Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1099: Thiên nhân vốn thù đồ

“Từ dấu vết thiên địa chi lý xuất hiện bị nghịch chuyển, đến lúc nghịch lý thành công và chứng đạo Trường Sinh, không quá mười năm.”
“Dưới tình huống bình thường, ngay cả tu sĩ Hợp Đạo còn không hoàn thành bước đầu tiên của nghịch lý, nhưng vị này đã hoàn thành thăng cấp rồi.”
“Ta gần như nghi ngờ vị Vãng Sinh thiên tôn này có phải là người ngoại giới may mắn còn sống sót, đã gần đến đại tu sĩ Trường Sinh kỳ. Cho nên mới có thể xuôi gió xuôi nước như vậy.” Giọng điệu của truyền pháp giả Chu có chút kinh hãi.
“Người ngoại giới ư?” Sau khi nghe nàng nói, Lý Phàm cũng rơi vào trầm tư một cách khó hiểu.
“Tuy nhiên, may mắn là vị Thiên tôn này dường như không có ý nhúng tay vào tranh đấu trong Huyền Hoàng giới. Bất luận là bên phía chúng ta hay là bên phía Ngũ Lão hội, ngài không chủ động hiện thân tiếp xúc. Về phần ảnh hưởng của nghịch chuyển tử sinh, vẫn còn nằm trong dự liệu của bọn ta. Nhưng có thể đoán được rằng, nếu sau này song phương phát động chiến tranh, khả năng sẽ càng phải thận trọng hơn.” Truyền pháp giả Chu có phần cảm khái.
Lý Phàm cũng gật đầu đồng ý.
Đừng nhìn vào việc nghịch chuyển tử sinh là có thể hồi sinh vô hạn, điều này còn có nghĩa là nhân lực cũng trở nên vô cùng vô tận.
Vấn đề mấu chốt là thời gian cần để hồi sinh.
Mà tốc độ Huyền Hoàng giới thai nghén sinh linh mới bị suy yếu đến cực hạn.
Một khi xuất hiện việc giảm quân số lớn, phải cần thời gian rất dài mới có thể từ từ phục hồi. Hơn nữa, khi số lần hồi sinh tiếp tục tăng lên, ước tính thời gian dành cho việc hồi sinh sẽ ngày càng dài.
Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có gì đáng ngại.
Nhưng nếu cứ thế mãi…
Lý Phàm chợt lên tiếng: “Chu đạo hữu cũng không cần quá lo lắng. Nếu ta nhớ không lầm, chẳng phải Vạn Tiên Minh các ngươi trấn áp khiến rất nhiều tu sĩ ngủ say ư? Vào thời khắc quan trọng thả bọn họ ra, còn có thể ứng phó tình hình khẩn cấp.”
Lời này của Lý Phàm chính là ám chỉ những tu sĩ bị Vạn Tiên Minh trấn áp bên trong Tiên Lũy Vĩnh Hằng. Bao gồm trăm vạn thần ma đã chiếm cứ những thân thể đã bị hắn dùng ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’ triệu hoán ra.
Tuy bọn họ đã mất đi ý thức của bản thân, chỉ còn lại một cái xác rỗng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng dùng bọn họ để làm pháo hôi.
Truyền pháp giả Chu đưa mắt nhìn Lý Phàm chốc lát, cũng không trả lời.
Nàng chỉ lễ phép mỉm cười để kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Ta luôn có dự cảm rằng thân phận của vị Vãng Sinh thiên tôn này…”
“Có lẽ kiếp sau ta có thể cùng nhau nghiệm chứng. Kiếp này không nên tăng thêm biến số nữa.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, tiếp tục quay lại với công tác chuẩn bị của mình.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt hắn đã định neo đến năm thứ 24.
Bên biển Tùng Vân, Lý Phàm lặng lẽ xuất hiện, ngẩng đầu nhìn phía xa.
“Bởi vì trước đây ta giả truyền thiên ý, dẫn đến ý thức thiên đạo nổi giận. Kiếp này tai họa Xích Viêm đốt biển không chỉ gia tăng thêm ba năm mà cường độ của Xích Viêm cũng tăng lên một bậc.”
Hắn nheo mắt, nhìn bóng dáng màu đỏ phảng phất đung đưa theo gió.
Nó vẫn là hình dạng con người mơ hồ nhưng khác với di thế độc lập đã nhìn thấy trước đây, tay cầm ngọn lửa.
Kiếp này, Xích Viêm ngồi xếp bằng hai chân trên tường vân do ngọn lửa hóa thành, sát ý ngập tràn trong đôi mắt, nhìn chúng sinh Tùng Vân.
Trên người ngài có một sinh vật giống như một con du long đang lượn lờ, cũng nhìn chằm chằm biển Tùng Vân ở bên dưới như nhìn con mồi.
Đột nhiên, bọn họ như thể cảm ứng được ánh mắt của Lý Phàm, quay phắt lại nhìn về hướng của hắn.
Nhưng Lý Phàm có trận pháp bao phủ quanh người, đương nhiên bọn họ không thể nào phát hiện được.
“Không ngờ lại là một hình thái hoàn toàn mới mà ta chưa từng nhìn thấy, xem ra dường như bởi vì từng bước bố trí của ta những năm qua đã dẫn đến sự bất an của thiên đạo Huyền Hoàng, khiến bọn họ cảnh giác.” Ánh mắt Lý Phàm lộ ra tia vui vẻ.
“Đáng tiếc, chỉ cần ta không phát động, thế gian này sẽ không người nào có thể dự đoán được rốt cuộc ta đang toan tính điều gì.”
“Những phản kháng này của ngươi cũng chỉ phí công mà thôi.”
Lý Phàm không ngăn cản tiến trình đốt biển của Xích Viêm, hắn chỉ ở bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Kiếp này, hắn không tính kế dẫn dụ Mặc Sát ra ngoài.
Là cường giả mạnh nhất trong thiên địa chỉ phách, một khi Mặc Sát xuất thế ắt sẽ dẫn đến sự chú ý của các Trường Sinh thiên tôn trên thế gian.
Dù hiện tại Lý Phàm không còn e ngại bọn họ nữa.
Nhưng những việc hắn làm để chuẩn bị diệt thế không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được. Vì để không ảnh hưởng đến kế hoạch đuổi hổ ăn thịt sói, tạm thời nên giữ im lặng mới là điều khôn ngoan.
Sở dĩ hôm nay Lý Phàm đi tới biển Tùng Vân là để quan sát Huyền Hoàng giới trong quá trình hắn tinh lọc sẽ phát sinh biến hóa cụ thể nào.
Đọc thuộc “Bổ Thiên Lục” của Thiên Y, Lý Phàm đã có sự hiểu biết hoàn toàn mới đối với sự kiện Xích Viêm đốt biển.
Biển Tùng Vân đến từ Thiên Pháp giới, không thuộc bản thể Huyền Hoàng giới. Trong quá trình hai giới dung hợp lẫn nhau, chắc chắn sẽ phát sinh đủ loại phản ứng ‘bài trừ dị’. Điển hình là những quỷ dị thường xuyên xảy ra ở nhiều nơi khác nhau trên biển Tùng Vân.
Mà hành động trông giống như diệt thế của Xích Viêm, kỳ thực là vì thúc đẩy sự dung hợp giữa biển Tùng Vân và Huyền Hoàng giới được tốt hơn.
“Cùng một vấn đề, nếu đứng ở góc độ nhân loại sẽ thấy khác với khi đứng ở góc độ thiên đạo.”
“Không hề phân đúng sai.”
Khi Xích Viêm biến dị dần dần tích lũy lực lượng, một tầng lực lượng phong cấm bắt đầu hiện lên trên biên giới vùng biển Tùng Vân, cố gắng ngăn cản sinh linh trong đó chạy trốn ra ngoài.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng trước khi lồng giam thiên địa phát huy hiệu lực, Lý Phàm nhìn thấy một đám người vội vã từ trên biển ngự thuyền đến.
Khó khăn lắm mới tới được bờ bên kia, bọn họ lại vội vàng vứt bỏ thuyền mà chạy.
Người dẫn đầu cũng coi như là người quen của Lý Phàm. Chính là Trương Hạo Ba!
Kiếp này, Lý Phàm không tiếp xúc với hắn. Nhưng dựa vào dự cảm xấu trong lòng hắn và số mệnh của bản thân.
Trước khi đại kiếp ập đến, hắn đã dẫn người thân và bạn bè chạy trốn.
“Hạo Ba, ngươi nói xem chúng ta đang sống yên lành trên đảo Lưu Ly. Tại sao nhất định phải bỏ xứ để tới đại lục xa lạ này chứ?”
“Đúng vậy, lão đại. Tuy ta rất tin tưởng và luôn đi theo ngươi. Nhưng kỳ thật trong lòng ta vẫn cảm thấy rất khó hiểu.”
Với sự chất vấn của những người bên cạnh, vẻ mặt Trương Hạo Ba không có nhiều dao động.
Hắn chỉ mở bản đồ ra, phân chia vị trí, chỉ huy đâu vào đấy và bảo mọi người tiếp tục lên đường.
Hắn vừa đi vừa nói: “Các ngươi không nhận ra gần đây trên đảo tựa hồ thiếu đi vài ngươi ư? Kể từ lần trước nghe nói có tiên sư Vạn Tiên Minh tới.”
“Không chỉ đảo chúng ta ở mà những đảo khác, bao gồm cả tiên sư kia đều âm thầm rút khỏi biển Tùng Vân.”
“Rất hiển nhiên là đang có biến cố lớn gì đó đang xảy ra.” Trương Hạo Ba vô cùng bình tĩnh và phân tích: “Thay vì ở lại biển Tùng Vân chờ chết, chi bằng đi tới nơi này thử xem.”
Nghe vậy, những người khác vẫn giữ vẻ mặt không dám tin.
Thậm chí có người không khỏi phản bác: “Nhưng hiện tại chẳng phải dưới sức mạnh to lớn của Thiên tôn bao phủ, ai cũng có thể chết đi sống lại sao? Nếu có thể sống lại thì có gì phải sợ chứ?”
Trương Hạo Ba hừ lạnh, không giải thích thêm.
“Nếu bằng lòng đi cùng ta thì tiếp tục đi theo. Nếu không muốn thì thuyền vẫn còn ở bờ biển, ngươi có thể tự trở về bất cứ lúc nào.” Giọng điệu hắn lạnh lùng.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt câm như hến, không dám nói nhiều hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận