Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 785: Huyền Hoàng tương sinh biến

Lý Phàm cảm ứng được bóng dáng đang xa dần của Đông Phương Diệu thông qua Sát Cơ Vô Tướng, suy nghĩ như vậy.
“Đông Phương này....”
“Không tệ.”
Sau khi chậm rãi thu hồi ánh mắt, Lý Phàm lặng lẽ đi đến một nơi ở trong rừng đá khá rẻ tiền.
Nơi này nằm ở châu Chu Hoài, nguồn tài nguyên nghèo nàn. Hơn nữa cũng đã được xác nhận là khu vực không có tiểu thế giới cũng như không có lối vào động thiên. Vì thế, hiện tại có rất ít tu sĩ đến đây.
Vừa hay phù hợp với mong muốn của Lý Phàm.
Cũng giống như Đông Phương Diệu, trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Phàm cũng phải đi khắp nơi trong Huyền Hoàng giới bố trí kế hoạch dự phòng.
Sau khi Lý Phàm đi sâu xuống dưới lòng đất ba nghìn trượng và mở ra một không gian.
Hắn lấy ra một đống linh kiện rời rạc của khôi lỗi.
Giống với những con khôi lỗi hộ vệ lúc trước ở trong động phủ Thiên Dương. Đều được làm từ gốm sứ tán nhược, vẻ ngoài đen đỏ xen kẽ.
Nếu như quan sát tỉ mỉ hơn sẽ thấy trên mỗi cái linh kiện của khôi lỗi, những sợi đỏ kia hình như đều là một bộ phận của một nét chữ nào đó.
Đây chính là phương pháp hóa giải Loạn Tự Quyết mà Lý Phàm nghĩ ra!
Lý Phàm bố trí trận pháp, đặt hạch tâm của khôi lỗi ở vị trí trung tâm trận pháp.
Sau đó sắp xếp các linh kiện khôi lỗi không theo thứ tự vào trong trận pháp.
“Khi một điều kiện nhất định nào đó được kích hoạt thì trận pháp sẽ kích hoạt hạch tâm của khôi lỗi, trong nháy mắt hoàn thành việc tổ chức lại.”
“Loạn Tự Quyết hoàn chỉnh.”
“Sau đó, khi khôi lỗi phát nổ sẽ biến thành năng lượng để thi triển thần thông.”
Trong lòng Lý Phàm nghĩ vậy, đồng thời hắn cũng hoàn tất việc bày trí khôi lỗi một cách tán loạn.
Từng tia ánh sáng bạc trong trận pháp xuyên qua linh kiện của khôi lỗi tạo nên những điểm liên kết, liên thông đại trận lại với nhau thành một thể.
Lý Phàm gõ nhẹ một cái, trận pháp lặng lẽ biến mất không còn dấu vết.
“Nơi này xem như đã bố trí hoàn tất rồi.”
“Tuy có hơi sơ sài, nhưng càng như vậy mới càng không dễ dàng bị người khác phát hiện.”
Lý Phàm có chút hài lòng gật đầu, sau đó đến cả thủ đoạn che giấu trận pháp cũng không bố trí mà lặng lẽ rời đi.
Dù sao loại khôi lỗi Loạn Tự này hắn cũng luyện chế ra không dưới nghìn con.
Cho dù thỉnh thoảng có bị người khác phát hiện ra một ít, nhưng cũng chẳng tổn thất gì nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.
Sau khi lên khỏi lòng đất, Lý Phàm nhìn quanh bốn phía xác nhận không có người theo dõi.
Hắn lại chôn thêm khôi lỗi Loạn Tự ở hai địa điểm khác trong châu Chu Hoài.
Sau khi bố trí ổn thỏa, hắn di chuyển về hướng châu Thủ Nhất ở liền kề đó.
Hắn đang có ý định sẽ chôn xuống khoảng ba bốn con khôi lỗi ở mỗi một châu trong Vạn Tiên Minh.
“Đến lúc đó, Loạn Tự kích phát, cho dù có là Trường Sinh thiên tôn đi nữa cũng sẽ bị thu hút, tầm nhìn bị che lấp.”
Động tác của Lý Phàm rất nhanh nhẹn.
Sau khi hắn từng bước hoàn thành việc bố trí khôi lỗi ở châu thứ ba mươi lăm.
Hắn đột nhiên tạm ngừng động tác trên tay lại.
“Rốt cuộc cũng thăng lên Hóa Thần rồi ư?”
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Hành trình du ngoạn ở Huyền Hoàng giới của Hứa Bạch thánh thai, vào ngay lúc này cuối cùng cũng phải nghênh đón điểm kết thúc.
Thiên Địa Tương Sinh Chi Biến cuối cùng mà hắn thu vào động thiên của mình chính là “Thiên Linh Tương Sinh Chi Hoa”.
“Hoa Thiên Linh từng bị cho rằng nhiễm phải lệ khí, từ đó sẽ không còn nữa, hóa ra nó cuối cùng sẽ lại xuất hiện trên thế gian.”
“Xem ra năng lực tự mình phục hồi của thiên địa Huyền Hoàng, thật sự không tầm thường.” Lý Phàm thầm nghĩ.
Khi Hứa Bạch thánh thai hấp thu thiên địa chi biến, trong thế giới động thiên, giống như có làn gió xuân lướt qua.
Từng đóa hoa thi nhau đua nở, đẹp đẽ vô cùng.
Ngay cả Lý Phàm ở cách đó đến hàng vạn dặm, dường như cũng ngửi thấy được hương hoa tỏa ra từ động thiên của Hứa Bạch thánh thai.
Giống như một mảnh ghép cuối cùng được lấp đầy.
Toàn bộ động thiên cuối cùng cũng đã nâng tầm thành một tiểu thế giới.
Một cỗ năng lượng kì lạ lưu chuyển trong thế giới động thiên.
Từ bầu trời đến vạn vật, rồi đến đất dày.
Sau đó chu kỳ lặp lại.
Từ sâu trong lòng đất mơ hồ truyền tới âm thanh gầm thét.
Hòa với tiếng mưa, tiếng gió, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót trong thế giới động thiên. Tất cả tạo nên một bản nhạc vừa hoành trành vừa tràn đầy sự sống.
Lý Phàm dường như nhìn thấy được quá trình thế giới động thiên không ngừng bành trướng và thăng hoa.
Hứa Bạch thánh thai đứng trên bầu trời châu Thiên Linh.
Tuy không có bất cứ một tu sĩ nào khác phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nhưng vẫn có một số tu sĩ phát giác ra sự thay đổi lặng lẽ ở châu Thiên Linh.
Ví như, Tôn Kỳ đang báo cáo tiến độ tu hành “Nghịch Diễn Càn Khôn Lục” của bản thân với Tôn Liên Thành thì đột nhiên dừng lại.
Hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài căn nhà.
“Sao vậy?” Tôn Liên Thành cũng đưa mắt nhìn theo Tôn Kỳ, nhưng không hề phát hiện ra điểm gì bất thường.
Tôn Kỳ cau mày, hồi lâu sau mới nhẹ lắc đầu trả lời Tôn Liên Thành.
“Có lẽ chỉ là ảo giác của ta mà thôi!”
“Trong khoảnh khắc vừa rồi, ta hình như cảm giác được thiên địa đang hồi sinh.”
“Nhưng chỉ trong nháy mắt.”
“Hiện tại cảm giác này đã biến mất rồi.”
Tôn Kỳ chậm rãi nói từng chữ một. Từ trong đôi mắt vẫn còn mang theo vẻ hoài nghi của hắn, có thể nhìn ra chuyện này tuyệt đối không đơn giản chỉ là ảo giác.
“Thiên địa hồi sinh...” Tôn Liên Thành nheo mắt, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Mà Lý Phàm thông qua Sát Cơ Vô Tướng cảm ứng được cảnh tượng từ chỗ Tôn Kỳ truyền tới. Trong lòng hắn trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì chỉ có hắn biết, trực giác của Tôn Kỳ là đúng.
Sự hồi sinh của châu Thiên Linh bị Hứa Bạch thánh thai rút ra, đưa vào trong thế giới động thiên của bản thân.
Nếu châu Thiên Linh không còn loại biến lực này, muốn khôi phục lại dáng vẻ thịnh vượng như ban đầu thì phải cần thêm không ít thời gian để tích lũy năng lượng.
Năng lượng hồi sinh của châu Thiên Linh có chút khác biệt so với biển Tùng Vân.
Biển Tùng Vân là sự thay đổi có tính sáng tạo, bắt nguồn từ sinh ra đến tử vong, từ hủy diệt đến tái sinh.
Mà châu Thiên Linh lại là bắt đầu từ lạc hậu đến thịnh vượng, vận chuyển sự sống theo quy luật thông thường.
Sau khi nhiều thêm sự thay đổi này, động thiên trong cơ thể Hứa Bạch thánh thai cũng triệt để hoàn thành quá trình chuyển hóa thành một tiểu thế giới.
Bởi vì cùng tồn tại trong một cơ thể, cho nên Lý Phàm đương nhiên có thể bao quát toàn cảnh cảnh sắc ở tiểu thế giới mới được sinh ra này.
Thần thức nhanh chóng quét qua, Lý Phàm nhìn xuống lục địa chạy dài bừng bừng sức sống ở phía dưới.
Trong lòng hắn bỗng trào lên một cảm giác quen thuộc.
“Cách phân bố địa hình này....”
“Hình như từng thấy qua ở đâu đó.”
Vì muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, hắn nhanh chóng xác định vài ngọn núi và mạch nước mang tính biểu tượng.
“Quả nhiên giống nhau như đúc.”
Trong lòng Lý Phàm sửng sốt khó hiểu.
“Đây là...”
“Cảnh vật của Huyền Hoàng giới ở thời thượng cổ?!”
Thông qua tác phẩm của Tây Môn Vũ, Lý Phàm hiểu rõ sự khác biệt giữa địa hình của Huyền Hoàng giới ở thời thượng cổ và hiện tại.
Gỡ bỏ tường chắn sương trắng, sắp xếp lại những châu vực bị đảo lộn.
Tất cả mọi thứ được hình thành, chính là diện mạo vốn có của Huyền Hoàng giới thời thượng cổ!
Đây cũng là việc Hứa Bạch thánh thai đã làm trong khoảng thời gian này.
“Thứ mà tu sĩ Hóa Thần bình thường dựa vào là sự thay đổi của một loại, một châu.”
“Còn Hứa Bạch thánh thai tiếp cận Hóa Thần, dùng đến lại là....”
Trong lòng Lý Phàm run rẩy.
“Huyền Hoàng Tương Sinh Chi Biến!”
“Dựa vào thế giới động thiên trong cơ thể, diễn thử những thay đổi sắp phát sinh ở Huyền Hoàng giới!”
“Không có sự can thiệp của tu sĩ hay Trường Sinh thiên tôn, kết quả là Huyền Hoàng giới tự mình phát triển!”
“Chuyện này....”
Lý Phàm càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng chấn động.
“Nếu như không phải là hóa thân của Thiên Đạo, nhận được sự ủng hộ của bản thân thế giới đó. Thì căn bản không có cách nào làm được điều này!”
“Ngay cả ta được Hoàn Chân không ngừng thử nghiệm cũng không làm được!”
Trong lòng Lý Phàm hiểu rõ.
Tuy là thăng tiến lên cảnh giới Hóa Thần, nhưng mà khí tức trên người Hứa Bạch thánh thai lại không hề có chút thay đổi nào.
Hắn giống như một người phàm lặng lẽ đứng trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận