Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 626: Sương trắng nghịch sinh tử

Liễu Tam không trả lời ngay mà sau khi suy tư một lát lại đưa ra một vấn đề.
“Thiếu chủ có biết, Vạn Tiên Minh có sự tồn tại tương tự cứ điểm trong tường chắn sương trắng không?”
Lý Phàm thoáng sững sờ: “Vì sao Liễu lão lại nói ra lời này?”
Liễu Tam vuốt râu, chậm rãi nói: “Trước đây khi ta lái Phổ Hiền Chân Chu xuyên qua trong sương trắng mờ mịt từng ngẫu nhiên xa xa nhìn thấy một số tu sĩ kết đội cử chỉ quái dị.”
“Không có bất cứ phòng hộ gì cứ bại lộ như vậy trong sương trắng phệ nguyên. Chuyển động chậm chạp, dường như đang tìm kiếm gì đó.”
“Càng quỷ dị hơn là, từ trên người bọn họ, ta thế mà hoàn toàn không cảm giác được sinh mệnh khí tức. Ta vốn còn tưởng rằng bọn họ đã vẫn lạc, chỉ là thi thể hành động dựa hết vào bản năng. Vừa muốn tới gần tìm tòi hư thực, một người trong đó vậy mà như đã phát hiện tung tích của ta, quay đầu lại. Đồng thời còn có một luồng thần thức thăm dò ra.”
“Nhiệm vụ chủ yếu của ta lúc đó vẫn là tìm kiếm Trường Sinh cốc. Để tránh phiền phức không cần thiết, ta phát ra một luồng thần niệm, sau khi tỏ vẻ chính mình không có ác ý bèn chủ động lui bước.”
“Trường Sinh cốc giấu kín trong sương trắng, sau này nếu lúc Dược Vương tông chúng ta ra vào có lẽ còn có thể đụng phải đám người kia. Vẫn nên sớm tính toán trước.”
Theo lời nói rủ rỉ của Liễu Tam, Lý Phàm lại bày ra vẻ mặt dần nghiêm trọng.
“Tu sĩ trong sương trắng không hề có khí tức sinh mệnh lại không khác gì tu sĩ bình thường?”
Gần như trong nháy mắt, Lý Phàm lập tức nghĩ đến đội tu sĩ Vạn Tiên Minh tuy tử vưu sinh từ trong sương mù trắng đi ra vào neo định năm thứ hơn bốn trăm ở đời trước.
“Nghịch sinh tử chi lý hiện tại đã thành công?”
Lý Phàm tức thì gặng hỏi kỹ càng Liễu Tam về tình hình đội tu sĩ đó.
Một lúc sau, trong lòng Lý Phàm hơi ổn định lại.
“Vô tri vô giác như cái xác không hồn. Cách khởi tử hoàn sinh chân chính còn kém không ít. Chỉ là quả thực là lần nữa sinh ra đặc trưng sinh mệnh từ trong thi thể.”
Vị Trường Sinh thiên tôn này dưới tình huống thế nhân không phát giác, nghịch chuyển sinh tử chi lý, âm thầm chứng đạo, thân phận thần bí đến cực điểm.
Đời trước dù là mãi cho đến thời kỳ Huyền Hoàng quy nhất thống, Thiên Minh trị thế, hắn đều không lộ mặt.
Rất rõ ràng, hắn đang cố ý ẩn giấu thân phận của mình. Mặc kệ là xuất phát từ loại mục đích nào, hắn nhất định không muốn bị người khác quấy rầy.
“Việc này quả thực quỷ dị vô cùng. Nhưng mà không liên quan đến Dược Vương tông chúng ta, trời sập xuống có Vạn Tiên Minh đỡ. Sau này nếu như gặp lại lần nữa, chỉ cần đi vòng qua là được.” Sau khi Lý Phàm giả vờ suy tư một hồi bèn phân phó.
Liễu Tam cũng cảm thấy lời của Lý Phàm có chút đạo lý, sau đó gật đầu không rối rắm nữa.
“Vị trí hiện tại của Trường Sinh cốc nằm trong tường chắn sương trắng giao giới giữa châu La Yên và châu Lược Ảnh.” Liễu Tam lấy ra bản đồ, biểu thị ra địa điểm.
“Ước chừng ở chỗ này. Trong sương mù khói trắng, cảm giác khoảng cách giống như sẽ có một ít sai số. Chẳng qua phương hướng đại khái thì không sai được.”
Lý Phàm liếc mắt, ghi nhớ nó.
“Cách biển Tùng Vân không quá xa, tùy thời có thể di dời qua. Hơn nữa châu La Yên phồn hoa hơn biển Tùng Vân rất nhiều, càng thích hợp coi như ván cầu cho Dược Vương tông chúng ta quật khởi.”
“Chỉ là để tránh gây nên sự nghi ngờ của Chu Thanh Ngang, sự vụ bên biển Tùng Vân còn phải từ từ mưu đồ, chậm rãi tiến hành bỏ liên hệ.” Lý Phàm giải thích.
“Thiếu chủ làm chủ là được. Đã qua nhiều năm như vậy, cũng không để ý chút thời gian này. Huống chi cửa vào Trường Sinh cốc đã bị ta lấy bí pháp phong ấn một lần nữa, người ngoài tuyệt đối không thể phát hiện.” Liễu Tam gật đầu nói.
Việc này đã định, Lý Phàm lại trở về vấn đề chính, đề nghị luận bàn một phen.
Liễu Tam nhất thời nổi lên hứng thú: “Xem ra là tân pháp thiếu chủ tu hành có thu hoạch rồi?”
“Không sai, Liễu lão ngươi không biết đâu, Thiên Huyền Kính của Vạn Tiên Minh quả thực là thần khí tuyệt thế. Có đủ loại uy năng huyền diệu, thậm chí có thể giúp ta thôi diễn thần thông. Tiếc là Liễu lão ngươi tu vi quá cao, lai lịch không thể che giấu, nếu không ngược lại có thể tự mình thể nghiệm một phen.” Lý Phàm vừa cảm khái vừa có phần tiếc nuối nói.
“Ha ha, cho dù có nhiều chỗ tốt hơn nữa thì cả đời ta cũng sắp đến cuối rồi. Chỉ cần tông chủ các ngươi có thể hưởng thụ được là tốt rồi!” Liễu Tam không để bụng.
Tiếp đó, hai người tới trong diễn võ phòng của Dược Vương tông đỉnh, tiến hành tỷ thí một phen.
Nói luận bàn nhưng Liễu Tam chỉ là luyện cùng mà thôi.
Cho dù ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’ không tầm thường cỡ nào, muốn vượt hai đại cảnh giới làm bị thương Liễu Tam tu vi Hợp Đạo vẫn hơi miễn cưỡng.
Song Liễu Tam lại khen không dứt miệng môn thần thông này.
“Thiếu chủ không hổ là người kế nhiệm tông chủ chỉ định, thế mà có thể lĩnh ngộ ra thần thông ý cảnh như thế.”
“Một chưởng xé trời, kiếm như ý động. Sát thương kinh người, cũng để cho nhân nạn để phòng. Nếu như thiếu chủ ngươi đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, đối mặt với thần thông này, nói không chừng ta đúng là có chút khó làm.”
Liễu Tam vươn ngón trỏ tay trái, nhìn một vết máu nhạt màu phía trên nói.
Lý Phàm nhìn “thành quả” của mình, cũng đại khái có nắm chắc với uy năng của ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’.
Thực ra hắn cũng không dốc hết toàn lực, chỉ là vận dụng lực lượng của một pháp vực động thiên.
Nếu như lực lượng Ngũ Hành động thiên toàn bộ lưu chuyển, lực sát thương bộc phát ra trong lúc đột ngột sợ là không chỉ mạnh hơn gấp mười lần.
Khi đó cũng không phải chỉ là một vết thương đơn giản như vậy.
“Thương tổn nhưng không thể giết. Suy cho cùng chênh lệch thực lực giữa Hợp Đạo và Nguyên Anh không nhỏ như Trúc Cơ và Nguyên Anh.”
Trong lòng Lý Phàm hiểu rõ.
Khoảng thời gian kế tiếp, Lý Phàm bảo Liễu Tam chọn ra một số người đáng tin cậy từ trong tu sĩ Dược Vương tông còn đang ngủ say tỉnh lại trước tiên.
Không lâu sau Xích Viêm đốt biển, đại kiếp buông xuống, căn cơ của Lý Phàm ở đây đều phải theo đó cùng nhau mai táng.
Muốn tẩy trắng thân phần sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Bởi vậy cần nhân thời gian cuối cùng này, mau chóng đẩy mạnh tiến độ nhập minh của tu sĩ Dược Vương tông.
Liễu Tam cũng biết rõ, dưới hoàn cảnh pháp không thể đồng tu hiện giờ, công pháp không dễ kiếm cỡ nào. Càng cao cấp càng là như thế. Vì vậy lúc lựa chọn nhân viên đặc biệt thận trọng. Chỉ có điều trước kia hắn không đắm chìm trong quyền thế, chỉ đi theo sau lưng Liễu Như Trần, lấy tu hành, luyện đan làm chủ.
Cho nên không có một tâm phúc nào, cũng chỉ biết phẩm hạnh đại khái của chúng đệ tử Dược Vương tông mà thôi.
Sau khi hắn trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, thậm chí lén lút tìm đến Lý Phàm, chủ động đưa ra chủ ý “cưỡng ép kiểm soát”.
Tuy rằng trúng phóc ý muốn của Lý Phàm, nhưng công tác mặt ngoài vẫn phải làm.
Giả vờ như đang do dự, cúi đầu không nói.
Liễu Tam thấy vậy không khỏi khuyên bảo: “Thiếu chủ, cần biết người lương thiện không hợp nắm binh quyền. Hiện tại tình hình đặc biệt, càng không cho phép nửa điểm sơ suất. Lòng người trăm thái, khó mà hiểu hết. Không thể quá mong cầu hà khắc tất cả mọi người đều giống như chúng ta, thề sống chết vì Dược Vương tông phục hưng mà dốc hết toàn lực.”
Giống như nhớ ra gì đó, Liễu Tam cười mỉa nói: “Trong Dược Vương tông, người mang lòng phản không ít đâu.”
“Năm đó...”
Liễu Tam dừng một lúc: “Bây giờ Vạn Tiên Minh cường đại, hơn cả thập tông Tiên đạo. Khó tránh sau khi bọn họ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh Vạn Tiên Minh sẽ lộ ra tâm tư chuyển đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận