Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 444: Ngàn năm gọi Thiên Dương

Không đợi ‘Thanh’ nói xong, Thần Dụ Tử bèn vẫy phất trần.
Bầu trời trở nên u ám, một lá bùa viết đầy tự phù kim sắc trong phút chốc xuất hiện trên vòm trời hòn đảo.
Che phủ ánh mặt trời giống như giây tiếp theo sẽ bao phủ lên toàn bộ dân chúng đế quốc.
Sắc mặt Thanh đột ngột thay đổi, hai ánh sáng xanh bay thẳng lên trời cao giống như lưỡi dao sắc bén.
Va chạm với lá bùa khổng lồ.
Lá bùa kim sắc bị xé nát lại xuất hiện trên bầu trời.
Sau đó những tự phù kim sắc trên lá bùa lại biến mất.
Rơi lả tả xuống bên dưới.
Từng lưỡi ánh sáng không ngừng xuất hiện trên người của Thanh.
Tiêu hủy từng tự phù một.
Xem ra giao thủ của cả hai đều vô cùng kiềm chế.
Dị tượng thiên địa khơi ra chỉ giới hạn xung quanh đảo, ngay cả đám người Lý Phàm, Lý Thần Phong đang quan sát trận đấu cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì.
Qua một lúc, sau khi Thanh triệt để trấn áp kim phù của Thần Dụ Tử, kiềm chế cơn tức giận xuống, nàng đang định hỏi đối phương muốn gì thì lại phát hiện người thần bí thi triển kim phù sau khi nói gì đó với Lý Phàm rồi bỏ đi.
Thanh khẽ híp đôi mắt, không hề cản lại.
Nhìn Lý Phàm thản nhiên bay lại gần.
“Liên minh Vạn Giới của các ngươi có ý gì?” Lúc này Thanh mới lạnh lùng hỏi.
Lý Phàm nhún vai: “Bọn ta không có ý xấu. Chẳng qua nếu đã muốn hợp tác thì cũng phải xem thực lực của các ngươi như thế nào, có xứng đáng hay không?”
“Cũng may các ngươi miễn cưỡng nhận được sự công nhận của phía trên.”
Thanh lạnh lùng hừ nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Lý Phàm lại chẳng quan tâm khẽ mỉm cười nói: “Liên minh đã đồng ý phương án hợp tác lúc trước ngươi đề cập đến.”
“Bọn ta giúp đỡ đế quốc tăng tốc hoàn thành kế hoạch thoát khỏi Huyền Hoàng giới, các ngươi phái một phần lực lượng gia nhập vào Liên minh.”
“Nhưng mà...”
Lý Phàm hơi dừng lại: “Suy xét đến tình hình hai bên, tổ chức cho rằng có thể lần lượt thực hiện kế hoạch hợp tác.”
“Lần lượt là như thế nào?” Giọng điệu của Thanh dần bình tĩnh.
Lý Phàm ném nhẫn trữ vật qua, Thanh bắt lấy nhẫn, xem xong thì kinh ngạc.
Bên trong đó rõ ràng là các loại vật tư mà đế quốc cần.
Tinh thể Thanh Linh, tơ cổ Vạn Hoa Bích, huyền sâm Thông Tí...
Tuy số lượng khá ít nhưng hiếm thấy mỗi loại đều có đủ.
Rời khỏi Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm, không biết vật giá hiện tại như thế nào.
Nhưng mà Thanh cũng biết giá trị của các đồ vật trong nhẫn trữ vật này chắc chắn không hề rẻ.
Vì thế nét mặt của Thanh cũng dần dịu xuống.
“Đây là nhóm đồ vật đầu tiên.”
“Số lượng các ngươi cần thật sự quá nhiều, để không gây ra sự chú ý của thế lực Huyền Hoàng giới bọn ta cũng chỉ có thể chia ra thu mua từ từ.” Lý Phàm giải thích.
Thanh nghe vậy cảm thấy cũng có lý nên chậm rãi gật đầu.
“Cùng với đó bọn ta cũng đang xem xét điểm dừng chân của nhánh đế quốc trong tương lai.”
“Tính an toàn và bí mật đều phải được đảm bảo tuyệt đối. Ở Huyền Hoàng giới lúc này không dễ tìm, cho nên vẫn phải đợi một thời gian.” Lý Phàm tiếp tục nói.
“Để loại bỏ nghi ngờ của các ngươi và bày tỏ thành ý của tổ chức, những món đồ này xem như tặng miễn phí cho đế quốc.”
“Khoảng một năm sau, mua xong nhóm vật tư kế tiếp ta sẽ đến nữa.”
“Nhưng mà lúc đó Liên minh Vạn Giới bọn ta mong thấy được thái độ của đế quốc.”
“Sau đó hãy bàn đến những chuyện hợp tác sau này.”
Lý Phàm chắp tay không đợi câu trả lời của Thanh đã trực tiếp rời đi.
“Thánh sư...”
Lý Thần Phong nhìn Thanh muốn nói lại thôi.
Thanh chau mày quan sát nhẫn trữ vật một lần nữa, sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường mới cẩn thận cất đi.
“Trước mắt xem ra ý muốn hợp tác của đối phương khá chân thành.”
“Hắn nói không sai, có thể từng bước triển khai hợp tác, trước tiên cứ trao đổi với đối phương các kỹ thuật không quan trọng.”
“Một khi có biến cố gì đó cũng có thể dừng lại kịp lúc.”
Thanh nói với đám người Lý Thần Phong.
“Ta phải quay về một chuyến thương lượng lại với đế nữ và Hồng.”
Có một câu Thanh vẫn chưa nói, không biết tại sao nàng luôn cảm thấy trên người sứ giả của Liên minh có điểm quỷ dị không nói rõ được.
Dường như khác xa với vẻ ngoài trông đơn giản như thế.
Đảo Vạn Tiên.
Sau khi cảm ơn Thần Dụ Tử lần nữa, Lý Phàm bắt đầu tìm kiếm đọc tin tức trong Thiên Huyền Kính theo thường lệ.
Kết quả kỳ thi nhậm chức đã lần lượt công bố, đương nhiên có nhà vui mừng có nhà buồn bã.
Đối với tình huống trúng tuyển mấy chức vị này vẫn sẽ xuất hiện những phê bình nhỏ nhặt.
Nhưng mà rất nhanh sẽ biến mất.
Vùng biển Tây Nam biển Tùng Vân, gió bão tàn phá, hòn đảo phàm nhân đã biến mất mười mấy cái.
Giá cả đặc sản Bích Huyền Lộ xuất hiện biến động nho nhỏ, Lý Phàm mua thấp bán cao, kiếm được một ít.
Núi Thái Hư một trong mười dãy núi Thái Hoa của Thái Hoa Châu bỗng nhiên sụp đổ, chưa rõ nguyên nhân.
Khi lướt thấy tin tức này, ánh mắt của Lý Phàm ngừng lại.
“Hửm? Mười ngọn núi Thái Hoa? Ta nhớ mấy đời trước chỉ nhìn thấy chín ngọn núi Thái Hoa thôi mà.”
“Xem ra thương vong lần này càng thê thảm hơn.”
Lý Phàm nghĩ như vậy nhưng cũng không nghiên cứu sâu.
Chỉ ghi nhớ trọng điểm rồi tiếp tục xem các tin tức khác.
Sau đó Lý Phàm lại lần lượt tìm kiếm tình hình của ‘Ngư Phu lão nhân, ‘Ngu Chí Nhi’, ‘Chung Thần Thông’, ‘Sóc Phong’.
Ngư Phu lão nhân vẫn mê mẩn quanh quẩn ở gần Tứ Châu trong Vạn Tiên Minh.
Ngu Chí Nhu, Chung Thần Thông vẫn bặt vô âm tính.
Sóc Phong vẫn chưa trùng tu, vẫn còn làm Hóa Thần Tiên Quân tiếng tăm lẫy lừng.
Lý Phàm lại dựa vào những trải qua của kiếp trước suy đoán thời gian có thể gặp lại nhau của bọn họ.
Một tháng sau, Lý Phàm tỉnh lại từ trong bế quan.
Cảm thấy thời gian cũng sắp đến bèn đưa năm mươi vạn độ cống hiến cho Hà Chính Hạo.
“Vận may lần này không tệ, rất nhanh đã cảm nhận được cơ duyên, sớm hoàn thành được mục tiêu.”
Lý Phàm nói bằng giọng lười nhác.
Một lúc sau, giọng nói đầy mừng rỡ của Hà Chính Hạo truyền tới.
“Tiền bối thần thông, quả nhiên không thể tưởng tượng được.”
“Ha ha. Bí thuật tông môn không thể tránh khỏi phản phệ. Lần sau thu thập vẫn phải xác định thời gian đàng hoàng trước. Ngươi đi nói rõ với bọn họ.”
Sau khi căn dặn, Lý Phàm nuốt một hạt Ngộ Đạo đan, rồi nhắm mắt lại không để ý đến Hà Chính Hạo nữa.
Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt đã đến neo định năm thứ chín.
Trong thời gian này, sự sắp xếp của Lý Phàm xuất hiện thành quả đầu tiên.
Hơn hai mươi tu vi phản hồi hoặc ít hoặc nhiều trước sau xuất hiện trong đan điền của Lý Phàm.
Cộng thêm gần một năm khổ sở tu luyện tăng gấp đôi sức mạnh khải linh và Ngộ Đạo đan.
Sau khi Lý Phàm đạt được Kim Đan trung kỳ cực hạn, may mắn chỉ bị bình cảnh ‘Thiên Chi Ách’ quấy nhiễu hơn mười ngày.
Nước chảy thành sông thăng cấp Kim Đan hậu kỳ.
Lý Phàm chậm rãi thở phào một hơi, tạm hoãn tu luyện.
“Tiếp theo cho dù kinh động đám người đế quốc hay thăm dò hư không châu Thiên Linh, hành động một mình khó tránh khỏi có chút khó khăn.”
“Có lẽ có thể tìm sự trợ giúp.”
Lý Phàm suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi đảo Vạn Tiên.
Đi thẳng đến động phủ Thiên Dương.
Trên đường đi thử vô số lần cuối cùng miễn cưỡng biến ra được khuôn mặt giống với nhị sư huynh Lăng Tiếu của Thiên Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận