Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 291: Thiên Vũ muôn màu muôn vẻ

Lý Phàm triệt để tuân theo nguyên tắc không thể lãng phí, hoá đạo thạch trong thức hải của hắn vận chuyển toàn lực, chế độ xử lý đa nhiệm được khởi động.
Nhìn từ bề ngoài, có vẻ như Lý Phàm không hề tu luyện.
Nhưng trên thực tế, hắn đã phân chia tâm thần thành nhiều luồng, vừa nghiên cứu luyện tập trận pháp, vừa đọc “Thiên Y Tiên Kinh”, vừa tu luyện tích lũy linh khí hoá thành tu vi…
Làm nhiều việc cùng một lúc nhưng việc nào cũng đâu vào đấy.
Lý Phàm cầm lệnh bài màu bạc trong tay, thần thức len lỏi vào trong đó, rất nhiều tin tức lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Tên của nó là “Hoàn Vũ lệnh”, là một pháp khí hợp thành cùng Hoàn Vũ biệt viện này.
Ngoại trừ công năng cơ bản như truyền tin và lưu trữ ra, tác dụng lớn nhất của nó là điều khiển các tiểu viện trong biệt viện.
Phòng ở trong biệt viện được phân thành ba phẩm giai khác nhau là thượng, trung và hạ. Phẩm giai khác nhau cũng sẽ có đãi ngộ khác nhau. Hiện giờ, phòng mà Lý Phàm được phân vào là thượng phẩm.
“Chắc là dựa vào kết quả kiểm tra trước đó để phân.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng. Hắn cất lệnh bài đi, lại mở Thiên Huyền kính ra, tìm tin tức về những chuyện được nhiều người quan tâm dạo gần đây.
Ngoài một vài chuyện lớn có ảnh hưởng đến cả Huyền Hoàng giới ra thì nhiều hơn cả là những tin tức về các điểm nóng xung quanh.
Dù là mật độ tin tức hay lượng người quan tâm thì đều vượt xa so với ở Tùng Vân Hải, khiến Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác nơi đây thật “phồn thịnh”.
Hắn lướt qua từng tin tức một:
“Phế tích Triều Nguyên tông lại trở nên dị thường, lần này ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng đều bị thương khi vào trong. Chư vị đạo hữu đừng nên mạo hiểm thì hơn!”
“Cực Thành Tiên Tôn đã từ chức tổng chỉ huy Cảnh Vệ viện, nghe đồn trong đại kế “Thiên Tôn hư hư thực thực”, ông ta không may bị tà pháp của đối phương đánh trúng khiến nguyên khí giảm mạnh, tinh thần tiều tụy, không thể tiếp tục chủ trì đại cục nữa.”
“Năm nay, trước “Phàm Nhân Hóa Thần Bích” ở Thiên Vận châu, lại có năm nay lại có một vị tu sĩ đặc được đại đạo, cuối cùng thành tựu cảnh giới Kim Đan ngũ pháp!”
“Dạo gần đây Vũ Si Nhi đang lẩn trốn ở phụ cận Thiên Quyền châu, các đạo hữu chú ý tránh xa!”
“Hôm qua, Ngư Phụ Lão Nhân xuất hiện ở Tiêu Tương thành thuộc Thiên Xu châu, ước tính lần này sẽ ở lại khoảng bảy ngày. Những người muốn tìm cơ duyên hãy nhanh chân lên!”
“Ngư Phụ Lão Nhân...” Nét mặt của Lý Phàm thoáng lộ ra vẻ hứng thú, hắn nhấn vào xem thử. Hóa ra Ngư Phụ Lão Nhân này là một tu sĩ trông có vẻ điên điên khùng khùng.
Lão ta ăn mặc như người đánh cá, không biết có tu vi ra sao, chỉ có điều, lão luôn không ngừng lẩm bẩm không tìm được đồ của mình nữa rồi. Lão có hành tung bất định, châu nào cũng có ghi chép về sự xuất hiện của lão.
Trong khi đó cái gọi là cơ duyên, chính là thử vận may.
Giao vật phẩm của mình cho Ngư Phu Lão Nhân kiểm tra, xem có phải là đồ vật mà lão bị mất không. Bình thường, Ngư Phu Lão Nhân đều lắc đầu nguầy nguậy, nói những thứ này không phải của lão.
Nhưng thỉnh thoảng lão cũng sẽ có hứng thú với một vài món đồ nào đó, đưa ra đề nghị trao đổi.
Ngư Phu Lão Nhân vung tay hào phóng, hầu hết những công pháp, pháp bảo lão lấy ra đều có giá trị vượt xa vật mà những gì tu sĩ khác đưa cho lão.
Có không ít tu sĩ đều muốn mang những vật phẩm không biết rõ để thử một phen. Đương nhiên, cũng có những tu sĩ ngu xuẩn từng có ý nghĩ muốn cướp đồ của lão, nhưng phàm là kẻ dám làm vậy đều chẳng ai sống sót cả.
“Thú vị đấy...”
“Tiếc là mình đã vào biệt viện Hoàn Vũ này rồi, trước khi kết thúc huấn luyện thì không thể rời đi. Nếu không thì có thể đến các nơi xem xem.”
Lý Phàm đọc những tin tức này, không khỏi thầm cảm thấy đáng tiếc.
Sau khi tu luyện và điều chỉnh mấy ngày trong biệt viện, cuối cùng Lý Phàm cũng nhận được tin tức từ Hoàn Vũ Lệnh. Mọi người đã đến đông đủ, ngày mai khoá tập huấn sẽ chính thức bắt đầu. Đồng thời, trong Hoàn Vũ Lệnh còn có một bộ y phục màu trắng và một quả cầu nhỏ sáng lấp lánh.
Không biết quả cầu này được làm bằng gì, khi bóp thử, Lý Phàm cảm thấy cứng không tả nổi và thần thức cũng không thể thẩm thấu vào.
Hắn cẩn thận quan sát, trong quả cầu có thứ gì đó sáng vàng lấp lánh đang chảy, như thể có một loại chất lỏng nào đó. Lý Phàm thay bộ y phục màu trắng, yên lặng chờ đến ngày mai. Ngày hôm sau, một đợt dao động xuất hiện, sau đó, Hoàn Vũ lệnh lại phát ra ánh sáng.
Trong ánh sáng bàng bạc, Lý Phàm được đưa đến một vùng đồng bằng rộng lớn. Trên bầu trời có hơn một nghìn người ăn mặc giống nhau.
“Theo những gì Trương Chí Lương nói lúc trước, lần tập huấn này Tùng Vân Hải chỉ có ba danh ngạch. Vậy chỉ riêng Vạn Tiên Minh đã có hơn ba trăm châu rồi sao?”
“Không đúng, có thể là một vài châu có số danh ngạch gấp vài lần Tùng Vân Hải. Nhưng dù như vậy, cũng có thể thấy được sự rộng lớn của Huyền Hoàng giới.”
Vào lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, vị tu sĩ áo trắng Kỷ Hoành Đạo hắn đã gặp trước đó bỗng nhiên xuất hiện phía trên đám đông.
Ông ta liếc mắt nhìn một vòng rồi dõng dạc nói: “Chắc hẳn các ngươi đã biết mục đích của lần tập huấn này rồi.”
“Chính là để tăng tốc độ phổ biến của “Thiên Huyền Toả Linh Trận” trong Vạn Tiên Minh của chúng ta, khiến cho tất cả đám Ngũ Lão Hội đều không có chỗ trốn trước mặt chúng ta.”
“Thiên Huyền Tỏa Linh, chắc hẳn các ngươi đã từng nghe đến tên của nó rất nhiều lần rồi. Tuy nhiên, chắc chẳng có mấy người đã từng nhìn thấy nó ngoài đời.”
“Hôm nay, trước tiên ta sẽ để các ngươi quan sát một phen.”
Sau lời phát biểu của Kỷ Hoành Đạo, bỗng nhiên bóng dáng của một chiếc gương hiện ra trên đỉnh đầu của mọi người.
Sau đó, ba cột sáng thông thiên giáng từ trên trời xuống, khóa chặt lấy ba phương vị khác nhau trên đồng bằng.
Chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy cũng sững sờ, sau đó, mọi người đều nhao nhao tập trung tinh thần cảm ứng vị trí của ba cột sáng.
Lý Phàm hơi nhíu mày, bởi vì, dù hắn cảm ứng thế nào thì nơi đó cũng không có gì cả. Nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, gần như đều giống như hắn.
Lúc này, Kỷ Hoành Đạo lại nói: “Có phải rất bất ngờ không? Rõ ràng là cảm nhận được nơi đó không có gì cả, nhưng Thiên Huyền Tỏa Linh lại đánh dấu...”
Giọng nói của ông ta bỗng cao lên: “Đây chính là bí thuật ẩn giấu “Đạo Ngã Hợp Nhất” của Ngũ Lão Hội, chính nhờ có bí thuật này, bọn chúng mới có thể liên tục xâm phạm biên giới của ta, cứ như chốn không người vậy.”
“Nhưng hiện giờ, với sự ra đời của Thiên Huyền Toả Linh, tất cả những điều này đều là quá khứ rồi!” Kỷ Hoành Đạo chỉ khẽ một cái, ba cột sáng bỗng trở nên chói lóa hơn.
Không khí vặn vẹo một hồi, ở nơi bị khóa chặt, bóng dáng nhếch nhác của ba gã tu sĩ bị xiềng xích trói buộc dần lộ ra.
Ba tu sĩ này nhìn chằm chằm đám người Lý Phàm trên không trung với ánh mắt đầy thù hận. Nhưng họ không thể cử động, cũng không thể nói gì, chỉ có thể cứ vậy bị biến thành tài liệu giảng dạy thực nghiệm.
“Nguyên lý cơ bản của Thiên Huyền Tỏa Linh đó là “hồn khế” mà mỗi một tu sĩ Ngũ Lão Hội đều sẽ ký kết…”
Kỷ Hoành Đạo bắt đầu giảng giải cho các anh tài tuấn kiệt của các châu đang có mặt ở đây.
Vì để phơi bày ra sự khác biệt giữa thần hồn của tu sĩ Ngũ Lão Hội và những tu sĩ bình thường khác, ông ta còn dùng bí pháp rút sống thần hồn của một trong ba tu sĩ kia.
Trong lúc đó, cột sáng xỏ xuyên trời đất cũng không ngừng di động theo thần hồn toả ra ánh sáng vàng kim kia. Bị rút sống thần hồn là sự đau đớn không thể tả nổi, trong đám người có không ít tu sĩ trẻ tuổi, nhìn thấy cảnh này, bọn họ không khỏi đều lộ ra vẻ mặt không đành.
Kỷ Hoành Đạo cười gằn một tiếng, không nói gì cả, chỉ ghi nhớ biểu hiện của bọn họ.
Thời gian dần dần trôi đi theo buổi học, sau khi đã giảng giải chi tiết kết cấu cơ bản của Thiên Huyền Toả Linh Trận, Kỷ Hoành Đạo lại nói: “Mấu chốt để tạo ra Thiên Huyền Tỏa Linh chính là tạo ra trận pháp hạch tâm có thể phân biệt sự khác biệt của thần hồn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận