Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 436: Câu hỏi trong mật thất

Lý Phàm nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật.
5000 viên linh thạch có chất lượng cực phẩm được sắp xếp ngăn nắp bên trong, trong suốt long lanh, khiến người ta choáng ngợp.
500 vạn cống hiến là con số lớn nhất mà Lý Phàm từng nhìn thấy trong suốt quá trình luân hồi không ngừng của mình.
Cho dù là người vô dụng đến mức nào nhưng với tân pháp và độ cống hiến khổng lồ này cũng đủ nghịch thiên cải mệnh, đạt được ít nhất là cảnh giới Hóa Thần.
Nhưng Lý Phàm chỉ nhìn thoáng qua, không hề kích động chút nào.
Lý Phàm lấy một viên linh thạch ra để vào trong tay thưởng thức rồi thuận miệng nói: “Chất lượng cũng được!”
Có được tài sản khổng lồ như thế mà vẫn có thể vô cùng bình tĩnh.
Hơn nữa còn có thể thấy được là hắn không hề giả vờ mà thật sự không thèm để ý hay cũng có thể nói là hắn đã quen với việc này rồi?
Tên này rốt cuộc có thân phận gì?
Tu sĩ của Ngũ Lão hội cẩn thận đánh giá tên Lý Phàm đang đứng ở trước mặt, sau khi thấy thần thái và động tác của Lý Phàm, trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ này.
Tuy nhiên, hắn vẫn quyết định dò xét thử.
Hắn lạnh giọng nói: “Thằng nhãi, ở đây mà ngươi vẫn còn dám kiêu ngạo như vậy? Không sợ chúng ta giết ngươi hay sao?”
Lý Phàm lại chẳng thèm để ý: “Sợ chứ, rất sợ! Ai mà không sợ chết?”
Hắn liếc nhìn đối phương đầy khiêu khích, hoàn toàn không giống như đang sợ hãi.
“Nhưng ta chỉ là một tên chạy việc vặt, sinh mạng tầm thường, giết ta thì có ích lợi gì.”
“Hơn nữa, ta còn chắc chắn các ngươi sẽ không làm gì ta.”
Lý Phàm thu linh thạch lại, ngồi nghiêm chỉnh, thay đổi sang một khuôn mặt nghiêm túc.
“Ồ? Sao ngươi lại dám nói vậy?” Tu sĩ của Ngũ Lão hội hứng thú hỏi.
“Rõ ràng như vậy rồi còn gì! Có thể dùng 500 vạn cống hiến để mua đề thi thì chắc chắn ngươi không phải là người thiếu tiền.”
“Không cần phải vì một vài điểm cống hiến như vậy mà lật lọng, hủy hoại danh dự của chính mình.”
“Nếu giết ta, ngươi có thể miễn phí nhận được đề thi lần này. Nhưng lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao?”
“Các ngươi có thể đảm bảo lần sau có thể tìm thấy một đối tác giao dịch đáng tin cậy khác như chúng tôi không?”
Nghe Lý Phàm nói xong, tu sĩ của Ngũ Lão hội cũng dần thu vẻ mặt đùa cợt lại, trở nên nghiêm túc hơn.
“Hơn nữa, ngoại trừ đề thi nhập chức này ra, các ngươi không muốn những thứ khác càng bí mật hơn à?”
Lý Phàm nheo mắt hỏi.
“Những thứ càng bí mật hơn?!” Tu sĩ Ngũ Lão hội nghe vậy, trong nháy mắt vừa mừng vừa sợ.
Hắn vội hỏi: “Ví dụ như?”
Lý Phàm hừm một tiếng, không trả lời, mà mơ hồ nói: “Có rất nhiều thứ tốt! Chỉ cần ngươi trả đủ tiền, thứ ngươi muốn, thứ ngươi không nghĩ đến, chúng ta đều có thể mang đến cho ngươi!”
Lời nói này nói trúng tim đen của hắn.
Nhưng Lý Phàm lại đột nhiên ngừng nói, thay vào đó nói: “Nhưng mà, ngươi cũng biết giao dịch những thứ đó rất nguy hiểm.”
“Cho nên dựa vào tình hình hợp tác cụ thể thì chúng ta mới có thể dần dần tiết lộ.”
“Các ngươi tạm thời đừng nghĩ quá nhiều, trước hết hãy hoàn thành giao dịch lần này cho xong đi đã!”
Lý Phàm nhìn “Chu Thanh Ngang” và bóng dáng mơ hồ của tu sĩ Ngũ Lão hội, sau đó hắn lại trở về dáng vẻ lười nhác ban đầu.
Tu sĩ Ngũ Lão hội nghe vậy, chậm rãi gật đầu, không hỏi nữa.
Hắn cảm thấy có mười cái ngọc giản trong nhẫn trữ vật, truyền âm cho “Chu Thanh Ngang” nói: “Ngươi ở đây để ý đến hắn. Ta đi nhanh rồi sẽ về!”
Giọng điệu không tốt, hiển nhiên hắn có chút không vui với sự sai lệch trong tình báo lần này của Chu Thanh Ngang.
Phân thân của Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó trong ánh mắt lộ ra sát khí, chăm chú nhìn vào bản thể thật.
Tu sĩ Ngũ Lão hội đang muốn rời đi, Lý Phàm lại dường như chợt nhớ ra cái gì đó, bổ sung: “Trong nhẫn có mười cái ngọc giản, bên trong chúng đều có đề thi.”
“Lại còn có thêm ‘khế thư’. Nhưng mà theo như thỏa thuận, mỗi một cái ngọc giản chỉ cho một người xem mà thôi.”
“Hơn nữa nội dung trong đó không được truyền ra bên ngoài. Chỉ sau khi ký khế thư, mới có thể đọc được nội dung bên trong ngọc giản.”
“Chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ hiệu lực của ‘khế thư’ nên ta cũng không cần phải nói nhiều.”
Từ sớm, tu sĩ Ngũ Lão hội đã cảm nhận được một sức mạnh quen thuộc từ nó, và “Chu Thanh Ngang” trước đây cũng đã từng nói qua, đề thi chỉ có mười người biết được.
Cho nên hắn cũng không hề ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Đã biết”, rồi rời khỏi mật thất.
Để lại người thật Lý Phàm và phân thân của hắn đối mặt với nhau.
Lý Phàm không cảm nhận được bất kỳ sự giám thị nào nhưng hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn tiếp tục diễn cho đủ bộ.
Phân thân sắm vai “Chu Thanh Ngang”, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người thật, một khắc vẫn không rời.
Còn người thật thì lại lộ ra vẻ khó chịu bình thường, nhìn lại với ánh mắt không tốt.
Cứ như vậy, thời gian cứ yên lặng trôi qua trong khi Lý Phàm đang rèn luyện kỹ thuật diễn của mình.
Trong nháy mắt, sáu ngày đã trôi qua.
Buổi chiều cuối cùng của kỳ thi nhập chức, tên tu sĩ Ngũ Lão hội lần trước cuối cùng cũng xuất hiện.
Vẻ ngoài của hắn vẫn bị che giấu, nhưng mà Lý Phàm vẫn có thể cảm nhận được sự hưng phấn mơ hồ trên người hắn.
“Thủ đoạn của ngài quả nhiên không tầm thường, đề thi của bảy ngày này đều không sai một chút nào.”
“Khâm phục! Khâm phục!”
Hắn chân thành nói.
“Làm buôn bán thì phải coi trọng chữ ‘tín’! Nếu ra giá cao như vậy thì phải xứng đáng với cái giá đó!” Lý Phàm đứng lên, phủi bụi đất trên người.
“Hiện tại ta có thể đi rồi chứ?” Lý Phàm hỏi.
“Chờ chút!” Tu sĩ Ngũ Lão hội vội ngăn lại.
“Hả?” Lý Phàm đột nhiên thay đổi nét mặt, đang định nổi giận thì lại nghe được đối phương giải thích.
“Ta đã để ngài phải chờ ở chỗ này lâu như vậy, xin hãy nhận chút vật nhỏ này coi như thay lời xin lỗi.” Nói xong, tu sĩ Ngũ Lão hội lấy ra một cái bình nhỏ.
“Đây là…” Lý Phàm cầm lấy, thần thức quét qua, phát hiện bên trong bị lấp đầy bởi mười chín viên ngộ đạo.
Hắn làm ra bộ dáng như đang suy nghĩ cái gì đó rồi lại nhìn về phía “Chu Thanh Ngang” và tu sĩ Ngũ Lão hội.
Nhưng mà hắn không nói thêm gì mà chỉ cười lớn.
“Rất thú vị, về sau chúng ta có lẽ sẽ còn gặp nhau thường xuyên.”
“Ta sẽ nhận lấy thứ này!”
Lý Phàm thu hồi Ngộ Đạo đan, đi ra khỏi mật thất, rời khỏi U Lan Đảo.
“Chu Thanh Ngang” giả vờ bối rối, khó hiểu hỏi: “Lời của hắn có ý gì?”
Ngũ Lão hội tu sĩ hừm lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía phân thân của Lý Phàm: “Việc thu thập tình báo lần này của ngươi xảy ra một vấn đề rất lớn!”
“Rất có thể, từ trước đến nay, ngươi đều bị Hà Chính Hạo lừa. Người này tuyệt đối không đơn giản như những gì mà hắn biểu hiện ra ngoài.”
Vẻ mặt của Lý Phàm có sự thay đổi lớn, có chút không hiểu: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
“Kỳ thi nhập chức lần này không chỉ có một mình chúng ta muốn lấy đề thi từ Vạn Tiên Minh.”
“Nhưng cố tình, sự bảo mật của Vạn Tiên Minh lần này lại cực kỳ nghiêm ngặt. Những nơi khác đều không có tác dụng, chỉ có chúng ta là thành công.”
“Hơn nữa, độ chính xác của đề thi còn cao đến mức đáng sợ…”
Giọng điệu của tu sĩ Ngũ Lão hội trầm xuống.
“Sau lưng Hà Chính Hạo chắc chắn không chỉ có Thiên Vũ Hành Gia thôi đâu.”
“Còn có chuyện như vậy sao?” Lý Phàm nghe xong, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Tu sĩ Ngũ Lão hội trừng hắn một cái, làm ra vẻ hận sắt không thành thép.
“Từ những gì mà hắn thể hiện ra thì đây chắc chắn không phải là lần đầu bọn họ làm loại chuyện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận