Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 576: Hàn Dịch gặp Thanh Phong

“Trăm vạn độ cống hiến của ta kiếm không dễ, huống hồ đợi vòng khí vận phản phệ qua đi không biết phải mất bao lâu.”
“Nên phải thận trọng một chút.”
Suy nghĩ sau một lát, Hàn Dịch cảm thấy tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Dù sao tại châu Nguyên Đạo này khắp nơi gặp khó, không bằng quay về biển Tùng Vân, khảo sát thực tế một phen mới quyết định.
Sau đó, Hàn Dịch đang hưng phấn đến châu Nguyên Đạo, lại bởi vì một lần tình cờ nghe thấy tin tức mà quay trở về chốn cũ.
Chờ hắn một lần nữa trở lại biển Tùng Vân, phát hiện mức độ sôi nổi của tu sĩ xung quanh khi thảo luận kế hoạch “Bí sứ đại nhân quyên góp”, thực sự vượt xa tưởng tượng của hắn.
Tuy cũng không phải là tất cả mọi người đều không não tin tưởng, nhưng cũng có rất lớn một bộ phận trung thành ủng hộ Lý Phàm.
Người tin và người không tin nhìn chăm chú đối phương, cho là bọn ngu xuẩn, đều muốn thuyết phục người đối diện. Đang trong cuộc tranh luận không ngừng, nhiệt độ đề tài ngược lại là càng ngày càng tăng. Bởi vậy lại lần nữa hấp dẫn một làn sóng lớn tu sĩ vốn chỉ lựa chọn vây xem đi tham dự.
Chỉ là nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt giống như liệt hỏa nấu dầu không biết làm sao, trong lòng Hàn Dịch chợt thoáng qua một chút hơi lạnh.
Thế mà, còn không đợi hắn tỉ mỉ truy đến cùng bất an trong lòng đến từ đâu.
Một tin tức trong giây lát thổi quét toàn bộ Vạn Tiên Minh, làm cho vô số tu sĩ thở dài một hơi, đồng thời khiến độ thảo luận về đề tài kế hoạch quyên góp của Lý Phàm cũng nhất thời đạt đến đỉnh phong.
Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội muốn ngưng chiến.
Tiên đoán của Lý Phàm, Lý đại sư lại một lần nữa trở thành sự thật!
Kể từ sau ngày Lý Phàm lan rộng việc này ra ngoài, không ngừng có người đi nhờ quan hệ, tìm hiểu tính chân thực của tin tức, dư luận nhất thời mãnh liệt.
Nhưng vẫn chưa có kết quả xác thực.
Cho đến hôm nay, tiên đoán lại lần nữa ứng nghiệm!
Tuy nhiên, người sáng suốt nhìn ra, trong này tựa hồ có quan phương của Vạn Tiên Minh, thuận thế mượn sườn núi xuống lừa vị đạo.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng thuật thôi diễn thần hồ kỳ kỳ đã bị truyền đi của Lý Phàm, lại lần nữa được đẩy lên đỉnh cao.
Rất nhiều tu sĩ ban đầu tin tưởng không nghi ngờ, cho rằng kế hoạch quyên góp lần này quy mô lớn như vậy, tuyệt đối là Lý Phàm muốn vơ vét một khoản sau cùng rồi chạy trốn, trong lòng nhao nhao sinh ra dao động.
Mà những tu sĩ vốn lựa chọn đứng nhìn, cũng ở trước sự thật như sắt thép này, lựa chọn gia nhập vào đại đội ngũ trong hàng ngũ quyên góp.
Chạy theo phong trào là một loại bản năng của con người.
Vốn dĩ Hàn Dịch vẫn đang do dự vì bất an trong lòng.
Nhưng đột nhiên, một tin đồn chợt xuất hiện.
Nói là bởi vì các tu sĩ quá nhiệt tình, chỗ độ cống hiến thu thập được vượt qua kế hoạch dự định ban đầu.
Cho nên rất có thể, hứa hẹn quyên góp “không giới hạn” trước kia, phải sớm bỏ dở.
Tin tức không biết là từ người nào truyền ra, có mũi có mắt, nhất thời khiến cho những người còn chưa lên xe sốt ruột.
Tuy đại diện của Bí sứ đại nhân Hà Chính Hạo ngay lập tức đứng dậy, lời lẽ chính đáng tiến hành bác bỏ tin đồn.
Nhưng lại không cách nào thay đổi sự thật là hiệu suất hắn thu độ cống hiến càng ngày càng chậm.
Điều này, giống như tính xác thực của “Lời đồn” là thật.
Sau đó các tu sĩ trong nháy mắt trở nên vội vàng hơn.
Hàn Dịch lúc này cũng không nhịn được nữa.
Dưới bầu không khí vô cùng nhiệt liệt của hiện trường, đầu óc nóng lên, giao nộp tất cả 91 vạn độ cống hiến còn sót lại trên người mình.
Đến lúc hắn bị gió biển lạnh giá thổi thanh tỉnh chút ít, lấy lại tinh thần, lại có hơi hối hận.
“Bất kể như thế nào, chí ít cần phải chừa cho mình chút dự phòng.”
Hàn Dịch ảo não nói.
Nhưng lúc này đổi ý cũng vô dụng. Song phương đã ký kết khế thư, một khi nộp lên, trong kỳ hạn năm năm phong bế không.
thể thu hồi độ cống hiến.
Nếu thực sự bởi vì tính mạng nguy hiểm, cần gấp độ cống hiến, thì cần phải bồi thường tiền vốn ba mươi phần trăm làm tiền trái với điều khoản.
Hơn nữa lợi tức kếch xù cũng không thể nào lại thực hiện.
Tổn thất thực sự quá lớn, không phải không đến thời khắc bất đắc dĩ, gần như không có tu sĩ nào chọn làm như thế.
Theo Hà Chính Hạo nói, quy định khắc nghiệt như thế cũng là vì phòng ngừa có tiểu nhân ác ý phá hoại.
Bởi vì Lý Phàm cao giọng thu thập độ cống hiến như vậy, gom góp đại lượng tiền tài, đã khiến cho những người khác đỏ mắt.
Bọn họ đang muốn tìm mọi loại phương pháp hắt nước bẩn cho Lý Phàm. Sau đó cố gắng cướp lấy, kiếm một chén canh.
“Nhiều tu sĩ tham dự vào như vậy, hơn nữa Lý Phàm hắn trước mắt vẫn nắm quyền cao nhất biển Tùng Vân, không đến mức xảy ra vấn đề đi.”
Cảm giác mất mát buồn bã trong lòng Hàn Dịch thật lâu không biến mất, suy tư rất lâu, cũng không tìm thấy chỗ xảy ra vấn đề. Đành phải tự an ủi mình như thế.
Bây giờ lại là người không có đồng nào, Hàn Dịch trong lúc nhất thời có chút mờ mịt. Không biết nên đi về nơi đâu, hồn bất thủ xá du đãng ở biển Tùng Vân. Không biết qua bao lâu, Hàn Dịch chợt bừng tỉnh.
Hắn nhanh chóng dò xét hoàn cảnh xung quanh, luôn cảm giác trước đây hình như mình từng tới nơi này.
“Loại cảm giác này...”
“Kỳ quái, rõ ràng là lần đầu tiên ta tới chỗ này mới đúng.” Trong mắt Hàn Dịch hiện lên một tia nghiêm trọng.
Có điều hắn tu hành ‘Thiên Vận Kinh’, linh giác nhạy cảm, cho nên cũng không buông bỏ tia déjà vu chợt lóe lên trong lòng.
Chậm rãi vận chuyển công pháp, nhìn xung quanh.
“A?”
Sau một lát, hắn dừng ánh mắt tại nơi nào đó bên trong thiên khung.
Sinh linh thế gian đều có vận của nó.
Nhưng lúc này trong tầm mắt của Hàn Dịch,
khu vực vốn không có một ai, vậy mà hiện ra dị trạng sau khi bị bóp méo.
“Nơi này ẩn giấu cái gì đó!” Trong lòng Hàn Dịch nhất thời có chút hưng phấn.
Cho là thời cơ của mình xoay chuyển, Hàn Dịch phát hiện cơ duyên ở nơi nào đó, đầu tiên là bất động thanh sắc xem xét xung quanh có tu sĩ khác hay không.
Xác định mình là người duy nhất ở đây, hắn thận trọng bay lên không trung, đi vào chỗ không gian dị dạng kia, tỉ mỉ quan sát.
“Quả nhiên có gì đó không đúng!”
Sau gần nửa ngày, Hàn Dịch xác nhận suy đoán của mình.
Sau đó, kế tiếp, mặc hắn cố gắng như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được cách thức tiến vào cái không gian ẩn giấu này.
Ở đây đợi càng lâu, xác suất bị tu sĩ khác phát hiện cũng lại càng lớn.
Cơ duyên trọng đại này, há có thể cùng hưởng với người khác?
Cho nên dần dần, Hàn Dịch trở nên có phần vội vàng xao động.
Đúng lúc này, trong đầu của hắn lại lần nữa hiện lên một hình ảnh mơ hồ. Hàn Dịch lập tức ngây ngẩn cả người.
Không kịp suy nghĩ linh cảm này đến từ nơi nào, mắt hắn híp lại, bắt chước động tác của tu sĩ trong hình ảnh.
Đầu tiên là kéo ra một đoạn, sau đó tốc độ tăng nhanh cực hạn, bỗng nhiên đánh tới khu vực ẩn tuyết trên mảnh không trung này.
Một tia hắc quang trên thân lóe qua.
Sau một khắc, Hàn Dịch nhìn thấy hai tồn tại đứng lặng trong không gian yên tĩnh.
Thanh Phong.
Tàn kiếm.
Hai mắt lập tức trở nên đỏ như máu, đại não loạn một mảnh.
Hàn Dịch gần như không khống chế nổi, hướng về thiên địa chi phách.
Đúng lúc này, lông vũ Huyền Điểu trong đan điền lại ra tay cứu giúp.
U quang bao phủ Hàn Dịch, khiến cho hắn tạm thời khôi phục một tia lý trí.
Trong mắt lóe lên một tia dứt khoát, hắn nghiêng đầu đi, không lại đi xem tràng diện kỳ dị ‘Thanh Phong khốn kiếm’ trong không gian nữa.
Mà là kích phát ra toàn bộ tu vi, hướng về ngoại giới trốn xa.
Không bao lâu, Hàn Dịch thoát khỏi chỗ không gian quỷ dị kia.
Trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, lông vũ Huyền Điểu lại càng bị hao tổn nghiêm trọng, lông vũ co rúc, một dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận