Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 221: Hiến kế cho Tiêu Tu Viễn

“Bao nhiêu cái?” Ánh mắt của phân thân Lâm Phàm chợt sáng lên.
“Ha ha, chẳng lẽ đạo hữu đã đào sạch toàn bộ phế tích của Dược Vương tông rồi à?”
Tiêu Tu Viễn vui vẻ cười ha ha, bảo: "Không đến mức đấy, chẳng qua vận may ta tốt, đúng lúc đào được di tích có tiểu đỉnh mà thôi. Tuy phần lớn đều là những phế phẩm còn sót lại không dùng được nữa nhưng ta cũng nhặt được hai mươi tám cái còn nguyên vẹn.”
"Hai mươi tám cái?” Lý Phàm thầm kinh ngạc, hắn cũng không ngờ Tiểu Dược Vương đỉnh lại có nhiều đến thế.
Con số này vượt xa dự liệu của hắn.
Nhớ lại kiếp thứ mười hai, vì hai cái Tiểu Dược Vương đỉnh trong nhẫn trữ vật mà mình lại bị truy sát tới chân trời góc bể, Lý Phàm không khỏi trầm tư.
Vị tu sĩ Nguyên Anh kia trực tiếp xác định được vị trí của hắn. Hiển nhiên, gã ta đã thông qua phương pháp nào đó để cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Dược Vương đỉnh.
Có thể là bí pháp nào đó, cũng có thể là vì gã ta cũng mang Tiểu Dược Vương đỉnh trên người.
Mà sở dĩ người ta tranh đoạt Tiểu Dược Vương đỉnh, là vì Dược Vương đỉnh thật sự đã trở về.
“Những tiểu đỉnh của Dược Vương tông này chắc chắn có liên quan đến cơ duyên trong Dược Vương đỉnh.”
"Lúc ấy mình bị đuổi giết, e rằng cũng chỉ là một màn trong vở kịch tranh giành thảm thiết mà thôi.”
"Tuy nhiên đối với kiếp này, ngược lại số lượng Tiểu Dược Vương đỉnh càng nhiều thì càng tốt!
Nảy ra ý tưởng trong đầu, trong nháy mắt, Lý Phàm đã vạch ra kế hoạch.
Một lát sau, hắn mới tiếp lời Tiêu Tu Viễn: "Ha ha, vận may của Tiêu đạo hữu thật sự không tệ."
"Nhưng ta cũng không cần nhiều tiểu đỉnh đến vậy, bình thường chỉ cần hai cái để trồng trọt là đủ, quá lắm thì mua thêm hai cái dự phòng đã là quá đủ rồi!”
Tiêu Tu Viễn vội vàng nói: “Đạo hữu nói vậy sai rồi, ta đã giám định Tiểu Dược Vương đỉnh này rồi. Chúng không hổ là pháp khí của đại phái thượng cổ, cực kỳ thần hiệu. Những pháp khí chế tạo thô sơ thời nay không thể nào có hiệu quả bồi dưỡng linh thực tốt bằng chúng được. Chứ đừng nói đến việc chúng có lịch sử lâu đời, có...”
Lý Phàm cười, cắt ngang lời Tiêu Tu Viễn: "Ha ha, ta và đạo hữu xem như là người cùng vượt qua hoạn nạn. Người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, chắc đạo hữu đang lo lắng giá thảo dược hiện giờ quá thấp, khó thể nào tìm được người để bán những Tiểu Dược Vương đỉnh này đi, nên mới ra sức khuyên ta mua thêm mấy cái chứ gì.”
Tiêu Tu Viễn không ngờ Lý Phàm sẽ nói trực tiếp như vậy, cười hề hề để che giấu sự xấu hổ của mình.
Y đang muốn giải thích thì lại nghe Lý Phàm nói: "Đạo hữu yên tâm, đã nhờ ngươi đi tìm những Tiểu Dược Vương đỉnh này, ta tất nhiên sẽ không để ngươi lỗ vốn.”
"Theo ta thấy, các cách dễ dàng nâng giá bán của những Tiểu Đỉnh này lên gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần cũng không phải không thể!”
Giọng điệu của hắn ngông cuồng nhưng lại vô cùng chắc nịch.
Nghe vậy, Tiêu Tu Viễn cũng hơi tò mò: “Xin nghe cao kiến của đạo hữu.”
Lý Phàm mỉm cười: "Đạo hữu cũng biết, giá cả của hàng hóa thật ra không liên quan nhiều đến giá trị của bản thân nó."
“Một món hàng cuối cùng có thể được bán ra với giá bao nhiêu thì chủ yếu phụ thuộc vào người mua chịu trả bao nhiêu mà thôi.”
"Lấy ví dụ những Tiểu Dược Vương đỉnh này. Nếu chúng chỉ đơn thuần là pháp khí dùng dùng để bồi dưỡng linh thực thì cho dù đạo hữu có khoe khoang chỗ tốt của nó như thế nào, giá bán cao nhất của nó cũng chỉ hơn một ngàn điểm cống hiến mà thôi.”
"Đạo hữu có thấy đúng không?"
Tiêu Tu Viễn từ từ gật đầu: "Không sai. Hơn một ngàn điểm cống hiến đã là mức giá quá cao rồi. Dưới tình hình toàn bộ thị trường thảo dược sụp đổ như hiện nay mà có thể bán được năm, sáu trăm điểm cống hiến một cái đã là cơ may rất tốt rồi.”
"Cho nên, nếu như muốn bán Tiểu Dược Vương đỉnh với giá cao thì ngươi phải đào ra giá trị khác ở chúng…” Lý Phàm nói một cách từ tốn bằng giọng điệu thầm kín.
“Giá trị khác?” Tiêu Tu Viễn ngờ người: “Những tiểu đỉnh này còn có tác dụng gì khác sao?”
"Ha ha, không có giá trị vậy thì tạo ra giá trị cho nó." Lý Phàm nói hùng hồn.
"Đạo hữu chắc cũng biết câu chuyện Liễu Như Trần của Dược Vương tông năm đó lấy đỉnh làm thuyền, dẫn toàn bộ môn nhân của Dược Vương tông rời khỏi giới này chứ?” Lý Phàm hỏi.
Tiêu Tu Viễn nhớ một chút: “Ta đương nhiên biết chuyện này…”
Sau đó, y sực nghĩ đến chuyện gì, giật mình nói: “Ý đạo hữu là..."
Lý Phàm cười ha ha: "Nếu Dược Vương đỉnh thật sự lưu lạc mấy ngàn năm ở bên ngoài nay sắp trở lại Huyền Hoàng giới, hơn nữa, chỉ có người mang Tiểu Dược Vương đỉnh mới có thể tiến vào trong đó…”
"Đạo hữu cho rằng, giá của Tiểu Dược Vương đỉnh sẽ như thế nào?"
Tiêu Tu Viễn suy nghĩ một chút, giọng nói lập tức trở nên hơi kích động: "Nếu thật sự như thế, việc này có liên quan đến Đại kiếp nạn đã hàng lâm lúc trước và bí mật của tông môn viễn cổ.”
“Vậy thì giá của Tiểu Dược Vương đỉnh thật sự khó có thể đánh giá được. Nói không chừng giá khởi điểm là mười vạn một cái cũng có rất nhiều tu sĩ muốn mua.”
Lúc này, Lý Phàm mới nói: "Có thế chứ!"
Tiêu Tu Viễn suy nghĩ một lát, cảm thấy không đúng lắm: “Đây chẳng phải là đang lừa gạt người khác sao? Thế này không phù hợp với đạo đức kinh doanh của ta rồi?"
"Hơn nữa, những tu sĩ này, kẻ nào cũng đều khôn khéo ngoan độc. Chắc chắn không ai tin sái cổ toàn bộ lời ta nói đâu, ngươi thấy đúng không?”
Lý Phàm cười khẽ, từ tốn bảo: “Chuyện này còn tuỳ thuộc vào đạo hữu dùng phương pháp gì. Tục ngữ có câu: ‘Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.’ Một người nói thì chẳng có tác dụng, nhưng hàng ngàn, hàng vạn người lặp đi lặp lại thì lời nói dối cũng sẽ trở thành chân lý mà thôi!”
"Đến lúc đó, ngươi lại dùng tiền mua chuộc mấy vị đại năng đến diễn kịch, để tin tức càng trông xác thực.”
“Đến lúc đó, không ai có thể không tin.”
“Còn chuyện nói dối sao, khà khà…” Chợt, Lý Phàm cười mỉa.
“Mua bán chẳng phải chính là ngươi muốn mua thì ta bán, ngươi tình ta nguyện hay sao? Còn nữa, chuyện Dược Vương đỉnh thật sự sẽ quay lại cũng chưa chắc là tin tức giả!”
"Cũng không phải không có khả năng Dược Vương đỉnh thật sự ngày xưa đã rời khỏi giới này nay quay trở lại Huyền Hoàng giới. Tuy xác suất này gần như bằng không nhưng chỉ cần không phải con số không thì trong dòng sông thời gian vô hạn, chuyện này nhất định sẽ xảy ra.”
"Về phần phải qua bao nhiêu lượng kiếp thì chuyện này mới xảy ra, đến lúc đó Huyền Hoàng giới có còn tồn tại hay không...”
"Thì là một chuyện khác."
Lý Phàm nói một câu khiến tinh thần của Tiêu Tu Viễn lập tức chấn động dữ dội.
Tư tưởng và giá trị của câu nói này khác với con đường kinh doanh mà y vẫn luôn tuân thủ.
Thiên Tôn làm chứng, Tiêu Tu Viễn y làm ăn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng tham chút lợi nhỏ nhưng chưa từng tuyên truyền giả dối như vậy.
Thiên Lý Đường từ trước đến nay luôn lấy chữ tín làm đầu.
Thế nhưng, sâu trong thâm tâm, Tiêu Tu Viễn lại mơ hồ cảm thấy những lời này của Lý Phàm rất có lý.
Những năm gần đây, quy mô buôn bán của Thiên Lý Đường đã bị thu hẹp hơn rất nhiều, đã tới bình cảnh rồi. Cũng vì thế nên “Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo” của y mới chậm chạp không thể đột phá.
"Suy một ra ba, loại thủ đoạn này không chỉ có thể áp dụng cho Tiểu Dược Vương đỉnh mà còn có thể làm như thế với bất kể loại hàng hoá nào trong thiên hạ. Đến lúc đó...” Suy nghĩ thoáng hơn một chút, Tiêu Tu Viễn lập tức kích động đến mức linh hồn cũng run rẩy theo.
Y lại nghe Lý Phàm thao thao bất tuyệt giảng giải: “Để duy trì “độ hot” của Tiểu Dược Vương đỉnh, đạo hữu cứ cách một quãng thời gian thì tổ chức hội đấu giá một lần. Bán mấy cái tiểu đỉnh dưới hình thức đấu giá.”
“Làm như vậy, đạo hữu không những có thể tối đa hóa lợi ích mà còn có thể tuyên truyền việc làm ăn của Thiên Lý Đường, một công đôi việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận