Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 336: Bia đá đen hộ pháp

Tu sĩ áo đen dừng lại, liếc nhìn ba người Lý Phàm với ánh mắt lạnh lùng rồi nói tiếp: “Bởi vì trải nghiệm và tâm cảnh của mỗi tu sĩ là khác nhau nên ảo cảnh mà họ nhìn thấy cũng khác biệt.”
“Về cơ bản, đó đều là những cảnh tượng hùng vĩ liên quan đến Truyền Pháp Thiên Tôn năm xưa.”
“Nhưng cũng chỉ có lần đầu tiên là như vậy thôi.”
Giọng điệu của tu sĩ áo đen pha lẫn chút tiếc nuối: “Chờ đến khi ở đây lâu rồi, quen thuộc với khí tức của Thiên Tôn, muốn nhìn thấy ảo cảnh một lần nữa lại trở thành một hi vọng xa vời.”
Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt vẫn đang chấn động vì ảo ảnh, nghe vậy, cả hai chỉ khẽ gật đầu.
Còn Lý Phàm thì lại vẫn thận trọng nhìn về phía trước.
Hắn vừa che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, vừa cố gắng nhớ lại cảm giác quen thuộc không biết đến từ đâu vừa nãy.
Tu sĩ áo đen nhìn biểu hiện của ba người, cũng không để ý lắm.
Y không hề thúc giục, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Trong mắt y, sự kinh ngạc, chấn động của những người lần đầu đến đây thật sự rất bình thường.
Là một “người dẫn đường”, y đã quá quen thuộc với điều này.
Một lúc lâu sau, thấy ba người dần dần thoát khỏi ảnh hưởng của ảo cảnh, y mới tiếp tục làm tiếp trách nhiệm của mình:
“Ta nhận ủy thác của Cực Thành Tiên Tôn, dẫn các ngươi đến Hộ Pháp đường.”
“Các ngươi mau theo sát ta, đừng chạy lung tung.”
“Mặc dù có thể vào tổng bộ thì đều là người đã được xác nhận thân phận, thông thường sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
“Nhưng dù sao nơi đây cũng là tổng bộ Vạn Tiên Minh, là vùng đất trọng yếu, có tu sĩ âm thầm hộ vệ mọi lúc.”
“Nếu như các ngươi đi vào nơi không nên đi, bị bắt lại hoặc bị đánh giết thì cũng không có ai giải oan giúp cho đâu.”
Hắc y tu sĩ lạnh lùng dặn dò.
Mấy người Lý Phàm gật đầu, tỏ ý đã rõ.
Lý Phàm theo sau y, nhân cơ hội quan sát khung cảnh của tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Đây là một khoảng không vô tận, có vô vàn tòa kiến trúc đang lơ lửng nhấp nhô.
Chúng được sắp xếp theo các phương vị khác nhau giữa không trung trên đỉnh đầu của hắn, trông chúng giống như những vì sao trên bầu trời vậy.
Trong khi đó, vị trí hiện tại của đám người Lý Phàm chính là ở dưới cùng của cả quần thể kiến trúc.
Từng tia sáng bạc lướt qua đỉnh đầu của họ.
Bọn họ đi xuyên qua những kiến trúc lơ lửng khác nhau, giữa những tia sáng bạc, dường như có thể nhìn thấy một vài bóng hình mơ hồ.
Mấy người không nhanh không chậm đi về phía trước, trên đường đi, thỉnh thoảng họ cũng gặp phải một vài tu sĩ vẻ mặt nghiêm trang, cước bộ vội vàng.
Mà lúc này, lục địa trôi nổi dưới chân họ dường như chỉ được dùng làm lối vào ngoại giới, nơi tiếp nhận thẩm tra.
Trừ cây cỏ được trồng hai bên đường thì không còn bất kỳ kiến trúc nào nữa.
Không lâu sau, bọn họ đã đến rìa lục địa.
Lý Phàm nhìn thấy không gian trước mặt bọn họ dường như được khắc một trận pháp kỳ lạ.
Từng tia sáng màu bạc không ngừng di động trong trận pháp, một khi có một tu sĩ bước vào, đều sẽ có một tia sáng bạc đưa họ lên trời, tới các vị trí khác nhau.
Trước trận pháp dịch chuyển có một vị tu sĩ cao lớn với thân hình vạm vỡ đứng canh gác.
Người này mặc đạo bào vàng đen tiêu chuẩn của Vạn Tiên Minh, dò xét từng tu sĩ đi qua bằng đôi mắt sắc bén.
Đến lượt đám người Lý Phàm, tu sĩ cao lớn đó liếc nhìn tu sĩ áo đen, khẽ gật đầu chào hỏi.
Nhưng y vẫn giơ tay ra chặn bọn họ lại.
Tu sĩ áo đen cũng không để ý, lấy ra chiếc gương tròn nhỏ ban nãy.
Một tia sáng bắn ra, chiếu vào người tu sĩ cao lớn nọ.
Điều kỳ lạ là tia sáng đó dường như có thể bị hấp thu vậy, sau khi chiếu vào người y thì lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Cùng lúc đó, bỗng có hàng loạt ký tự xuất hiện trong ánh mắt của tu sĩ cao lớn nọ.
Sau đó, y bỏ tay xuống, không ngăn bọn họ lại nữa.
Tu sĩ áo đen dẫn ba người Lý Phàm đi vào trận pháp dịch chuyển.
Tu sĩ trung niên vạm vỡ nọ chỉ về phía trận pháp.
Một tia sáng màu bạc bắn ra từ ngón tay của y rồi bay vào trận pháp dịch chuyển trên mặt đất.
Tiếp theo, nó dịch chuyển vài vòng rồi lớn hơn gấp mấy lần.
Sau cùng, nó quấn lấy đám người Lý Phàm bay về phía bầu trời.
Trong nháy mắt, cả cơ thể Lý Phàm như thể hóa thành ánh sáng, xuyên qua không gian này với một tốc độ khó tin.
Hơn nữa, điều kì lạ là hắn không hề vì tốc độ quá nhanh mà cảm thấy có chút khó chịu nào.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về sau.
Chớp mắt, lục địa trôi nổi ban đầu đã biến thành một chấm đen.
Tia sáng không ngừng leo lên, xuyên qua từng lục địa trôi nổi.
Lý Phàm tinh mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của kiến trúc hình lập phương bằng kim loại nằm nghiêng mang tính biểu tượng của Sách Trận đường ở một vùng nào đó.
Không lâu sau, một bóng đen bao trùm trên đầu họ.
Tia sáng đưa mấy người Lý Phàm lao thẳng vào trong.
Nháy mắt, Lý Phàm, từ hình dạng ánh sáng, biến lại thành hình người.
Sau khi đặt chân lại xuống mặt đất, Lý Phàm nhìn về phía trước, chỉ thấy có một bia đá màu đen sừng sững cách đó không xa.
Chỉ có một con đường rộng rãi dẫn thẳng đến bia đá.
Hai bên đường, đến cả một cành cây ngọn cỏ hay vật trang trí cũng không có.
So với lục địa trôi nổi lúc trước mà hắn nhìn thấy, nơi đây càng gọn gàng, xơ xác và tiêu điều hơn.
Hắc y tu sĩ im lặng không nói gì, dẫn đầu đi trên con đường nọ.
Cả con đường dường như được làm từ một loại đá màu xanh biếc nào đó, khi đi trên đó, Lý Phàm kinh ngạc nhận ra linh khí trong cơ thể bỗng dưng bặt vô âm tín như thể đã mất đi linh nghiệm.
Hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể điều động được dù chỉ là một tia linh khí trong người.
Bởi vậy, ở trên con đường này, phân thân có tu vi Kim Đan sơ kỳ lúc này hoá ra chẳng khác gì người phàm cả.
Hiển nhiên, Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt cũng phát hiện ra điều này.
Ba người kinh hãi nhìn nhau nhưng không dám thảo luận nhiều, chỉ vội vàng đi theo hắc y tu sĩ đã đi xa ở phía trước.
Tấm bia đá màu đen cao lớn trông có vẻ không xa, chỉ ở ngay cuối con đường.
Thế nhưng, khi mấy người Lý Phàm chầm chậm bước từng bước trên đường, hoàn toàn chỉ dựa vào sức lực của thân xác thì con đường này lại trở nên dài vô cùng, đi mãi không hết.
Trong cảm nhận của Lý Phàm, bọn họ gần như đã mất nửa ngày trời mới có thể đến nơi trong tình trạng sức cùng lực kiệt.
Mà trong quá trình này, bọn họ đã gặp những tu sĩ đi ra từ tấm bia đá màu đen.
Đám người đó lại như thể không bị ảnh hưởng, vẫn có thể phi hành trên con đường thẳng tắp.
“Chắc hẳn là có giới hạn với người ngoài, còn người trong Hộ Pháp đường thì hình như có bí pháp nào đó có thể giúp linh khí trong cơ thể vận hành bình thường.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng.
Khi đến dưới chân tấm bia đá màu đen, Lý Phàm mới cảm nhận sâu sắc được sự cao lớn của nó.
Đỉnh bia cao chót vót đã vượt quá tầm nhìn, cả tấm bia màu đen tuyền như càng khiến cho cảm giác áp bách thêm nặng nề hơn.
Điều làm cho Lý Phàm cảm thấy kỳ lạ là cả tấm bia này trông như một thể thống nhất, không có bất kỳ lối ra vào nào.
Lúc này, tu sĩ áo đen dẫn bọn họ đến đây mở miệng nói:
“Được rồi, chính là ở đây, lấy “Cận Pháp ngọc bài” của các ngươi ra đi.”
Ba người Lý Phàm nghe vậy, lần lượt lấy tấm ngọc bài tinh xảo đó ra.
Những tia sáng đủ màu sắc trên ngọc bài chiếu lên tấm bia đá màu đen, khiến màu đen tuyền trên mặt tấm bia cũng trở nên đầy màu sắc.
Vầng hào quang lan tỏa, tấm bia đá rắn chắc dường như tan vào trong màu sắc sặc sỡ này.
Một thông đạo bảy màu xuất hiện trên tấm bia.
“Các ngươi đi vào đi, ta không có “Cận Pháp ngọc bài”, không thể đi vào Hộ Pháp đường.”
Tu sĩ áo đen nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận