Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 162: Trăm đời lập chân cơ

"Lần mô phỏng lần này đã kết thúc."
Trong thư phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lý Phàm đứng lặng người, vẫn còn đắm chìm trong dư âm của "Phiên Thiên Nhất Chưởng".
Thật lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi.
Mặc dù lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ chém giết một vị tu sĩ Nguyên Anh, nhưng Lý Phàm lại chẳng có vẻ gì là đắc ý.
Ngoài nguyên nhân là do tu vi của vị Nguyên Anh tóc đỏ kia không phải rất cao ra.
Quan trọng nhất, Lý Phàm cũng không hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân.
Hắn vẫn phải dùng “Bạo Pháp Kinh Thần Trận” cưỡng ép đề cao thực lực đến Kim Đan cảnh, còn dùng cả những trận pháp phụ trợ khác nữa.
Rốt cuộc, còn phải dùng đến cả hai sát chiêu cực mạnh như Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm và Phiên Thiên Nhất Chưởng.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chỉ có thể liều mạng đồng quy vu tận với đối phương mà thôi.
Nếu không có “Hoàn Chân” thì chắc hẳn giờ đây hắn đã tan thành bụi bặm.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu không có “Hoàn Chân” làm chỗ dựa, với tính cách của Lý Phàm, e rằng hắn sẽ không quên cả sống chết như thế, từ đó lĩnh ngộ ra một chưởng nghịch chuyển cục diện kia.
Nhìn chằm chằm vào mấy hạng mục lựa chọn của “Hoàn Chân”.
Đương nhiên không có gì phải suy nghĩ, Lý Phàm lựa chọn mục thứ hai, bảo lưu tu vi.
Đồng thời, trong lúc xác định lựa chọn, hắn cũng tập trung tâm thần, cẩn thận cảm nhận những thay đổi sắp xảy ra trong cơ thể.
Lần kế thừa tu vi Luyện Khí hậu kỳ kiếp trước, vào khoảnh khắc tu vi phủ xuống, Tiên Phàm chướng trong cơ thể bỗng nhiên yên lặng biến mất một cách lạ kỳ.
Lúc này, điều khiến Lý Phàm tò mò chính là đối mặt với quy luật “Trúc Cơ cần mượn thiên địa kỳ vật” của thiên địa này, “Hoàn Chân” sẽ giải quyết như thế nào đây?
Hắn nín thở ngưng thần, quan sát tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra.
Tiên Phàm chướng như tuyết bay vào nước, tiêu tán vô tung.
Linh khí trong cơ thể cũng không biết bắt nguồn từ đâu rồi liên tục tăng lên.
Trong nháy mắt, hắn đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ.
Sau đó, bên trong đan điền, một hạt châu xanh thẳm đột nhiên xuất hiện không chút dấu vết, như đi ra từ hư vô vậy.
Đó đúng là Thương Hải Châu, thứ vốn chưa thể nào hiện thế vào lúc này!
Thiên địa chi căn bám vào Thương Hải Châu, bắt đầu chuyển hoá pháp tắc trong đó thành đạo cơ của Lý Phàm.
Chẳng qua là so với chính Lý Phàm thực hiện kiếp trước, quá trình Trúc Cơ này nhanh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần!
Chỉ trong phút chốc, Thương Hải Châu đã biến mất.
Ngay sau đó, một hư ảnh hải dương xanh lam hiện ra, chiếm cứ toàn bộ đan điền của Lý Phàm.
Trong chốc lát, Lý Phàm đã hoàn thành quá trình xây dựng đạo cơ.
Sau đó, khí tức trên người không ngừng tăng lên, mãi cho đến Trúc Cơ hậu kỳ mới ngừng lại.
"Xem ra, dù năng lực của “Hoàn Chân” có thể tăng tu vi của mình lên. Nhưng ở trong thế giới này, nó vẫn phải từng bước dựa theo quy luật Truyền Pháp Tiên Tôn đã định ra lúc trước.”
"Đây chính là tác dụng của “nghịch thiên địa chi lý” sao?”
"Bản chất của quy tắc tu hành đã bị thay đổi hoàn toàn, muốn chơi trò chơi tu tiên này, mình nhất định phải dựa theo quy tắc người khác đã định sẵn.”
Lý Phàm trầm ngâm một lát, hồi tưởng lại cảnh tượng đã nhìn thấy trong kiếp trước, dường như đã hiểu ra.
"Trường Sinh Thiên Tôn nghịch thiên địa chi lý, không hiện ra trên thế gian.”
“Cường giả Hợp Đạo trấn áp một châu, là chiến lực mạnh nhất mặt ngoài.”
“Còn dưới Hợp Đạo…”
Nhớ đến toàn bộ những tu sĩ Hoá Thần chém giết lẫn nhau ở Nguyên Đạo Châu lại chỉ là tế phẩm chứng đạo của Lam Vũ Tiên Tôn.
Lý Phàm không khỏi cảm thán: "Dưới Hợp Đạo, đều là con sâu cái kiến.”
"Hóa Thần, Nguyên Anh, Kim Đan, Trúc Cơ."
“Thực chất cũng không khác gì nhau.”
"Chỉ sau khi tế thiên địa chi phách, thành tựu Hợp Đạo, tu sĩ mới có thể lọt vào pháp nhãn của Trường Sinh Thiên Tôn.”
"Nhưng..."
"Không chứng Trường Sinh, cuối cùng chỉ là hư ảo.”
"Chứng Trường Sinh..."
"Chứng Trường Sinh..."
...
Lý Phàm lẩm bẩm lặp lại ba chữ này, hắn dường như đang nghĩ về điều gì đó, cau mày.
"Không chứng Trường Sinh, cuối cùng đều là hư ảo."
“Chứng được Trường Sinh rồi, vậy thì làm được gì?”
“Lúc trước, Truyền Pháp Thiên Tôn định ra đạo pháp tu hành mới.”
“Từ đó về sau, nếu không dựa theo đạo tu hành của ông ta thì không thể nào tu hành được.”
“Tuy nhiên, nếu thật sự đi trên con đường tu hành của ông ta.”
“Vậy thì ngày sau, dù có chứng được Trường Sinh, mình vẫn phải sống dưới cái bóng của ông ta.”
Lý Phàm dường như đã thông suốt, sắc mặt của hắn cũng dần trở nên bình tĩnh.
“Trong thế giới này, muốn bước lên con đường tu hành thì phải dựa theo ý chí của ông ta, quy tắc ông ta định ra.”
“Muốn siêu thoát, trừ phi ngay từ đầu, nhảy ra khỏi ván cờ này.”
“Thế nhưng, mình thân ở trong ván cờ, còn là quân cơ yếu nhất, thì làm sao có thể tự nhảy khỏi ván cờ này đây?”
“Chỉ có, mượn ngoại vật.”
“Hoàn Chân…”
Lý Phàm nhìn chằm chằm màn sáng của “Hoàn Chân” đang hiện trước mặt, ánh mắt lấp lóe không ngừng.
"Từ ngày biết được tất cả sự vật tồn tại trên thế gian đều có thể được xem như thiên địa kỳ vật, mình đã có ý tưởng muốn dựa vào “Hoàn Chân” để xây dựng đạo cơ.”
"Vì thế, mình đã quan sát quá trình Trúc Cơ hơn một ngàn lần.”
“Cũng đã mở khoá thêm hai Lưu Điểm.”
“Bây giờ, đã đến lúc thử nghiệm rồi.”
Trong lòng đã có quyết định, Lý Phàm phi thân đến ngọn Giải Ly sơn mà mình từng ở để lĩnh ngộ Vô Tướng Sát Cơ kiếp trước.
Hắn chỉ xây một ngôi nhà cỏ đơn giản và bày bố lại xung quanh để ngăn cản người đi lạc.
Sau đó, hắn bèn ngồi xếp bằng trong phòng, vừa động tâm niệm, nhắc nhở của “Hoàn Chân” đúng lúc xuất hiện.
“Đặt điểm thời gian hiện tại làm Lưu Điểm thứ hai. Chọn Có hoặc Không.”
Lý Phàm không chút do dự: “Có.”
Điểm mốc thứ hai được xác định một cách thuận lợi.
“Bây giờ, điều cần làm chính là phải chờ “Hoàn Chân” nạp năng lượng xong cái đã.”
“Tốc độ nạp năng lượng của “Hoàn Chân” vẫn không nhanh hơn trước chút nào, vẫn cần khoảng chín năm nữa mới xong.”
"Trong khoảng thời gian này, mình cũng không thể nhàn rỗi."
"Mình không nghiên cứu ”Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” của Hà Chính Hạo nhiều, nhưng “Vô Hạn Pháp” của Trương Chí Lương thì mình vẫn nhớ sơ sơ.”
"Vừa vặn nhân cơ hội này, tiếp tục củng cố trình độ trận pháp của bản thân vậy.”
"Nhưng hơi đáng tiếc, tại Tiên Tuyệt Chi Địa này, mình chỉ có thể nâng cao trình độ trên lý thuyết chứ không thể thực hành bày trận.”
Lý Phàm cảm khái một hồi, sau đó lắng đọng tâm thần, bắt đầu cảm ngộ trận đạo.
Chín năm thoáng chốc đã trôi qua.
"Đã đến lúc!"
Bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, rốt cuộc Lý Phàm cũng có được cơ sở để lấy “Hoàn Chân” trúc đạo cơ.
Trước mắt, thiên địa kỳ vật Trúc Cơ của hắn vẫn là Thương Hải Châu như cũ.
Vì vậy, bước đầu tiên chính là…
Toái đạo cơ.
"Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh" vận chuyển, bắt đầu hoá đi toàn bộ công lực, chuyển thành tu vi cô đọng, lưu trữ trong cơ thể.
Sau khi nhìn hư ảnh hải dương trong đan điền bị vây giữa chân thật và hư ảo, Lý Phàm dùng một chỉ ấn mạnh vào đan điền.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi lớn, khí tức suy yếu nhanh chóng.
Trong khi đó, hư ảnh Tùng Vân Hải cũng rung lắc dữ dội, bắt đầu xuất hiện những kẽ nứt màu đen.
Hư ảnh hải dương trở nên càng hư ảo.
Lý Phàm lại ấn thêm một chỉ.
Cứ ba lần như vậy, Tùng Vân Hải đã hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này.
Còn Lý Phàm, hơi thở mong manh, mặt vàng như nghệ, xém chút nữa đi đời nhà ma.
"Dùng sức quá mạnh rồi, kiếp sau nhẹ nhàng hơn vậy.”
Lý Phàm thầm nhủ bụng.
Lý Phàm luyện hoá tu vi trong cơ thể một lần nữa, giúp thương thế khôi phục nhanh chóng, hắn lại đạt đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn.
"Nếu không có “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” này, mình muốn dùng “Hoàn Chân” xây dựng đạo cơ, e rằng độ khó còn lớn hơn không chỉ gấp trăm lần.” Trong khoảnh khắc cảnh giới biến hoá phập phồng này, Lý Phàm không khỏi nảy ra suy nghĩ như thế.
Dần lấy lại bình tĩnh, hắn bắt đầu lần thử nghiệm đầu tiên.
Khác với thiên địa kỳ vật Trúc Cơ có thực thể khác, tuy ở trong cơ thể của Lý Phàm nhưng “Hoàn Chân” hoàn toàn vô hình vô dạng.
Muốn cảm ứng được nó khó như lên trời.
Cũng may, kỳ vật Trúc Cơ của Trương Hạo Ba khi trước cũng là “Thiên Sát Kiếm Ý” vô hình vô dạng.
Lý Phàm đã được chứng kiến toàn bộ quá trình đó, vừa vặn có thể tham khảo để cảm ứng được quy tắc của “Hoàn Chân” ẩn chứa trong cơ thể.
Rất lâu sau, một tia sáng trắng mông lung hiện lên trong đan điền của Lý Phàm.
Sau đó...
Ầm!
Đan điền của Lý Phàm nổ tung.
“Hoàn Chân!”
Trước khi ý thức tan rã, Lý Phàm niệm thầm trong lòng.
Khung cảnh xung quanh biến ảo, không phải thư phòng như mọi khi, mà là bên trong căn nhà cỏ trên Giải Ly sơn.
Đương nhiên, bởi vì hắn đã lựa chọn trở lại Lưu Điểm thứ hai.
Tiếp theo, hắn lựa chọn giảm thời gian nạp năng lượng.
Sau khi giảm 30% thời gian nạp năng lượng, thời gian để quá trình nạp năng lượng hoàn thành đã được rút ngắn xuống còn sáu năm.
Lý Phàm nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại quá trình Trúc Cơ trong kiếp trước, cũng không ngừng suy tư cảm ngộ.
Sáu năm trôi qua.
Sau khi “Hoàn Chân” nạp năng lượng xong, Lý Phàm lại bắt đầu thử.
Tam chỉ toái đạo cơ.
Lần này, tuy rằng sắc mặt của Lý Phàm vẫn tái nhợt như cũ nhưng hắn chỉ phun ra một ngụm máu tươi nhỏ.
Trở lại Luyện Khí viên mãn, dốc lòng cảm ngộ quy tắc của “Hoàn Chân”.
Lần này, ánh sáng trắng óng ánh trong suốt hơi êm dịu hơn trước.
Tình hình đã được cải thiện, nhưng thời gian kiên trì được cũng không dài hơn lần trước bao lâu.
Ầm! Đan điền của Lý Phàm lại nổ tung.
“Hoàn Chân!”
Sáu năm sau, Lý Phàm lại bắt đầu thử nghiệm lần thứ ba.
Ánh sáng trắng đại biểu cho quy tắc của “Hoàn Chân” cũng ôn hoà hơn lần trước một chút.
Lần này, hắn kiên trì được một khoảng thời gian dài hơn lần trước khá nhiều.
Thế nhưng, vẫn còn xa mới đến lúc hư ảnh của “Hoàn Chân” thành hình.
Đan điền của Lý Phàm lại nổ tung.
“Hoàn Chân!”
Lần thứ tư.
"Vì sao lần nào đan điền cũng nổ tung?” Nhớ lại quá trình Trúc Cơ của mấy kiếp trước, Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.
Đạo tu hành được Truyền Pháp Thiên Tôn lập ra nổi bất nhất ở một chữ “ổn”.
Cho dù tư chất kém như thế nào, chỉ cần có đủ tuổi thọ, thoả mãn được điều kiện nhất định, thì chắc chắn sẽ tu hành thành công.
Tuy nhiên, lúc này, quá trình Lý Phàm dùng “Hoàn Chân” để Trúc Cơ lại đi ngược lại đạo tu hành của Truyền Pháp Thiên Tôn.
“Mình vốn cho rằng điểm khó khăn của quá trình Trúc Cơ nằm ở chỗ cảm ngộ quy tắc vô hình vô dạng của “Hoàn Chân”.”
“Lại không ngờ rằng, có lẽ bởi vì bản thân “Hoàn Chân” đã hoà thành một thể với mình, cảm ngộ sự tồn tại của nó cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của mình.”
“Ngược lại, trở ngại lớn nhất lại chính là việc bản thân quá trình này dường như không tương thích với đạo tu hành của Truyền Pháp Thiên Tôn, khiến đan điền của mình liên tục bị nổ tung.”
“Có lẽ, nếu có thể giải quyết được vấn đề này, mình cũng cách mục tiêu “Hoàn Chân” Trúc Cơ không xa nữa.”
Nghĩ tới đây, Lý Phàm cảm thấy phấn chấn hơn trước.
Bắt đầu thử nghiệm lần thứ tư.
Ầm!
Lần thứ năm!
Ầm!
Lần thứ sáu!
Mỗi lần đều kéo dài sáu năm.
Mặc dù lần nào cũng đều sắp thành thì lại bại vào thời khắc cuối cùng, đan điền nổ tung.
Nhưng vầng sáng của “Hoàn Chân” cũng càng ngày càng thêm ôn nhuận nhu hoà.
Mọi chuyện đang phát triển chiều hướng tốt.
Vì thế niềm tin của Lý Phàm càng được củng cố.
Trong vòng luân hồi không ngừng này, Lý Phàm không biết mệt mỏi, lặp đi lặp lại quá trình Trúc Cơ.
Tâm không gợn sóng, đem tất cả mọi thứ không liên quan khác, đều ném ra sau đầu.
Lần thứ mười.
Lần thứ hai mươi.
Lần thứ ba mươi.
...
Mãi cho đến sau năm mươi sáu lần, cuối cùng Lý Phàm cũng đạt được một bước tiến lớn.
Trong đan điền, ánh sáng trắng ôn nhuận dường như tụ thành thực thể, giống như viên ngọc trơn trượt nõn nà, đẹp mắt đẹp lòng.
Hào quang không còn thay đổi nữa, thứ thay đổi chính là hình dạng của nó.
“Chẳng lẽ, rốt cuộc cũng sắp thành công rồi?”
Lý Phàm thấy thế, tâm linh vốn không chút gợn sóng của hắn lại bắt đầu nổi lên những đợt sóng nhỏ lăn tăn.
Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lần này, đan điền còn nguyên vẹn không tổn hao gì, không bị vỡ nát.
Chỉ có điều, Lý Phàm lại cảm thấy dường như có vô số côn trùng đang ngọ nguậy bên trong bắp thịt và khung xương trên dưới toàn thân.
Loại cảm giác vừa ngứa vừa tê vừa đau này làm cho Lý Phàm không kiềm được rên lên một tiếng đầy đau đớn.
Mà đây chỉ mới là khỏi đầu thôi.
Lần lượt từng khối thịt hình tròn bỗng nhiên nhô lên trên người Lý Phàm.
Sau đó, chúng tựa như có ý thức của riêng mình, không ngừng trồi qua trồi lại.
Những khối thịt này càng lúc càng lớn, chỉ qua mấy hơi thở, có cái đã lớn cỡ đầu người.
Khắp người mọc đầy loại bướu thịt màu máu đáng sợ này, giờ phút này, Lý Phàm thoạt nhìn như một quái thai không phải hình người.
Hơn nữa, những bướu thịt này vẫn còn đang phình ra.
Cuối cùng, với một tiếng “bụp!”.
Sau khi những bướu thịt này phát triển quá giới hạn mà cơ thể Luyện Khí kỳ có thể thừa nhận, chúng bắt đầu vỡ ra như bóng bay.
Từng khối thịt, từng đợt máu bắn văng tung toé khắp nơi.
Phủ đầy căn phòng làm bằng cỏ tranh này.
Cả người Lý Phàm cũng bị máu thịt phủ kín.
Nhưng hắn vẫn thờ ơ.
Trong thức hải, Lam Viêm huyễn linh hiện ra.
Đồng thời, Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú không ngừng vận chuyển.
Lý Phàm rơi vào trạng thái không lo không sợ.
Chỉ chuyên tâm ngưng tụ hư ảnh của “Hoàn Chân” trong đan điền, mặc cho thân thể của bản thân sụp đổ chứ nét mặt không có chút thay đổi nào.
Tuy vậy, dù sao thì thân thể của tu sĩ Luyện Khí cũng rất nhỏ yếu.
Dần dần, hơi thở sự sống của Lý Phàm cũng trở nên như có như không.
Sau đó, gần như tiêu tán.
Vào thời khắc cuối cùng, Lý Phàm niệm thầm “Hoàn Chân” trong lòng.
Lần thứ năm mươi bảy!
Sáu năm sau, Lý Phàm lại bắt đầu thử nghiệm lần nữa.
Theo cảm ngộ tâm thần của Lý Phàm, một đốm sáng bạch ngọc bắt đầu thành hình.
Bướu thịt liên tiếp mọc trên thân thể của Lý Phàm.
Hồi lâu sau, hắn lại thất bại một lần nữa.
Lần thứ năm mươi tám.
Thất bại!
Lần thứ năm mươi chín.
Thất bại!
Thất bại hết lần này đến lần khác cũng không thể mài mòn quyết tâm và niềm tin của Lý Phàm.
Hắn đúc kết những bài học kinh nghiệm rồi so sánh với mỗi lần Trúc Cơ của bản thân.
Sau đó, hắn phát hiện ra việc mình cố ý cảm ngộ thao túng lại không bằng tiến hành trong vô thức, khi ý chí rơi vào trạng thái hỗn độn u mê, thời gian kiên trì được lại kéo dài hơn.
"Mình và “Hoàn Chân” đã hoà hợp làm một thể. Tuy mình không thể phát hiện ra nó thông qua cảm giác nhưng bản thân mình vẫn luôn bị nó ảnh hưởng trong u minh.”
“Vì thế, dùng ý thức của bản ngã để Trúc Cơ lại thuận lợi hơn rất nhiều so với dùng ý thức của bản thân.”
Trong quá trình Trúc Cơ đến lần thứ bảy mươi lăm, Lý Phàm đã ngộ ra như thế.
Tiếp theo, đúng như hắn dự đoán.
Hình dạng của chùm sáng bạch ngọc đã dần dần trở nên có quy luật hơn rất nhiều.
Mỗi một lần thử nghiệm giống như một lần cắt tỉa, khiến nó phục hồi hình dáng ban đầu của mình.
...
Lần thứ chín mươi.
Sau khi cuối cùng trở thành hình dạng giống hình bầu dục, cụm ánh sáng trắng rốt cuộc cũng dần trở nên ổn định lại.
Thân thể của Lý Phàm cũng không có những bướu thịt xuất hiện nữa.
Hào quang lấp loé, từ hư chuyển thực.
Dường như sắp xuất hiện thực sự trong đan điền.
Nhưng…
Bỗng nhiên có một tia minh ngộ loé lên trong đầu của Lý Phàm.
Còn kém một chút.
Giống như có thứ có thứ gì đó bỗng dưng giáng xuống căn phòng nho nhỏ trên đỉnh Giải Ly sơn.
Trong nháy mắt, mái tóc của Lý Phàm trở nên trắng như tuyết.
Làn da khô quắt, nước da nhăn nheo.
Trên mặt hắn, từng khe rãnh đáng sợ xuất hiện, tràn đầy vết rạn.
Cơ bắp tiêu mất, chỉ còn lại một lớp da khô quắt dán vào khung xương.
Không còn hình người, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.
Tuổi tác của Lý Phàm tăng lên chóng mặt, e rằng chỉ sau một lát thôi, hắn sẽ chết già tại chỗ.
“Hoàn Chân!”
Lý Phàm niệm lên không chút do dự.
Lần thứ chín mươi mốt đến lần thứ chín mươi tám.
Mỗi lần thử nghiệm của Lý Phàm đều có kết quả như vậy.
Chỉ còn kém một tia nữa là có thể dùng “Hoàn Chân” Trúc Cơ thành công.
Lần thứ chín mươi chín, lại thêm một lần thử nghiệm nữa diễn ra trên Giải Ly sơn.
"Đến tột cùng còn kém ở chỗ nào?”
Lý Phàm nhíu mày.
Hắn biết lúc này, bản thân đã cách thành công không xa nữa,
Thế nhưng, vấn đề này dường như không thể giải quyết được bằng thử nghiệm đơn thuần như thế này.
Hắn cần phải cảm ngộ thật kỹ xem vấn đề nằm ở đâu.
Lý Phàm có linh cảm rằng đáp án này hẳn phải rất đơn giản.
Mình và nó hẳn chỉ cách nhau một tầng cửa sổ giấy, chọc vào là có thể phá.
Thế nhưng hiện giờ, nếu chỉ ngồi lì trên đỉnh núi này, Lý Phàm không thể biết được bản chất của vấn đề, không thể tìm thấy giải pháp thiết thực nào.
Hắn vừa suy tư, vừa bồng bềnh xuống núi.
Đi lang thang trên khắp thế gian, tìm kiếm đáp án của riêng mình.
Đồng thời, hắn cũng lần đầu quan sát một Đại Huyền không chịu sự ảnh hưởng của bản thân.
Năm 5 sau Lưu Điểm, Giang Nam đại hạn.
Một đám lưu dân tập kích phủ Lang Gia Vương.
Phủ Lang Gia Vương tổn thất thảm trọng.
Ngoại trừ Lang Tú Vương chạy trốn như chó, nhặt về được một mạng ra.
Những người còn lại trong phủ đều bị lưu dân ngược đãi giết chết.
Tin tức truyền ra, triều chính chấn động.
Hoàng đế giận dữ, ra lệnh cho quân đội trấn áp tiêu diệt lưu dân.
Đồng thời, triệu Lang Gia Vương vào kinh, dốc lòng an ủi.
Từ đó về sau, Lang Gia Vương ở lại trong kinh.
Năm 15 sau Lưu Điểm.
Hoàng đế đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo.
Trước khi băng hà, ông ta triệu Lang Gia Vương vào cung, truyền ngôi cho y.
Lang Gia Vương kế vị, đổi niên hiệu Tuyên Cảnh.
Năm 16 sau Lưu Điểm, những cuộc nổi dậy lớn nhỏ cùng lúc diễn ra ở khắp mọi nơi.
Tuyên Cảnh Đế phong tâm phúc của mình làm Trấn Uy đại tướng quân, lĩnh quân dẹp phản loạn.
Mất ba năm, Trấn Uy đại tướng quân rốt cuộc cũng đã dẹp yên phản loạn ở các nơi.
Nở mày nở mặt trở về triều.
Tuyên Cảnh Đế ra lệnh cho bá quan nghênh đón từ ngoài kinh thành, đồng thời lấy lễ nghênh tiếp.
Trấn Uy đại tướng quân bày ra sắc mặt kiêu căng, thản nhiên nhận lấy.
Gặp bá quan mà không xuống ngựa, gặp đế vương mà không quỳ lạy.
Tuyên Cảnh Đế, mặt không dị sắc, dùng tay nâng đỡ, nghênh đón y vào trong cung.
Chiêu đãi tiệc rượu rầm rộ.
Qua ba tuần rượu, bá quan lặng lẽ lùi bước.
Hơn mười đao phủ thủ tràn vào.
Trấn Uy đại tướng quân vốn say mèm lập tức bừng tỉnh, chất vấn Tuyên Cảnh Đế.
Tuyên Cảnh Đế lặng im không trả lời.
Dưới sự vây công của đao phủ, tuy dũng mãnh vô song nhưng Trấn Uy đại tướng quân cũng chịu đầy vết đao.
Hấp hối,
Trước khi chết, y chỉ thẳng mặt Tuyên Cảnh Đế, oán độc nói: “Nếu như được quay lại, ta nhất định sẽ dẫn đại quân sang bằng Huyền Kinh, lấy đầu ngươi làm bầu rượu để giải mối hận này!”
Sau đó, y gục dưới thân đao.
...
Thời gian dường như dừng lại vào giây phút này.
Vốn vẫn luôn yên lặng quan sát, lúc này, Lý Phàm cũng hiện ra thân hình.
Hai mắt sáng ngời, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Thế nhân không thể trở lại lúc ban đầu.”
“Thế giới này cũng không thể quay về như lúc trước.”
“Nhưng mình lại có thể.”
“”Hoàn Chân” của mình…”
“Đã vượt xa khỏi phạm vi thế giới.”
Trong phút chốc, cảnh sắc xung quanh trở nên hư ảo, Lý Phàm lại trở về đỉnh Giải Ly sơn.
Lý Phàm lại gọi “Hoàn Chân” ra.
"Thật cũng giả mà giả cũng thật…”
"Giả cũng thật..."
Hắn nhìn chằm chằm vào bảy chữ do “Hoàn Chân” hiện ra, thông suốt trong lòng.
“Ta dùng quy tắc của thế giới này, mượn “Hoàn Chân” trúc đạo cơ!”
Nước chảy thành sông, không chỗ bế tắc.
Chùm sáng bạch ngọc thoáng chốc hiện ra trong đan điền.
Lưu Điểm thứ ba, cũng được cố định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận