Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1247: Lai lịch của Truyền Pháp

Xiềng xích màu vàng của Thánh Hoàng khẽ động đậy, một tên người giấy ở bên trong liền bị kéo đến trước mặt Lý Bình.
Có hơi khác với những tên còn lại, trên mặt người giấy này chẳng sợ sệt mấy. Ngược lại có phần uể oải phờ phạc.
Đôi lông mày dày dựng thẳng đứng, nhìn qua trông khá mắc cười.
“Tìm đường sống?”
“Còn da thì lông mọc, còn chồi thì đâm cây; không còn da thì lông mọc vào đâu? Nếu như Huyền Hoàng giới bị hủy hoại rồi, các người có thể sống ở đâu được nữa!” Thánh Hoàng lạnh lùng nói.
Tên người giấy lông mày rậm kia cười khổ nói: “Thực lực Độ Ách tông chúng ta bình thường chẳng ra gì, nếu như Huyền Hoàng giới thật sự bị hủy diệt, chúng ta cũng đâu còn cách nào đúng không? Cũng chỉ có thể chịu thiệt.”
“Chẳng lẽ Tôn giả lại oán trách người phàm trên đời không đứng ra ứng cứu Huyền Hoàng giới sao? Có bao nhiêu bản lĩnh, thì làm bấy nhiêu chuyện…”
Lý Bình không tranh luận với người giấy Độ Ách tông nữa, xiềng xích màu vàng lại hơi dùng lực: “Miệng lưỡi sắc bén, sắp chết đến nơi vẫn không hối cải.”
Hào quang màu vàng từ từ tụ lại, từ xiềng xích thô to dần dần biến thành một sợi dây mỏng.
Từng vòng từng vòng quấn quanh người giấy lông mày rậm kia.
Đám người giấy kia bị bắt lại, vô cùng hoảng sợ la hét ầm ĩ.
Mà duy nhất chỉ có tên người giấy lông mày rậm kia có vẻ như ngồi ngay ngắn, vẻ mặt điềm nhiên trở nên nghiêm túc.
Hắn lẩm bẩm nói: “Năm tháng trống rỗng, kiếp nạn vĩnh hằng. Muôn đời muôn kiếp, nung chảy tấm thân vàng ta…”
Trước kia nguyên lực màu vàng của Thánh Hoàng không có nhược điểm, đây là lần đầu mất đi tác dụng.
Lý Bình chỉ cảm thấy sức mạnh tác dụng lên trên tên người giấy lông mày rậm bị tiêu trừ một cách vô hình và hết sức tài tình.
Thậm chí bị đối phương hấp thụ, trở thành một phần bên trong hắn.
Sợi dây mỏng màu vàng dần dần tan biến, người giấy lông mày rậm lù lù bất động, có điều màu trắng ngả vàng do thời gian trên thân người giấy dần dần biến thành màu vàng rực rỡ gần giống với tinh túy nguyên lực.
Thạch Bản vẫn luôn đứng ngoài quan sát, biểu cảm trong nháy mắt đã trở nên nghiêm túc: “Đạo hữu cẩn thận, đây chính là tuyệt học của Độ Ách tông ‘Vĩnh Hằng Kiếp Thế’, có thể biến tất cả kiếp nạn sức mạnh trên thế gian thành tư lương tu hành cho bản thân.”
Lý Bình cười khẩy nói: “Cùng lắm chỉ là rùa đen rụt cổ thôi. Người muốn mượn sức mạnh của ta để tu hành? Thế thì ta cho ngươi thoả nguyện!”
Ánh sáng màu vàng lóa mắt giống như ngọn lửa rực cháy, từ trên người Thánh Hoàng bùng nổ.
Lửa giận hừng hực, chiếu rọi toàn bộ không gian của Độ Ách tông thành một khung cảnh vàng rực.
Giống như kim hoả ngưng tụ thành chính thống của nó, xiềng xích vẫn còn tồn tại bên trong, cả đều được đưa vào bên trong cơ thể màu vàng của người giấy.
Đó không phải là mục tiêu chủ yếu Thánh Hoàng nhắm vào, chỉ là rất nhiều người giấy bị liên lụy, tất cả đều phát ra tiếng rên la vang trời do bị ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt. Có thể thấy rõ ràng tất cả những tên người giấy màu vàng đã bị áp bức nhiều đến mức nào. Trông chúng vặn vẹo, giống như bị tan chảy.
Thế nhưng tay người giấy lông mày rậm vẫn bất động lù lù như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tình cảnh này khiến Thạch Bản thầm kinh hãi.
Tuy sau khi hoá thân thành người giấy cũng không thể phân biệt được hình dạng vốn có của bọn chúng. Nhưng dưới uy thế như vậy của Thánh Hoàng, mà vẫn có thể ung dung thủng thỉnh, an toàn không bị gì, cho dù là lúc Độ Ách tông đang hưng thịnh cũng rất hiếm.
Thạch Bản tao suy đoán thân phận của tên người giấy lông mày rậm.
Trong khi đó Thánh Hoàng vô diện cũng không giảm bớt tra tấn với người giấy Độ Ách tông.
Ngọn lửa màu vàng bốc cháy càng lúc càng rộng, tuy không thiêu hủy hoàn toàn đám người giấy, nhưng cũng từ từ dát lên bọn chúng một lớp màu vàng không cách nào xóa nhòa.
Nhất là tên người giấy lông mày rậm, bị ngọn lửa bao bọc, kim quang trên cơ thể càng lúc càng bắt mắt.
“Các người muốn tránh thế gian tránh kiếp nạn, nhưng ta không cho phép!”
“Hưng nguy của Huyền Hoàng, các người đều phải có trách nhiệm.”
Giọng nói của Thánh Hoàng như sấm chớp, tinh túy nguyên lực bùng nổ.
Chiếu rọi đến mỗi ngóc ngách trong không gian, ánh sáng rực rỡ đến nỗi đến cả Thạch Bản cũng phải nhắm mắt lại.
Sau khi luồng sáng rút đi, trong đại điện bóng tối trong Độ Ách tông biến mất.
Khí tức u ám khiến người khác cực kỳ không thoải mái cũng không thấy nữa.
Nhóm người ấy thoát khỏi trói buộc của xiềng xích cùng rơi xuống đất, tạo thành một đống hỗn loạn.
So với trước đó hình như nhiều sức sống sống hơn một chút.
Mà người giấy lông mày rậm cầm đầu trực tiếp biến thành một “Tiểu kim nhân”.
Kim nhân vẫn trong bộ dạng lừ đừ, chán ngán ủ rũ như cũ: “Tôn giả lãng phí nhiều tinh túy nguyên lực như vậy trên người đám rác rưởi chúng ta, quả thật là phung phí của trời!”
“Thật phí phạm!”
Lý Bình trầm giọng đáp: “Nếu như mọi chuyện trên đời chỉ đơn giản dùng lý trí quyết định, e rằng Huyền Hoàng giới đã sớm diệt vong! Còn có chỗ cho ngươi ồn ào à!”
Lời còn chưa dứt, trên mặt người giấy màu vàng chợt xuất hiện một chữ ‘X’ to đùng, chặn miệng hắn lại.
Ngay sau đó đám người giấy còn lại cũng như thế.
Đại điện Độ Ách tông vốn giống như cái chợ chỉ trong một thoáng đã trở nên tĩnh lặng.
“Nhất Nguyệt đạo hữu?” Lúc này, Thạch Bản mới nhìn về phía người giấy màu vàng dò hỏi.
Người giấy màu vàng không thể mở miệng nói, chỉ trừng mắt nhìn Thạch Bản.
Hai người không kịp ôn chuyện, không gian nơi này sau khi mất đi tinh túy nguyên lực chống đỡ cũng dần dần trở nên mất ổn định.
“Đi ra ngoài trước rồi nói.”
Lý Bình dẫn theo Thạch Bản cùng đám người giấy đánh mất bạn thân, nghiêng người đi ra bên ngoài Độ Ách tông.
Lúc này Tiên tông thượng cổ bị Truyền Pháp phong ấn trấn áp lại cũng lộ ra hình dáng.
Một quyển sách mở ra từ trong đó.
Trong sách không có văn tự, chỉ có hình ảnh của những phù điêu dãy núi và kiến trúc trống hoác.
Cùng với sự lật giở của quyển sách, hình ảnh hiện ra trong đó cũng có thay đổi.
Có điều toàn bộ đều là hình cắt, chồng buồn cười mà quỷ dị.
Bàn tay khổng lồ của Lý Bình nắm chặt sách Độ Ách, thịnh cảnh sơn thủy trong đó trong nháy mắt cũng nhuộm một màu vàng chói.
“Thu lại!”
Thánh Hoàng khẽ quát một tiếng, đám người giấy lúc nhúc chất thành đống, bao gồm cả tiểu kim nhân lông mày rậm, tất cả đều bị khống chế bay vào bên trong sách Độ Ách.
Ầm!
Tay phải Lý Bình ấn một cái, thu sách về.
Tất cả hiện tượng lập tức biến mất không còn dấu vết.
“Nơi này không nên ở lại lâu. Tuy thủ pháp phá giải cấm chế Truyền Pháp của ta rất xảo diệu, phá giải đồng thời biến cấm chế trở về như cũ, nhưng cũng không thể bảo đảm dị trạng nơi này không bị Truyền Pháp phát hiện ra.”
“Đi theo ta.”
Lý Bình trầm giọng nói, thân hình loáng cái đã biến mất khỏi bên trong không gian phong ấn này.
Thạch Bản thẳng một đường đi theo Thánh Hoàng, tới bên trong một vùng hư không vô tận.
Tốc độ của bọn hắn, phi độn trong hư không một hồi lâu mới cảm nhận được khí tức của thế giới phía trước.
“Đó là…”
Thạch Bản hơi giật mình.
“Nhất Thủy tông Ngũ Hành động thiên? Vậy mà ở chỗ này à. Chẳng phải lúc đó kẻ Trường Sinh kỳ di chuyển động thiên…”
Thạch Bản còn đang suy tư, Bách Hoa đã tiến đến nghênh đón.
Ánh mắt dừng lại trên người Thạch Bản một chốc, Bách Hoa truyền âm nói với Lý Bình gì đó.
Lý Bình khẽ gật đầu.
Sau đó Bách Hoa gật đầu ra hiệu với Thạch Bản mới phi độn bay về bên trong Ngũ Hành động thiên.
“Đây cũng là nơi ta khôi phục nguyên khí. Đạo hữu thấy so với Huyền Hoàng giới thế nào?” Lý Bình dẫn Thạch Bản đến bên trong tiểu thế giới Đại Khải.
Thần thức quét qua một lượt, khung cảnh của tiểu thế giới Đại Khải liền xuất hiện trong đầu Thạch Bản.
Cho dù có nhiều chỗ bị sức mạnh thần bí che lấp, hắn không có cách nào biết hết. Nhưng chỉ với phần bên ngoài thôi cũng đã khiến Thạch Bản chấn động.
Tuy nói Sáng Thế Thạch Bản ghi chép tên tuổi của vạn sự vạn vật trong thiên hạ, nhưng bây giờ lại có phần hữu danh vô thực. Có điều ít nhất những chuyện xảy ra thuở sơ khai nhất của châu vực Huyền Hoàng giới, Thạch Bản cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Song nếu so sánh với tiểu thế giới Đại Khải…
Giống như tụt lại hơn cả trăm năm, cả một thời đại.
Rất nhiều thứ trong đó đến cả chính Thạch Bản cũng không lĩnh hội hết được.
Mặt khác ở nơi này hắn còn cảm nhận được khí tức của người quen cũ.
Ví dụ như cổ thụ Địa Mạch, hay là môn nhân Ngự Thú tông kia.
Một đường đi theo đến bên trong Thánh Hoàng toạ, tâm trạng kinh ngạc của Thạch Bản mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Ta gánh theo phiến đá này nhiều năm như vậy, cứ tưởng mọi chuyện trong thiên hạ đều ở trong đầu ta. Không ngờ tất cả những gì được chứng kiến hôm nay mới biết rằng, chuyện thế gian sớm đã vượt khỏi dự tính của ta…” Thạch Bản có hơi thất vọng nói.
“Đạo hữu không cần thất vọng. Thay đổi từng ngày mới là chính đạo. Nếu thế giới cả nghìn năm cứ giậm chân tại chỗ…”
“Chẳng phải chứng tỏ sự vô dụng của chúng ta?” Lý Bình mỉm cười.
Thạch Bản nhất thời không biết đáp lại thế nào, nên đành im lặng.
Từ lúc tiếp xúc với vị ‘Hoá Thân Thiên Đạo’ này, kích thích mà hắn nhận được là quá lớn.
So với cảnh tượng mà giờ đây hắn đang chứng kiến, Huyền Hoàng giới trong đầu lại giống như một vở kịch trên sân khấu, hoàn toàn là cảnh tượng hư ảo diễn riêng cho hắn xem!
Cái này khiến Thạch Bản mơ hồ cảm thấy hồn kinh phách lạc.
“Từ sớm ta đã biết, Ngũ Lão hội, Vạn Tiên Minh, chính là nhóm cường giả khác bên trong Huyền Hoàng giới, phàm là kẻ biết đến sự tồn tại của phiến đá sau lưng ta đều sẽ tìm cách tránh bị phiến đá ghi chép. Nhưng ta chẳng thể ngờ tới chân tướng của thế giới đã phát triển đến mức độ này…
Lý Bình mơ hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Thạch Bản, chậm rãi nói: “Huyền Hoàng giới, nơi có sự sống cuối cùng trong Chí Ám Tinh Hải. Huyền Hoàng bản giới, mảnh vỡ của thế giới khác, kẻ sống sót trong tinh hải, chính là sức mạnh vượt ra bên ngoài tường thành…”
“Toàn bộ đều hội tụ ở đây. Sự phức tạp về hình thức của nó đừng nói đến đạo hữu ngươi, đến cả bản thân Truyền Pháp, thiên đạo Huyền Hoàng cũng chẳng có cách nào hiểu rõ được nơi này.”
“Đúng vậy…” Thạch Bản thở dài, khẽ gật đầu.
Hắn lại nhớ đến ao câu cá hắn nhìn thấy trước đó.
Bên trong Huyền Hoàng giới, bảo vật ẩn giấu như vậy còn có bao nhiêu nữa?
Cuối cùng bây giờ tàn dư thượng cổ Huyền Hoàng giới như hắn cũng lĩnh hội được cảm giác tách biệt với thời đại.
“Cảnh còn người mất, chuyện cũ cũng không còn.”
Từ rất lâu trước đó, cảnh tượng thuở sơ khai của Huyền Hoàng giới hiện lên trong đầu Thạch Bản, khiến hắn hơi ngây người.
Vẫn là giọng nói của Thánh Hoàng gián đoạn hắn.
“Chư giới dung hợp, là kết cục đã định. Giữa ta và Truyền Pháp tất sẽ có một trận chiến. Bất luận ai thắng ai thua cũng sẽ không thay đổi được sự thật rằng Huyền Hoàng giới tái sinh giữa đống đổ nát.”
Lý Bình không nhắc đến việc giúp Thạch Bản giải quyết tinh thần quá tải, mà đột nhiên nói như thế nào.
Dòng suy nghĩ của Thạch Bản không khỏi bị cắt đứt, trầm giọng hỏi.
“Thạch Bản trầm ngâm một lát, hỏi: “Năm đó lần đầu Truyền Pháp xuất hiện, Thập Tông Tiên Đạo chúng ta đã điều tra qua. Người này thật ra là tu sĩ Huyền Hoàng giới chính gốc. Quỹ đạo sinh hoạt từ nhỏ đến lớn đều trong sạch, ghi lại trong văn kiện.”
“Truyền Pháp tên Hiên Viên, tự là Thác. Thuở nhỏ sống ở vùng thôn quê nông thôn, bởi vì khi còn nhỏ ốm yếu nhiều bệnh bị phụ mẫu đặt nhũ danh là Cẩu Đản.”
“Người này trước lúc năm mươi tuổi, quỹ đạo cuộc sống không khác gì nông phu tầm thường. Mãi đến sau năm năm mươi mốt tuổi bỗng nhiên ngộ đạo, đột ngột trỗi dậy.”
“Chính vì như vậy lúc đầu Thập Tông Tiên Đạo điều tra, căn bản tra không ra lai lịch của người này. Bởi vì hắn quả thật đột nhiên thành đạo.”
Thạch Bản chậm rãi thuật lại.
Lần lượt từng khung cảnh năm ấy cũng theo đó mà xuất hiện tại Thánh Hoàng toạ.
….
“Hiên Viên Thác.” Lý Bình nhìn thiếu niên có hơi ngốc nghếch trong khung hình, dần dần biến thành một nông phi trung niên im lặng ít nói, lại dần dần biến thành lão giả tóc trắng xoá.
“Người phàm đột ngột ngộ đạo, quả thật có khả năng này. Có điều bình thường đều xuất hiện khi còn trẻ. Biến chuyển của Truyền Pháp so với lúc đại nạn sắp tới mới hiện thì không khác lắm…”
“Thật sự khiến người khác khó hiểu, sinh nghi.” Lý Bình đánh giá nói.
Thạch Bản gật đầu: “Lúc trước thập tông cũng có nghi ngờ như thế. Nhưng bọn ta dùng bí thuật ấn chứng thiên đạo xác nhận trên người hắn không có dấu hiệu bị đoạt xá hay người ngoại giới mượn thân phận của hắn.”
“Nhưng Truyền Pháp quả thực thần bí khác thường. Giống như Tiên Thiên ai cũng biết, năm đó mười mấy vị Trường Sinh đánh giết, vậy mà không biết hắn dùng cách gì để hoá giải. Từ đó về sau hắn hoàn toàn tôi có phải tầm kiểm soát của bọn ta. Nếu trước kia Thập Tông toàn lực nhất kích có lẽ kết quả sẽ khác…” Thạch Bản hơi than thở nói.
Bên trong đại điện đột nhiên yên tĩnh lại.
Sau một lúc lâu.
Lý Bình bỗng lên tiếng: “Ấn chứng thiên đạo… Nếu như đối phương dùng thủ đoạn ăn cắp thân phận, thoát khỏi Thiên Đạo thì sao?”
Thạch Bản kinh ngạc sửng sốt.
Thoạt nhìn câu này có vẻ hết sức vô lý.
Nhưng Thạch Bản nghĩ kỹ lại, bởi vì năm đó Thập Tông quá tin tưởng vào thủ pháp của mình, cho nên mới dẫn tới kết luận tin tưởng không nghi ngờ gì cả ngàn năm nay.
“Chuyện thành như bây giờ, truy hỏi lai lịch của Truyền Pháp thì có ích gì chứ?”
Sau một hồi lạc lõng ngắn ngủi, trong lòng Thạch Bản lại nảy ra ý nghĩa này.
Mang theo sự khó hiểu, hắn lại nhìn về phía Thánh Hoàng.
Giọng nói của Thánh Hoàng giống như sét đánh, vang vọng trong đại điện: “Như ta đã nói lúc trước, mấu chốt tái sinh Huyền Hoàng giới nằm ở hai chữ chính thống.”
“Giống như một cơ thể hoàn toàn mới được ghép lại từ những bộ phận bị cắt rời, chuyện ai sẽ làm đầu não rất quan trọng.”
“Bây giờ thiên đạo Huyền Hoàng vẫn tự nhận là thiên đạo Huyền Hoàng. Nhưng chẳng bao lâu nữa, có lẽ không chắc là như vậy…”
Giọng điệu của Lý Bình thâm sâu.
Thạch Bản biết đối phương là hoá thân Thiên Đạo, nhưng cũng không thể không có đích đến rõ ràng, vẻ mặt thay đổi: “Đạo hữu nói kỹ hơn đi.”
“Những thứ ngươi quan sát ở phiến đá, không cần đếm xỉa đến, đứng từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà quan sát. Song thế giới dung hợp, ký ức lại là trải nghiệm cá nhân, như thật như ảo. Dần dần sẽ không phân rõ thật giả, chân tướng, bản ngã của người ngoài nữa.”
“Nhất là…”
Lý Bình nhìn về phía Huyền Hoàng giới cách xa hàng nghìn dặm.
“Hiện nay Thiên Đạo yếu ớt, khả năng ngăn cản đã cực kỳ nhỏ.”
“Nếu một ngày, những ý niệm còn sót lại của chư giới Thiên Đạo như hồng thủy ập tới, cùng nhau tuôn trào…”
“Chỉ sợ thiên đạo Huyền Hoàng trước tiên đã không chịu được, như điên như dại, đánh mất bản ngã rồi.”
Trong giọng nói của Lý Bình có còn tự giễu bản thân.
“Sau đó nếu có người dùng ý niệm tương đối hoàn chỉnh dẫn dắt, chiếm đoạt Thiên Đạo, thì đã có thể đổi trắng thay đen, thay đổi chính thống Huyền Hoàng. Đến lúc đó Tuy vẫn gọi là Huyền Hoàng giới, nhưng từ trong ra ngoài đều không còn là Huyền Hoàng nguyên bản nữa.”
Thạch Bản nghe vậy, rơi vào trầm tư.
Thánh Hoàng đã chỉ ra rất rõ ràng đối tượng nhắc đến, chính là Truyền Pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận