Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1292: Thánh truyền cùng căm thù

Cũng không phải là ảo giác của tu sĩ Huyền Hoàng, mà là trời, thật sự đang sa xuống!
Sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, một âm thanh như tiếng sấm rền cực lớn chưa từng nghe qua bao giờ, vang vọng thế gian.
“A a a a!” Trong đầu như bị một khúc côn trực tiếp đập vào, trước mắt vô số tu sĩ bỗng tối đen, suýt nữa trực tiếp mất đi ý thức, ngất đi mất.
Trong tai vang tiếng ong ong, gần nửa ngày vẫn không bớt.
Nguyên do đó là do thần hồn chấn động, lập tức đóng chặt ngũ quan cũng chẳng thấm vào đâu.
Mấy tu sĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời, ai cũng không là ngoại lệ đều phát hiện, bầu trời dường như trở nên chỉ cần vươn tay chạm là tới.
Hơn nữa nồng độ linh khí trong thế gian, vừa lúc nãy hạ xuống cực kỳ rõ rệt.
Gió mưa Huyền Hoàng, cũng theo trời đất mà bị lấy mất một phần sức lực, mà trở nên yếu ớt hơn không ít.
Đại đa số tu sĩ trong thế gian, đều không thể hiểu được nguyên nhân của sự phát sinh dị tượng đáng sợ này.
Chỉ duy nhất mấy vị đứng đầu sức mạnh ở Huyền Hoàng giới, hiểu được mấy đằng sau mấy dị tượng này rốt cuộc đại diện cho điều gì.
Trong một không gian kỳ lạ.
Năm pho tượng không nhìn rõ mặt, quây thành một vòng tròn.
Pho tượng cúi đầu, cúi nhìn phía trung tâm.
Ở đấy, từng đám mây đại diện cho Huyền Hoàng hiện nay, lặng lờ trôi.
Huyền Hoàng giới từ lúc khai chiến đã thay đổi rất nhiều, toàn bộ chi tiết lớn nhỏ đều được thể hiện trong đám mây.
Ngay lúc này, theo sự sụp đổ của trời đất, đám mây Huyền Hoàng cũng theo đó mà nhúc nhích, gần như nhỏ đi một vòng.
“Chậc chậc chậc, lần này đúng thật là bỏ hết cả vốn liếng.” Một giọng nói nghe có vẻ ngả ngớn của nữ nhân, đột nhiên vang lên.
“Chúng ta, chỉ đứng xem thôi sao? Đây là là cơ hội ngàn năm hiếm có đấy…” Một pho tượng trong đó, chớp mắt sống dậy, hiện ra gương mặt vốn có.
Tóc dài như tơ, suôn mượt rũ xuống bên eo.
Bạch y thon dài ôm sát, quấn chặt lấy thân hình nở nang, nhưng lại không biết vì sao, lại để lộ phần đùi trắng nõn bên ngoài.
Ánh mắt mê ly, ngón tay thon thả đặt bên môi, nói chuyện với bốn pho tượng trong đó.
“Không xem thì phải làm sao? Chẳng lẽ đi giúp vị ‘Thánh Hoàng’ lại lịch bất minh kia?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên người tượng mặc đạo bào.
“Ta nghe Thánh Hoàng truyền đạo Tân pháp, trong lòng cảm nhận được. Thánh Hoàng là sư phụ mình. Nếu như có thể, ta ngược lại thật sự muốn giúp hắn một tay. Chỉ tiếc là…” Pho tượng hình dáng thư sinh cũng sống dậy, ngẩng đầu nhìn bên ngoài Huyền Hoàng, nhè nhẹ thở dài.
“Trận chiến chính thống của Huyền Hoàng, đối với chúng ta mà nói, thực ra căn bản không quan trọng. Truyền Pháp lòng lang dạ thú, vị Thánh Hoàng không rõ gốc gác này, e rằng cũng không phải loại lương thiện. Huyền Hoàng giới, thậm chí là mảng tinh hải, đều không phải nơi để ở lâu. Các vị, hy vọng tương lai của chúng ta, vẫn nên đặt ở ‘Vô Ưu’. Duy trì sự bình ổn với Vạn Tiên Minh cùng sự ổn định của Huyền Hoàng giới, đợi kết quả cuối cùng ra lò, mới là điều chúng ta nên làm. Tham gia trận tranh đấu này, thực sự không phải hành động thông minh.” Trong cuộc nói chuyện, một pho tượng từ đầu đến cuối không thấy rõ mặt, trầm giọng cất lời.
“Hơn nữa… Truyền Pháp không thể thua được.” Pho tượng kia bổ sung.
Ánh mắt của bốn pho tượng, toàn bộ tập trung đặt lên người Vô Ưu thiên tôn dường như mãi mãi say ngủ.
Triệu sư tỷ có chút thất vọng nói: “Ầy, ta còn định nhân cơ hội này, chọc phá đám người Vạn Tiên Minh kia. Dù sao đều toàn bộ đều là gương mặt mới, kích thích hơn nhiều.”
Thư sinh, đạo sĩ, cùng với pho tượng không nhìn rõ mặt kia, đều làm như không nghe thấy.
“Thân gửi ở thiên địa, quả nhiên thiếu hụt quá nhiều, Huyền Hoàng giới rút sức trợ giúp, ta cũng trở nên yếu hơn rất nhiều.” Triệu sư tỷ lấy tay che chiếc môi thơm, ngáp một cái, lười biếng mà nói.
“Ta về tĩnh dưỡng một chút. Có việc gọi ta.”
Lời còn chưa dứt, tượng đá của Triệu sư tỷ lại yên tĩnh trở lại.
Pho tượng thư sinh cười nhẹ: “Vẫn là nhịn không được, đi tham gia náo nhiệt thôi.”
“Nghìn người nghìn mặt, Triệu Nhược Hi lại đâu chỉ là vạn người? Có chút tâm thần phân liệt, không quản được bản thân cũng là bình thường.” Pho tượng đạo sĩ không chút khách khí mà nói, “Mặc kệ nàng đi, nàng muốn chết cũng không dễ vậy đâu.”
Sau khi Triệu sư tỷ đi, pho tượng không rõ mặt kia, lại đột nhiên sống dậy.
Rõ ràng là hình dáng một vị tu sĩ trung niên mặt vuông, thần sắc nghiêm túc.
“Vô Ưu Nhạc Thổ, trải qua bao nhiêu năm phát triển, đã trải dài đến biên giới tinh hải, bắt đầu thâm nhập tường cao rồi.”
“Lúc này chính là thời điểm mấu chốt.”
“Đột nhiên bạo phát trận giết chóc này, bất luận kết quả cuối cùng ra sao, đối với chúng ta đều là có lợi không có hại. Ít nhất là, nhiều người thương vong… Sau chuyện này, lại có một lượng sức mạnh to lớn của Vô Ưu được bổ sung. Nói không chừng, Vô Ưu có thể mượn hành động làn này xông phá trói buộc của tường cao.” Tu sĩ mặt vuông trầm giọng nói.
“Dù sao, độ lực phong toả của tường cao đối với loại ý thức không gian ‘Vô Ưu Nhạc Thổ’ này, yếu hơn nhiều so với sức mạnh thực thể.”
Theo lời này của tu sĩ mặt vuông, một bầu không khí kỳ lạ cũng theo đó dâng lên trong cuộc nói chuyện.
Mà Vô Ưu ký thác hy vọng thoát khỏi lên năm vị thiên tôn, như cũ vẫn im lặng duy trì say ngủ. Chỉ là, thỉnh thoảng hắn chớp động lông mày, hiên rõ sự dao động kịch liệt trong nội tâm.
Yên lặng một chốc, pho tượng đạo hữu cất tiếng: “Bên ngoài tường cao… cũng không phải là nơi yên bình. Từ nhóm người năm đó trốn ra ngoài, lại muốn trốn trở về, có thể thấy cũng chỉ có thế. Chỉ tiếc là, tường cao khó vượt. Trong tường ngoài tường, đều là như vậy.”
“Cho dù là kế hoạch này cuối cùng thành công, ta đợi cuối cùng mượn lực mộng cảnh của Vô Ưu Nhạc Thổ, thành công trốn khỏi tường cao. Nhưng không có sức mạnh của Huyền Hoàng giới làm căn cơ, thực lực của ta cũng chắc chắn giảm mạnh. Cảnh giới Hợp Đạo, bên ngoài tường cao, e rằng nửa bước khó đi.”
Tu sĩ mặt vuông lại trầm giọng nói: “Cho dù có nguy hiểm như thế nào, tổn hại cũng chỉ là thân thể trong mộng cảnh. Đối với bản tôn mà nói, sẽ không tổn thương đến gân cốt. Tuy nhiên, nếu như bên ngoài tường cao là Nhạc Thổ thực sự, thì có thể dùng mộng thân từ đó tu hành. Dần dần có thể chuyển rời sức mạnh của bản tôn.”
“Đợi khi mộng thân triệt để ngưng kết ở hiện thực, lúc thực lực vượt qua bản tôn, chúng ta có thể hoán đổi với nó, kim thiền thoát xác thành công rồi!”
Pho tượng thư sinh nghe hai vị kia nói chuyện, gật gật đầu: “Đích thực là cách ổn thoả nhất mà trước mắt có thể nghĩ đến rồi. Nếu không phải thực lực của Truyền Pháp thiên tôn thật sự đáng sợ, cũng sẽ không ôm một mẫu ba phần đất Huyền Hoàng giới này không buông, chúng ta cũng không cần chịu đựng như vậy.”
Pho tượng đạo sĩ nói: “Đã như vậy, vậy chúng ta mỗi người lại châm thêm mồi lửa. Sức của Vô Ưu, càng nhiều càng tốt. Chỉ cần không nguy hại cho Huyền Hoàng giới, bất kể chết bao nhiêu, cũng đều như nhau.

Chính vào lúc bọn họ đang bàn luận, dường như có một trận gió lớn từ bên ngoài Huyền Hoàng giới quét đến.
Chùm sáng chính giữa năm pho tượng, trong một biên độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, xảy ra sự lắc lư nhè nhẹ.
Ba vị Trường sinh thiên tôn, trong mắt đều vụt qua một tia kinh hãi.
“Truyền Pháp ngang ngược như vậy, còn có thể hiểu được. Dù sao bọn họ cũng đã sống nhiều năm như vậy.”
“Vị Thánh Hoàng ngang trời xuất thế này, vậy mà cũng đáng sợ như vậy? Cho dù có sự giúp sức của Huyền Hoàng giới, cũng không đến nỗi vậy chứ?”
Ba vị thiên tôn nhìn nhau một cái, kinh ngạc bối rối.
Mà Vô Ưu thiên tôn, lại đang ngủ đến là ngon lành.
“Thân Hoá…”
“Huyền Hoàng Thiên!”
Một luồng sức mạnh mạnh đến cực đại, đột nhiên ập vào cơ thể, Thánh Hoàng hét lớn.
Tím, vàng, cam vàng, nhiều loại màu sắc hoà quyện, thân ánh Thánh Hoàng biến mất dưới cự chưởng của Truyền Pháp.
Mà thay vào đó, mà những cảnh tượng liên miên không dứt của trời đất Huyền Hoàng.
Huyền Hoàng giới, cõi của một giới.
Tuy nói là gắn kết, dung hợp nhiều tu Tiên giới khác còn sót lại, nhưng quy mô cuối cùng lại có hạn mức tối đa.
Mà ngay lúc này, trời đất Huyền Hoàng bị cự chưởng truyền pháo trấn áp bên dưới, lại là vô cùng bát ngát, căn bản không nhìn thấy điểm tận cùng.
Trời cao đất rộng, cảnh tượng giữa trời đất thay đổi.
Thế sự xoay vần, vật đổi sao rời.
Theo thời gian trôi, khoảng cách giữa trời đất, cũng từ từ tăng lên.
Dường như giữa mặt đất với bầu trời, có một người khổng lồ vô hình đứng đấy.
Không ngừng đẩy cao bầu trời lên.
“Huyền Hoàng biến đổi, thiên địa vô cực!”
“Huyền Hoàng trước kia, Huyền Hoàng hiện nay, Huyền Hoàng sau này!”
“Tụ!”
Giọng của Thánh Hoàng, vang vọng hư ảnh Huyền Hoàng.
Càng lúc càng lanh lảnh theo sự giãn nở của trời đất.
Quá khứ, hiện tại, tương lai.
Không gian vô cùng của Huyền Hoàng giới, giờ phút này đang hoà thành một thể.
Vô số hư ảnh, trùng trùng điệp điệp, như từ dòng thời gian cứ thế mà bị lôi kéo ra.
Hình thành nên một thời không vĩnh hằng rộng lớn mà trước nay chưa từng có.
Cự chưởng đang trấn áp xuống của Truyền Pháp, bị màn trời vô tận chống đỡ. Trong sự run rẩy kịch liệt, lại không thể tiến thêm một bước.
Sự bành trướng của Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, không có điểm cuối.
Tốc độ so với lúc thu nhỏ còn nhanh hơn, dưới sự ép bức ngược lại của vô số tia sáng Huyền Hoàng, cự chưởng Truyền Pháp chớp mắt biến thành kích thước của một người bình thường.
Kích thước không gian cũng trở lại bình thường.
Truyền Pháp thu tay về, nhìn đốm đen hình tròn như bị liệt hoả thiêu đốt trong lòng bàn tay, trong mắt lướt qua một tia ngưng trọng.
Cho dù là ánh sáng trên người lưu chuyển, diệt Đạo sinh Đạo, cũng không cách nào hết được đốm đen này.
Đối diện với Truyền Pháp, hư ảnh của Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, chiếu sáng nơi tinh đẩu u tối tịch mịch.
Cứ như thế gian thực sự được sinh ra, quá khứ, hiện tại, tương lai, như tiên vực vô thượng.
Ánh mắt của Truyền Pháp, rời khỏi vết thương trên tay, chuyển dời đến cảnh tượng mênh mông trước mắt kia.
Núi cao sừng sững, đất đai màu mỡ trải dài nghìn vạn dặm. Dị linh kỳ cảnh đếm không ngớt.
Giống như Tiên giới trong lời đồn.
Truyền Pháp nhìn Huyền Hoàng giới trước mặt, vậy mà lại có hơi thất thần.
Một vệt tinh quang, mở ra từ trên không trung Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Thân mặc trường bào tinh quang, đầu đội ngọc miện cửu thiên, chân đạp trường hà thời gian.
Thánh Hoàng từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, chậm rãi bước ra.
Trông như từ một bức tranh, bước ra hiện thực.
Hư ảo cùng chân thật, ngay lúc này vặn vẹo, đan xen. Khiến người ta khó phân thật giả.
Thậm chí còn lâm râm sinh ra cảm giác mâu thuẫn mạnh mẽ cực độ.
“Đây là…”
“Pháp tắc thời gian?” Giọng Truyền Pháp có chút kinh ngạc, có chút khó tin.
Nhưng một lúc sau, hắn nhẹ gật đầu, phủ định suy đoán trước đó.
Vết thương màu đen trong tay, không chỉ có chuyển biến tốt theo thời gian. Ngược lại ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có xu hướng ngày càng lan ra các bộ phận khác.
Chuyện này đối với thân thể Thái Thượng của hắn mà nói, thật là một chuyện không thể tin nổi.
Truyền Pháp có thể âm ỉ cảm nhận được, thứ đang không ngừng gặm nhấm lòng bàn tay mình, lại không phải sức mạnh có liên quan đến thời gian.
Mà là…
Thực tế đã định sẵn.
Mặc cho thời gian trôi, tinh hải sinh diệt.
Vết thương này, cũng sẽ không thay đổi.
Thánh Hoàng bước ra từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, lại không hề cho Truyền Pháp có cơ hội nghỉ thở nào.
“Thánh Linh huy hoàng, cùng chung áo bào với ta, hoá thành giáo mác của ta!”
Trong âm thanh vang vọng của Thánh Hoàng, từng luồng hư ảnh mặc trường bào tinh quang giống nhau, bước ra từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Không nhìn rõ được gương mặt bọn họ, thậm chí chiêu thức sử dụng cũng khác lạ so với Thánh Hoàng.
Nhưng không một ngoại lệ chính là, bọn họ đều xem Truyền Pháp là kẻ địch.
Không cho giải thích, giết ngay tại trận.
Có người dùng quyền cước, có người dùng bùa chú, có người dùng phi kiếm.
Đạo pháp, thần thông của bọn họ đều là cảnh tượng hư hoá. Nhìn thì có vẻ bình thường, không có uy lực đặc biệt gì.
Nhưng cho dù đòn oanh kích không thực sự đánh lên người Truyền Pháp, lại như cũ gây ra tổn hại cho hắn.
Toàn bộ vết thương, đều giống hệt như đốm đen hình tròn trên lòng bàn tay trước đó.
Mà trong mênh mông vô tận, dường như trước mặt Huyền Hoàng giới vĩnh hằng đang không ngừng khuếch đại, sức mạnh của Truyền Pháp dường như chịu phải khống chế.
Đối mặt với vô cùng vô tận, hoá thân hư huyễn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, Truyền Pháp chỉ có thể chịu đựng chống đỡ.
Cho dù trong chớp mắt oanh sát bọn họ, nhưng rất nhanh, lại có số lượng càng nhiều hoá thân hư huyễn, lại phi độn từ trong Huyền Hoàng giới vĩnh hằng ra.
Ngược lại mấy hoá thân này trước khi chết, đều nhất định có thể mang đến một tia tổn hại cho Truyền Pháp.
Cho dù chỉ là một tia nhỏ nhoi, nhưng đều không cách nào hợp lại thành vết thương trí mạng!
Dần dần, vết thương màu đen trên người Truyền Pháp, càng ngày càng nhiều.
Dưới sự chiếu phủ của màu đen đáng sợ, gương mặt từ bi của Truyền Pháp, lộ ra có chút dữ tợn.
Dưới hình tình nguy cấp như thế, Truyền Pháp lại vẫn không hoảng loạn.
Hắn đang suy nghĩ, bản chất của hư huyễn Huyền Hoàng giới trước mắt.
Ngộ tính của Truyền Pháp thiên tôn, không thể nghi ngờ.
Có thể tạo ra con đường tu hành nghịch thiên ‘lấy đạo lý nghịch thiên địa, để chứng minh trường sinh’, đủ để chứng tỏ sự chiếu rọi muôn thuở tài tình kinh ngạc của hắn.
Trước đó không lâu, chịu phải công kích ‘diệt Đạo sinh Đạo’ của Thánh Hoàng, lại chớp mắt lĩnh ngộ được nó, lại dùng để phản kích, cũng chứng tỏ ngộ tính của Truyền Pháp cao đến đáng sợ.
Thậm chí mấy tàn lực Chân Tiên toả khắp tinh hải kia, còn có bản chất của tường cao, hắn như cũng nghiệm được.
Nhưng chỉ duy…
Huyền Hoàng giới vĩnh hằng giữa hư huyễn với chân thật trước mắt.
Khiến hắn không thể nhìn thấu, không cách nào suy đoán.
Cùng là Thái Thượng chi cảnh, Truyền Pháp tất nhiên biết, sức mạnh này có cực hạn, căn bản không thể bỗng dưng tạo thành Huyền Hoàng giới mênh mông như vậy được.
Nếu không, hắn cũng không cần thiết phải cực khổ đi chắp vá thế giới rồi.
Nhưng trước mắt, uy lực của hư ảnh thế giới, dường như chân thật.
Từng vết ấn ký quá khứ của tu sĩ Huyền Hoàng giới kia, dường như chân thật.
Tạo thành từng vết thương cho bàn thân, dường như cũng là chân thật.
Đây rốt cuộc…
Trong ánh mắt thâm trầm của Truyền Pháp, vụt qua một tia tinh quang. Dường như hắn đã nghĩ ra đáp án của vấn đề.
Nhưng một vệt kiếm quang, đem chém quan tóc trên cao của hắn xuống.
Lại cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Đối mặt với sự ép sát của chiêu thức trí mạng, trạng thái của cơ thể, đã không đủ chống đỡ để hắn tiếp tục quan sát, học tập nữa.
Trong lòng Truyền Pháp thoáng có chút tiếc nuối.
Hắn có dự cảm, nếu như bản thân có thể lĩnh hội chiêu đại thần thông của Huyền Hoàng giới vĩnh hằng này, không chừng bất kể là đối với sự khôi phục của Huyền Hoàng giới, thậm chí là thoát khỏi Tiên Khư, vượt qua tường cao, đều rất có lợi ích.
Chỉ tiếc là, đối phương rất hiển nhiên sẽ không để hắn được như ý.
“Đạo hữu có thiên phú, trong vạn năm trước kia, cũng là hiếm thấy.”
“Nhưng muốn giết ta…”
“Vẫn còn thiếu một chút…”
Sắc mặt của Truyền Pháp, trở nên nghiêm túc.
Làn hơi lạnh lẽo chưa từng có từ lúc khai chiến, cũng theo đó mà dâng lên trong mắt hắn.
“Có thể chết dưới chiêu này, đạo hữu cũng sẽ không thấy nuối tiếc.”
Trên người Truyền Pháp vết thương chồng chất, nhàn nhạt nói.
Phía trước Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Đùng!
Một cánh tay thô to dường như được cấu thành từ vô số thế giới, mạnh mẽ vươn ra từ vết nứt.
Bùm! Bùm!
Không có bất cứ do dự nào, cánh tay thế giới hung hăng trực tiếp đụng thẳng vào Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Hang ngầm tinh hải vì đó mà chấn động.
Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, trước mắt dù sao vẫn chưa phải vĩnh hằng thực sự.
Mà cánh tay thế giới mà Truyền Pháp triệu hoán ra, trong đó lại là thế giới thực sự.
Chẳng qua chỉ là tràn ngập tĩnh mịch, khí tức tan hoang, mảnh tàn thế giới.
Dưới sự oanh kích của vô số mảnh tàn thế giới, hư ảnh Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.
Mà sự công kích của mấy hoá thân hư huyễn kia, đối với mấy thế giới đã tận diệt mà nói, lại căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Thậm chí sức mạnh Chân Tiên còn tàn lưu trên mấy mảnh tàn thế giới kia, cũng theo sự va chạm giữa thế giới, dần dần chuyển dời đến Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Rất nhiều màu đen đại diện cho tai ách, xuất hiện giữa trời đất Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Đùng!
Lại một cánh tay được tạo thành hoàn toàn từ mảnh tàn thế giới, xuất hiện ở một góc khác của Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Nhắm thẳng Thánh Hoàng sừng sững trong đó, trực tiếp đâm ngang tới.
Nơi nó đi qua, cảnh tượng của hư huyễn, ầm ầm đổ nát.
Lộ ra hư không chân thật u tối.
“Thi thể của thế giới…”
Thánh Hoàng thấy tầm nhìn càng ngày càng kéo gần, vô số hình ảnh mảnh tàn thế giới chồng chéo.
Nhìn thấy trên đó khắp nơi đổ nát thê lương, cùng với xương trắng thỉnh thoảng lộ ra bên ngoài.
Trước mắt không kìm được xuất hiện, lúc kiếp nạn thượng cổ buông xuống, cảnh tượng thế giới bị phá hủy, tu sĩ trong cơn gào thét đau khổ tuyệt vọng. Hoá thành tro bụi.
“Nhiều như vậy…”
Trong lòng Thánh Hoàng kích động.
Mắt quét qua tất cả cánh tay mảnh tàn thế giới đang chuẩn bị quét ngang đến.
Trước thân hắn, xuất hiện một tia sáng.
“Bụi về với bụi, đất về với đất.”
Tia sáng chiếu rọi gương mặt từ bi của Thánh Hoàng, trong miệng hắn lẩm bẩm.
Mấy mảnh tàn thế giới kia, ngay khoảnh khắc bị tia sáng chiếu đến.
Lại như băng tuyết tan chảy, bỗng dưng bốc hơi.
Cánh tay thô bạo hung ác ngang ngược quét qua, không những không mảy may làm được gì Thánh Hoàng.
Ngược lại trực tiếp bị tiêu mất gần trăm mảnh tàn thế giới.
Cánh ta dài, từ đó nứt ra một lỗ.
“Hả?!”
Lần này Truyền Pháp đúng là có chút chấn kinh.
Nhìn thấy cánh tay dài thế giới có chút thiếu thốn, trong lòng hắn chợt động, vội vàng thu về.
Nhìn chằm chằm Thánh Hoàng trong ánh sáng hộ thể.
“Luồng sáng này là…”
Lại là một thứ cũng như thế không thể lý giải, xuất hiện trước mặt hắn.
Mắt Truyền Pháp híp lại, không kích động ra tay nữa, mà là suy nghĩ lại từ đầu thân phận thực sự của đối phương.
Thánh Hoàng cũng nắm lấy cơ hội này mà nghỉ ngơi.
Dù sao vừa liên tiếp sử dụng sát chiêu, cho dù có Huyền Hoàng giới giúp sức từ xa, đối với hắn mà nói cũng là tiêu hao cực lớn.
Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, chính là cơ sở của đạo lý ‘lấy thật làm giả, giả cũng là thật’ trong lĩnh ngộ của hắn, áp lên Huyền Hoàng giới từ xưa đến nay, cộng thêm vô số nhân kiệt có thể xuất hiện trong tương lai. Trong thôi diễn, từ đó hình thành thế giới to lớn, vừa hư huyễn, lại chân thật.
Trong thôi diễn của Thánh Hoàng, nếu thực lực đủ mạnh, đủ để bỗng khơi khơi mà triệu ra được Huyền Hoàng giới vĩnh hằng từ hư vô.
Nhưng hắn hiện giờ, rất hiển nhiên là không đạt được cảnh giới đó.
Thậm chí chiêu triệu hoán Thánh Linh Huyền Hoàng giới kia, cũng không đủ sức mạnh chân thật để làm.
Chỉ duy trong khoảnh khắc nào đó, thậm chí là trước lúc chết, bạo phát ra một tia công kích đủ khiến Truyền Pháp bị thương kia, mới có thể được trao cho thuộc tính “chân thật”.
Tổn hại chân thật.
Vì thế Truyền Pháp không cách nào thông qua được chuyện tìm cách chữa trị.
Có thể chỉ có thể đem mấy thương thế ‘chân thật’ này hoá thành hư vô lại từ đầu, vết thương mới có thể biến mất khỏi người hắn.
Tuy thực sự gây ra cho Truyền Pháp không ít thương tích, nhưng Thánh Hoàng cũng không hề dễ chịu.
Từ hư huyễn, đến chân thật. Mức độ tiêu hao sức lực giữa chúng, vượt xa tưởng tượng của Thánh Hoàng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sức lực được giúp từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, đã bị tiêu hao đến gần như cạn kiệt.
Đây cũng là nguyên nhân, sau khi chịu phải đòn phản kích sau đó của cánh tay mảnh tàn thế giới, Huyền Hoàng giới vĩnh hằng bỗng nhiên trở nên không chịu nổi một đòn.
Sức mạnh giúp sức mà Huyền Hoàng giới đem lại, đã đạt đến cực hạn.
Thứ sau đó giúp Thánh Hoàng vượt qua ải khó, lại là một bảo vật khác đến từ ao câu cá.
Cũng giống như Miêu Bảo, bị câu lên không kèm theo bao nhiêu thông tin.
Hình dáng chỉ như một vòng tròn trắng trống trơn.
Nhưng một thứ đồ nhìn không bắt mắt như vậy, khiến Miêu Bảo cảm thấy chán ghét cùng không vui.
Sau khi mang theo nó, Miêu Bảo liền không theo qua đây.
Nhưng bản thân Miêu Bảo cũng không có công năng chiến đấu, cuối cùng Thánh Hoàng quyết định vẫn là mang theo vòng trắng này.
Thực tế chứng minh, lựa chọn của Thánh Hoàng là đúng đắn.
Vòng trắng lại cứu hắn một mạng.
Vòng trắng không biết tên tuổi, nhưng ánh sáng chiêu lên bất kỳ vật chết nào, đều sẽ bị phân giải thành năng lượng thuần túy.
Nhưng vật sống, lại sẽ không chịu ảnh hưởng.
Vật phẩm gắn liền với thần thức của tu sĩ, cũng theo đó bị phân giải. Nhưng lại không gây ra bất kỳ tổn hại nào đối với thần thức của tu sĩ.
Nhìn qua có chút vô bổ, thực tế lại cực kỳ lợi hại.
Cánh tay dài thế giới liên tục quét ngang qua kia, khoảnh khắc chạm phải vòng trắng, toàn bộ bị phân giải thành năng lượng.
Bổ sung vào phần tiêu hao chiến đấu của Thánh Hoàng.
Trận chiến đến giờ, đã rơi vào cục diện bế tắc.
Tuy bên trong Truyền Pháp thâm sâu hơn nhiều so với Thánh Hoàng, nhưng Thánh Hoàng lại dựa vào rất nhiều kỳ ngộ, bù đắp vào sự chênh lệch này.
Cùng là cảnh giới Thái Thượng, đạt được cực hạn của tinh hải, giữa hai người muốn dễ dàng quyết định chuyện sinh tử, không phải là một việc dễ dàng.
Nếu không, cũng quá khinh nhờn hai chữ ‘Thái Thượng’ rồi.
“Vật trong tay đạo hữu, có thể cho ta mượn xem?”
Giữa trận ác chiến, Truyền Pháp lại đề ra yêu cầu nghe có vẻ vô cùng vô lý với Thành Hoàng.
“Chỉ là muốn nghiệm chứng chút chuyện nọ, sau khi xem xong, sẽ đem trả lại.” Truyền Pháp vô cùng nghiêm túc nói.
Thánh Hoàng rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, Thánh Hoàng vươn tay, ném vòng trắng ra.
Truyền Pháp gật đầu ra hiệu, tiện tay nhận lấy vòng trắng, tỉ mỉ quan sát.
Lông mày dần dần giương lên, mà sau đó hơi thở dài một tiếng: “Đáng tiếc rồi.”
Sau đó thật sự như lời hứa trước đó mà đem vòng trắng nguyên vẹn trả lại cho Thánh Hoàng.
Đồng thời trong lúc này, cũng không nhân cơ hội đánh lén.
“Nếu như ta đoán không sai, vật này đáng lẽ đến từ bên ngoài tường cao.”
“Vốn dĩ, còn nghĩ không biết nó có thể tiêu giải tường cao hay không. Nhưng là ta nghĩ nhiều rồi…” Truyền Pháp tự trào phúng nói.
Sau đó sắc mặt Truyền Pháp nghiêm túc, nhìn về Thánh Hoàng, lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc đạo hữu là nhân sĩ nơi nào? Có phải đến từ bên ngoài tường cao?”
Truyền Pháp đột nhiên hỏi như vậy cũng không lạ.
Dù sao, từ góc nhìn của hắn, cảnh giới Thái Thượng, còn Thánh Hoàng có rất nhiều thần thông, xuất hiện thực sự quá kỳ lạ rồi.
Thánh Hoàng trực tiếp quả quyết lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Truyền Pháp.
“Ta là Thiên mệnh Thánh Hoàng Đại Khải.”
“Hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng.”
“Muốn chống đỡ lầu cao sắp ngã, kéo lấy sóng dữ sắp đổ. Nghênh đón Huyền Hoàng thực sự!” Thánh Hoàng nghiêm nghị nói.
Truyền Pháp nhạy bén ngửi được mùi của âm mưu trong đó.
“Hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng…”
“Nếu như thiên đạo Huyền Hoàng có người ngang ngạnh như đạo hữu đây, lại làm sao có thể suy bại đến nông nỗi như hôm nay?”
“Thứ lỗi lão phu nói thẳng, chỉ dựa vào một cái Huyền Hoàng giới, chắc chắn không thể sinh ra nhân vật như đạo hữu đây.” Ánh mắt Truyền Pháp chớp động, vô cùng vững tin mà nói.
Thánh Hoàng nghe vậy, không khỏi rơi vào im lặng.
“Hai người chúng ta tranh đấu, e rằng có tiểu nhân mưu tính trong tối.”
“Vẫn mong đạo hữu suy nghĩ, đừng rơi vào âm mưu người khác.” Truyền Pháp lại nói.
“Người này có thể bồi dưỡng ra nhân vật như đạo hữu, thực lực nhất định không tệ. Vậy mà lại luôn ẩn nấp phía sau…”
Trong mắt Truyền Pháp vụt qua một tia hung tợn: “Mưu đồ quá lớn.”
“Chi bằng ngươi ta hai người liên thủ, tìm ra người này trước, sao nào?” Truyền Pháp kiến nghị.
Nghe thấy lời này của Truyền Pháp, Thánh Hoàng thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy niềm tin cứu rỗi Huyền Hoàng giới vẫn luôn không hề lung lay, nhưng theo thực lực ngày càng cao, đối với xuất nguồn gốc thân thế thực sự của bản thân, lại cũng có quá nhiều hoài nghi.
Đặc biệt là nghiệm chứng huyết mạch của bản thân xong, nguồn gốc trộn lẫn giữa ba nhà, sự mờ mịt trong nội tâm, lúc đó càng lên đến đỉnh điểm.
Chỉ là vẫn luôn bị hắn dùng niềm tin cực kỳ mạnh mẽ mà ép buộc đè xuống.
Nhưng trong lúc này, dưới sự khuyên nhủ của Truyền Pháp thiên tôn. Ý nghĩ vốn dĩ bị lắng lại, tro tàn lại cháy.
Truyền Pháp lại tiếp tục nói: “Tâm trạng của đạo hữu, ta thực sự có thể hiểu.”
“Ngươi xem, nếu không phải bao nhiêu năm qua, ta cực khổ chắp chắp vá vá cho Huyền Hoàng giới, e rằng tịnh thổ cuối cùng của tinh hải chí ám này, sớm đã rơi vào Tiên Khư rồi.”
Truyền Pháp vừa vung tay, vô số cảnh tượng xuất hiện trước mặt Thánh Hoàng.
Nhưng là hình ảnh Truyền Pháp phi độn trong hư không, cõng theo sau lưng còn có mảnh tàn thế giới của một tia sinh cơ.
Tuy đã sớm biết, tất cả hành động của Truyền Pháp đối với Huyền Hoàng giới.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, trong tinh không lạnh lẽo, cảnh tượng lúc Truyền Pháp một mình độc hành với ánh mắt kiên nghị, Thánh Hoàng vẫn là lộ một tia xúc động.
“Tuy ngươi ta hai người, khuynh hướng lựa chọn không giống nhau. Nhưng nguồn cơn gốc rễ, cũng là vì mảnh thế giới kia.” Truyền Pháp chỉ Huyền Hoàng giới phía xa nói.
“Nhưng người phía sau này, lại chưa chắc là vậy.” Giọng điệu Truyền Pháp trở nên có chút âm u.
“Ngươi ta tranh đấu, nhất định có thương tổn. Thậm chí trong thời gian ngươi ta tranh đấu, người đứng sau này đều có khả năng làm chuyện mờ ám với Huyền Hoàng giới.”
“Đạo hữu có thể yên tâm không, sau khi thân vong, người này vẫn như cũ lẩn trốn trong Huyền Hoàng giới?”
“Dù sao đi nữa ta cũng không thể yên tâm” Trong giọng điệu Truyền Pháp thiên tôn, tràn đầy lạnh lẽo.
Gương mặt của Thánh Hoàng, cũng trở nên âm trầm.
Hắn cảm thấy, lời Truyền Pháp thiên tôn nói có chút lý lẽ.
Từ hành động lúc nãy mượn vòng trắng quan sát, mà sau đó nguyên vẹn trả lại, Truyền Pháp đã chứng minh phẩm chất của mình với hắn.
Mà người châm ngòi sau lưng, phẩm chất ti tiện cũng đã lộ rõ.
Bất cứ lúc nào, lại quyết định một bàn thắng thua với Truyền Pháp, đều có thể.
Nhưng nếu bản thân với Truyền Pháp đều lưỡng bại câu thương…
Kẻ mưu tính phía sau, có thể thực sự đạt được như ý.
Truyền Pháp nhìn ra được sự biến hóa trong nội tâm Thánh Hoàng, nhẹ gật đầu.
Mà sau đó nghe ngóng đầu đuôi sự tình từ Thánh Hoàng.
“Không có ký ức, đột nhiên giáng thế.”
“Ẩn giấu mối liên hệ, có quan hệ huyết mạch…”
Trong sự miêu tả của Thánh Hoàng, sắc mặt Truyền Pháp xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ.
Mà sau đó bầu không khí giữa hai người, trong lúc không để ý, từ lạnh lẽo mà dần trở nên hòa hợp.
“Muốn tóm được người đứng sau này, nói khó, không khó”.
“Đã có quan hệ huyết mạch, lão phu có một bí thuật, có thể cảm ứng tất cả mọi người có huyết mạch tương ứng trong một phạm vi nhất định. Chỉ là, người này quá đa mưu túc trí, e rằng sớm đã không còn ở Huyền Hoàng giới.” Truyền Pháp nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận