọn đệ tử đều cực kỳ nghiêm ngặt.
Một khi chiến bại, có đệ tử vẫn lạc. Thường thường cần mấy năm, thậm chí hơn mười năm mới có thể tìm được bổ sung.
Dưới tình huống kéo dài như vậy, chênh lệch lực lượng giữa hai bên cũng trở nên càng ngày càng nhỏ.
Chiến đấu rơi vào cục diện bế tắc.
Hơn nữa, theo tình huống thương vong của các tông khác biệt, liên quân tiên tông vốn bền chắc như thép, nội bộ cũng dần xuất hiện chia rẽ.
Thậm chí xuất hiện tình huống có tông môn vì bảo tồn thực lực, cố ý không xuất chiến.
Tất cả mọi người đều biết, chuyện đến nước này, Vạn Tiên Minh quật khởi đã là thế bất khả kháng.
Nhưng đám người đứng đầu thập tông Tiên đạo vẫn chưa từ bỏ ý định. Bọn họ không cam lòng chia thiên hạ không dễ gì mới nắm giữ được cho những tên người phàm trước kia bọn họ căn bản không để trong mắt.
Sau đó, một kế hoạch bắt giặc phải bắt vua trước ra đời.
Vạn Tiên Minh sở dĩ quật khởi nhanh như vậy, những người được gọi là ‘truyền pháp giả’ không thể nhắc đến công lao.
Mà những truyền pháp giả này lại như thiên lôi sai đâu đánh đó, trung thành tuyệt đối với Truyền Pháp tiên tôn.
Chỉ cần giết chết Truyền Pháp tiên tôn, Vạn Tiên Minh mất đi lãnh tụ tinh thần chắc chắn sẽ tự sụp đổ.
Bản thân Truyền Pháp chỉ có tu vi Hợp Đạo, mà trong thập tông Tiên đạo lại có không ít cường giả Trường Sinh kỳ.
Chỉ cần có thể tìm được hắn, thực hiện kế hoạch chém đầu.
Là có thể phá giải khốn cục lần này.
Mười tông môn Tiên đạo đã đạt thành ước định, mỗi bên phái ra cường giả trong môn tạo thành tiểu đội, thề phải ám sát Truyền Pháp tiên tôn.
Mà lại vì bản thân Truyền Pháp là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Để biết rõ vị trí của hắn, thập tông Tiên đạo lại phái ra đệ tử tinh anh trong môn, hành tẩu thiên hạ, tìm hiểu tin tức.
Lý Phàm và Triệu sư tỷ tự nhiên cũng là một trong số đó.
Một lần tìm là hơn hai mươi năm.
Có song tu trợ giúp, Triệu sư tỷ hiện giờ đã thành công thăng cấp đến cảnh giới Hóa Thần.
Mà Lý Phàm thì chậm hơn một bước, song cũng đã đột phá đến Nguyên Anh.
Trên đường đi, đi khắp các nơi Huyền Hoàng giới, chém giết vô số tán tu.
Nhưng trước sau vẫn không tìm được tung tích của Truyền Pháp.
“Sư tỷ, ngươi thấy Truyền Pháp này thế nào?” Lý Phàm hỏi.
“Truyền Pháp tiên tôn...” Triệu sư tỷ trầm ngâm một lúc, khẽ lắc đầu.
“Không biết.”
Lý Phàm nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Rồi lại nghe Triệu sư tỷ nói: “Lực lượng một người thay đổi bố cục Tu Tiên giới. Huyền Hoàng giới vạn năm đến nay chưa bao giờ người có yêu nghiệt như thế.”
“Nhưng đủ loại tin tức đều là tin đồn. Người này rốt cuộc lai lịch ra sao, lại vì sao làm ra hành động này đều là bí ẩn.”
“Sợ là phải tận mắt gặp hắn một lần mới có thể nhận được đáp án.”
“Cũng không biết các sư huynh đệ còn lại có thu hoạch gì không.”
Lúc hai người đang tán gẫu, bọn họ lại bỗng nhiên nhận được tin tức truyền đến từ trong môn.
Sau khi xem xét, biểu cảm trên mặt nhất thời đặc sắc vạn phần.
Thì ra ‘kế hoạch chém đầu’ kéo dài hơn hai mươi năm, không có chút tiến triển nào vậy mà đã bị hủy bỏ.
Lý Phàm, Triệu sư tỷ liếc mắt nhìn nhau, biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận