Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1044: Truyền pháp giả phản bội

“Có thể bỏ ra hai mươi vạn độ cống hiến để mua tượng của nàng, xem ra Giả Nhất Uyên cũng đã được vị ‘Cứu Nạn tiên tử’ này cứu.”
“Hơn nữa thực lực cũng không tệ, rất tự tin vào chính mình. Không sợ trên bức tượng có cái gì đó không tốt...”
“Đáng tiếc là đã gặp phải ta.”
Lý Phàm nhận thấy thủ đoạn mà hắn để lại trên bức tượng đang dần bị loại bỏ, cảm ứng hình ảnh cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Chẳng qua những thủ đoạn này cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Mối liên hệ thực sự giữa hắn và bức tượng là thông qua bản chất sức mạnh của vô diện Chân Tiên.
Đó là một loại sức mạnh cao hơn phàm trần, Lý Phàm căn bản là không sợ có người có thể loại bỏ nó.
Tuy hình ảnh có chút mờ, nhưng Lý Phàm vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình bên kia bức tượng.
Chỉ thấy Giả Nhất Uyên đi vào một động phủ ở châu Cửu Sơn, ngồi xếp bằng trong một mật thất.
Vẻ mặt nghiêm túc, miệng lẩm bẩm.
Sau đó, một dao động vô hình từ trong không trung xuất hiện, trong không gian bị xé ra một vết rách, Giả Nhất Viễn bước dài vào trong đó.
Cảm ứng ngay lập tức trở nên yếu hơn.
Chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng, cùng với âm thanh ngắt quãng truyền đến.
“Không biết làm sao mà thân phận của Chu tiền bối đã bị lộ, đi kiểm tra một chút.”
“Cửa tiệm đó hẳn là có chút cổ quái.”
“Gần đây Chu tiền bối lại cứu được hơn mấy chục người vào, không ngờ là đã nhiều năm như vậy, Vạn Tiên Minh vẫn còn chưa từ bỏ việc truy đuổi chúng ta.”
“Tai bay vạ gió? Đã lúc này rồi mà còn nói chuyện này thì có lợi ích gì? Dù thế nào đi chăng nữa, hiện tại chúng ta và Vạn Tiên Minh đã là không chết không thôi rồi!”
Giọng điệu mang theo sự hận thù thấu xương, dẫn đến sự đồng tình.
“Coi thường mạng sống của tu sĩ chúng ta như vậy, giống như cọng rơm cọng cỏ, tùy ý quét sạch. Căn bản là không quan tâm thật hay giả chút nào… Những người đó, căn bản là không xứng đáng với danh hiệu truyền pháp giả! “.
“Đúng vậy! Chỉ có nhân vật nhuệ Chu tiền bối mới là thuyết pháp giả chân chính!”
“Truyền pháp giả, Chu?” Tin tức truyền đến từ bức tượng khiến Lý Phàm có chút ngạc nhiên.
Theo thông tin do Mặc Nho Bân cung cấp lúc đầu, trong một ít truyền pháp giả cầm quyền của Vạn Tiên Minh, hình như không có nhân vật nào như vậy.
“Cũng khó trách năm đó Chu tiền bối lựa chọn mỗi người đi một lối với bọn họ bởi vì không thể chịu nỗi những gì mà bọn họ làm.”
“Ai dà, thật ra nếu như lúc đó không rời khỏi Tiên Minh, nói không chừng còn có thể dựa vào lý lẽ để tranh luận, thay đổi lệnh tru diệt mà Tiên Minh đưa ra.”
Rất nhiều âm thanh đua nhau thảo luận vang lên, trong lúc nghe trộm Lý Phàm đã biết được chân tướng sự việc.
Thì ra là năm trăm năm trước, vị truyền pháp giả Chu này đã tự nguyện rời khỏi hội đồng truyền pháp giả bởi vì bất đồng quan điểm với đám người truyền pháp giả Tưởng nắm quyền trong Vạn Tiên Minh.
Tuy đã rời bỏ nhóm quyền lực cao nhất trong Vạn Tiên Minh, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là một truyền pháp giả.
Vẫn sở hữu lượng tài nguyên mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Nơi mà những người còn sống sót này tị nạn chính là tiểu thế giới của riêng truyền pháp giả Chu.
“Thảo nào Vạn Tiên Minh truy đuổi bọn họ nghiêm ngặt như vậy, gần như mỗi một tấc đất đều đã tìm, mà vẫn không thể tìm thấy tung tích của những người may mắn sống sót kia.”
“Thế giới của riêng của truyền pháp giả, cho dù có muốn tra xét thì cũng không có năng lực để làm.”
Lý Phàm trầm ngâm một lát, cũng không có lựa chọn trực tiếp đánh rắn động cỏ.
Tuy đã tìm được manh mối về những người còn sống sót, nhưng liên quan đến tồn lại cấp bậc như truyền pháp giả vẫn khiến cho Lý Phàm trở nên cẩn thận hơn một chút.
Sau khi phải chịu thiệt thòi do Mặc Nho Bân, Lý Phàm hiểu sâu sắc rằng những người có thể sống trong Huyền Hoàng giới hơn hàng ngàn năm, không có ai là dễ đối phó.
Càng không cần phải nói đến tồn tại đứng đầu chuỗi quyền lực của Tiên Minh như các truyền pháp giả này.
“Chẳng qua là, nếu như nàng thực giống như những gì đã biểu hiện ra kia…”
“Vậy thì quan điểm của chúng ta có lẽ là giống nhau. Có thể thử âm thầm tiếp xúc trước.”
Căn cứ vào kết quả điều tra trong năm năm qua, Lý Phàm gần như có thể khẳng định rằng, ngày đó Mặc Nho Bân đã trốn thoát cùng với Thiên Huyền Kính.
Không chỉ bởi vì sau đó Vạn Tiên Minh trả thù cực kỳ đẫm máu, mà còn bởi vì năm năm qua, Thiên Huyền Kính đã xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Lúc mới đầu là chức năng giao dịch bị trục trặc một cách khó hiểu. Điều này dẫn đến số lượng giao dịch bất thường của mấy trăm vạn tu sĩ.
Các tu sĩ đòi một lời giải thích nhưng vô ích, bởi vì Vạn Tiên Minh đã trực tiếp tuyên bố đóng cửa chức năng giao dịch của Thiên Huyền Kính.
Trong khoảng thời gian gần đây, trong dân gian lại lan truyền một tin tức. Nghe nói không gian sống của tu sĩ ở Thiên Huyền Kính cũng sắp bị hủy bỏ.
Dẫn tới trong lòng các tu sĩ Vạn Tiên Minh bàng hoàng, điên cuồng cướp đoạt các động phủ không sử dụng ở các châu.
Giá động phủ ở các châu tầm thường đã tăng gần như gấp đôi trong vòng ba tháng, cho dù là ở góc vắng vẻ như biển Tùng Vân thì cũng như vậy.
Càng không cần phải nói đến bốn châu trung tâm.
Tuy phía quản lý của Tiên Minh đã nhanh chóng đứng ra bác bỏ tin đồn, nhưng lúc trước khi chức năng giao dịch của Thiên Huyền Kính đóng cửa Tiên Minh cũng đã từng đưa ra thông báo tương tự.
Điều này càng làm giống như là xác nhận tin đồn kia là thật hơn.
Giá cả của động phủ càng ngày càng tăng cao, dường như không có điểm dừng.
“Phân thân Thiên Huyền Kính từng nói, sau khi hắn thoát đi, sẽ để lại một tử thể, cái có thể thay thế hoàn thành đại đa số công việc của bản thể.”
“Bây giờ nhìn lại, dù sao thì vẫn không thể so sánh được với tiên khí chân chính. Thời gian trôi qua, sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề.”
Lý Phàm thầm nghĩ.
“Hoặc là, bản thể Thiên Huyền Kính đã xảy ra chuyện gì? Do đó ảnh hưởng đến thể phục chế này?”
Lý Phàm nhanh chóng phủ nhận suy đoán này.
Bởi vì Giải Ly điệp cuối cùng trong thức hải của mình vẫn chưa hề bị ảnh hưởng chút nào.
“Mặc Nho Bân và Thiên Huyền Kính, trong năm năm này, dường như đã bốc hơi khỏi Huyền Hoàng giới, không để lại chút dấu vết nào.”
“Không chỉ có ta, Vạn Tiên Minh cũng đang truy lùng tung tích của bọn họ.”
“Nhưng vẫn không có dấu vết.”
Trong lòng Lý Phàm không khỏi sinh ra một tia nghi ngờ.
Thậm chí còn có chút hoài nghi liệu có phải là bọn họ đã rời khỏi Huyền Hoàng giới hay không.
“Mục tiêu của bọn họ là tìm Huyền Thiên Vương.”
“Nếu như nói bọn họ đã ở chỗ ẩn thân của Huyền Thiên Vương, có lẽ là có thể hiểu được.”
“Huyền Thiên Vương đã biến mất suốt từng ấy năm mà vẫn không bị người ta phát hiện. Nếu hắn thật sự còn sống, vậy nhất định là đang ở một nơi cực kỳ bí ẩn.”
Hóa Đạo Thạch trong đầu Lý Phàm nhanh chóng chuyển động, tổng hợp đủ loại manh mối đã thu thập được trong năm năm qua.
Cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết.
“Chỉ cần tồn tại, nhất định phải để lại dấu vết. Ta cũng không tin là các ngươi có thể trốn cả đời.”
“Thật sự không được...”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia hung mang.
Hư ảnh Độ Ách Chi Thư từ từ xuất hiện trong khoảng hư không trước mặt theo ý nghĩ của hắn.
Bên ngoài vô số lát cắt biến ảo, từng Quang Đoàn thất thải trôi nổi lơ lửng.
Trong số Quang Đoàn, dường như có một vật chất màu vàng không xác định đang chậm rãi lưu chuyển.
Hình như Độ Ách Chi Thư đã cảm nhận được nguy cơ, cuộn lại, tốc độ lật biến ảo đã đạt tới cực hạn.
“Tiểu hữu, có gì thì từ từ nói. Tại sao lại xuất hiện sát niệm rồi.”
Một người giấy đột nhiên bay ra từ Độ Ách Chi Thư, hết sức kiêng kỵ mà nhìn một ít Quang Đoàn thất thải này, chậm rãi khuyên.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Người giấy thở dài, trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ, giống như là đã tập mãi thành quen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận