Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1076: Chỗ lánh nạn duy nhất

Cho dù Thiên Kiếm tông hay tộc Yêu Thú Đế Nhất rời đi.
Huyền Hoàng giới sau này đều không còn nghe bất cứ tin tức nào về bọn họ nữa.
Theo Lý Phàm thấy đây là cách trốn thoát mà hắn không suy xét đến nhất.
Tường cao ngăn cách bên trong và bên ngoài tinh hải.
Ra khỏi tường cao e là sẽ hoàn toàn mất đi liên lạc với Huyền Hoàng giới.
Cho nên rốt cuộc thoát khỏi thành công hay không vốn không thể xác định.
Mà trong sức mạnh dao động khổng lồ lúc liệt giới, một khi thất bại e là ngay cả cơ hội Hoàn Chân cũng không có.
Cho dù bản tôn hay phân thân đều không thể thử tính khả năng thực sự của liệt giới.
Cho nên Lý Phàm vẫn luôn rất ít hứng thú với phương pháp này.
“Liệt giới để rời khỏi chắc chắn là một phát chạy trốn tuyệt đối. Khảo nghiệm của Huyền Hoàng thiên tôn không thể ủng hộ phương án này.”
“Nếu như ta là Huyền Hoàng thiên tôn, trong thế giới xuất hiện một nhóm người chuẩn bị trốn thoát như vậy. Ta phải làm như thế nào đây?”
Lý Phàm cẩn thận suy nghĩ trong suốt dọc đường đi theo Hứa Khắc đến núi Nam Minh.
Những điều trải qua suốt dọc đường gần giống như ảo cảnh từng trải qua mấy lần trước đây.
Nhưng mà lần này có tượng gỗ hộ thân của Bạch tiên sinh, không có nguy hiểm bất ngờ, vô cùng thuận lợi đến nơi.
Cũng tham gia đại hội vạn yêu của tộc Yêu Thú dưới sự dẫn dắt của cơ thể loài người do Đế Nhất phân hóa ra.
Trong tiếng hò reo ‘vĩnh viễn ủng hộ Đế Nhất đại nhân’, đại hội kết thúc.
Lúc này Hứa Khắc được Lý Phàm nhắc nhở giao hộp gỗ đựng đầu Đế Nhị Lệ ra.
Phản ứng của Đế Nhất không khác biệt lắm với biểu hiện của hắn.
Sau khi nói một tràng mấy lời tối nghĩa khó hiểu, tách viên châu màu xám ra đưa cho Hứa Khắc.
“Các ngươi tự đi đi.”
Đế Nhất lập tức tiễn khách.
“Đợi đã.”
Lúc này Hứa Khắc bỗng lên tiếng.
“Hửm?” Đế Nhất hơi bất ngờ.
Nhưng mà vẫn kiên nhẫn đợi Hứa Khắc nói hết.
“Tiền bối cho rằng những yêu thú ở đây có bao nhiêu người thật sự bằng lòng rời đi với ngươi?”
“Bởi vì một kiếp nạn không có thật, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu nào đã muốn vứt bỏ cõi yên vui như Huyền Hoàng giới.”
Cơ thể nhân loại của Đế Nhất nhíu mày: “Ta không cần bọn họ thật lòng chân thành. Ta chỉ cần bọn họ chấp hành mệnh lệnh là được.”
“Nếu như thật sự không nghe lời, cùng lắm ăn hết bọn chúng!”
Hứa Khắc mỉm cười, dáng vẻ như ông cụ non nói: “Vừa nãy tiền bối nói tương lai vô cùng có khả năng vô tận. Vậy tại sao ngươi lại chắc chắn đại kiếp Huyền Hoàng giới lần này tai vạ khó tránh, chỉ có rời đi mới có một đường sống chứ?”
“Có một tương lai Huyền Hoàng giới thật sự may mắn tồn tại, hơn nữa còn là nơi an toàn duy nhất trong tất cả thời không như vậy hay không?”
“Lẽ nào ngươi không làm gì vì chút khả năng này hay sao?”
Ánh mắt Hứa Khắc đầy sự hiểu biết, dường như có ánh sáng nhìn chằm chằm Đế Nhất.
Lời nói này rõ ràng không phải lời nói mà một người trẻ tuổi như Hứa Khắc có thể nói ra.
Mà con chim ngốc đang ngủ gà ngủ gật trên đầu hắn...
Rõ ràng cũng không thể là suy nghĩ của nó.
“Cho nên đây là ý của hắn?”
Đế Nhất đương nhiên biết do ai phái Hứa Khắc đến.
Thế là hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu nói này.
Hứa Khắc thấy vậy nắm bắt thời cơ nói: “Nếu ban đầu Đế Tam Mô có thể tách ra từ trong quần thể yêu thú, lựa chọn chiến đội loài người.”
“Vậy bây giờ đương nhiên cũng có thể tách ra một phần giữa rời đi và ở lại, đóng giữ Huyền Hoàng.”
“Đây vốn là điều không thể ngăn cản. Nhưng mà có lời nói của ngươi trông càng thêm chính thức hơn mà thôi.”
Đế Nhất Thú liếc bên ngoài cửa sổ, nét mặt lũ yêu thú khác nhau, có chút đăm chiêu.
“Thú vị.”
“Vậy ngươi đợi đây rồi hãy đi.”
Để lại một câu như vậy rồi cơ thể nhân loại của Đế Nhất chậm rãi biến mất.
Hứa Khắc và Lý Phàm nhìn hội trường vẫn chưa tản đi.
Đế Nhất đột nhiên gọi hơn ba mươi yêu thú bao gồm ‘Xích Cửu Đầu’ lại.
Không biết nói gì, các yêu thú trước tiên tỏ rả hoảng hốt, sau đó không dám tin, vui mừng như điên.
Lý Phàm chỉ cảm nhận được ánh mắt của Đế Nhất nhìn từ xa, sau đó nhanh chóng dời đi.
Bảy ngày sau.
Trên bầu trời núi Nam Minh.
“Cái gì, bảo bọn ta phải nghe đứa nhóc này?”
Xích Cửu Đầu đã hóa thành người nhìn Hứa Khắc mới lớn tầm ấy, nét mặt liền tỏ ra không vui.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, tổng cộng hơn ba nghìn yêu thú hóa hình.
Lúc này sát khí vút trời, nét mặt hung dữ nhìn Hứa Khắc.
Hứa Khắc nuốt nước bọt, cuối cùng được sự cổ vũ của Lý Phàm nghiêm túc gật đầu: “Tuy Đế Nhất tiền bối đã đồng ý yêu cầu ở lại Huyền Hoàng giới của các ngươi, nhưng điều kiện duy nhất chính là các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta.”
“Đương nhiên ta cũng sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lễ, chỉ sợ các ngươi xằng bậy trên địa bàn tu sĩ nhân loại của bọn ta, cho nên buộc phải lên hạn chế.”
Hứa Khắc vừa nói, vừa lấy ra một vòng tròn từ trong ngực ra.
Vòng tròn vừa xuất hiện, các yêu thú vốn dĩ còn để lộ khí thế hung ác lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Ít nhất ngoài mặt là như vậy.
“Được rồi, người có Thú Chuyển Luân, nghe theo ngươi.” Xích Cửu Đầu gượng cười.
“Nhưng mà tên nhóc, nghe theo mệnh lệnh của ngươi thì được. Nhưng phải có thời hạn nhỉ? Cũng không thể cả đời này bọn ta đều phải làm trâu làm ngựa cho ngươi?”
“Ha ha ha, ta thấy không cần lo lắng điều này. Đứa nhỏ này nhiều nhất sống được mấy năm. Yêu thú của chúng ta có ai không yên ổn sống được vạn năm chứ?”
“Vậy phải trông chừng thằng bé này, đừng để nó chết sớm!”
Trong đám yêu thú có không ít lời nói chế giễu.
Nét mặt Hứa Khắc bình tĩnh không bị ảnh hưởng bởi bọn họ.
Náo loạn một lúc thấy Hứa Khắc từ đầu đến cuối vẫn không tức giận. Đám yêu thú lập tức dừng lại, yên tâm lên đường.
Thực tế nhóm yêu thú di dời theo bọn họ còn vượt xa hơn ba nghìn như bên ngoài.
Mỗi một yêu thú cơ bản đều mang theo gia đình của riêng mình.
Dùng pháp bảo giống động thiên để chở theo quần tộc không muốn rời Huyền Hoàng giới.
Hơn nữa trên đường đi yêu thú nhận được tin tức cũng muốn ở lại Huyền Hoàng giới liên tục tập hợp.
Khi sắp đến Ngự Thú tông, đội ngũ đã bành trướng đến hơn vạn người.
Trùng trùng điệp điệp, yêu khí đan xen.
Giống như đại quân yêu thú xuất trận.
Nếu không nhờ vào Thú Chuyển Luân do Đế Nhất tặng để trấn áp khí tức và tượng gỗ của Bạch tiên sinh thỉnh thoảng khơi gợi sức mạnh Thiên Đạo che giấu.
E rằng sẽ làm cho tu sĩ ở những nơi đi qua hoảng sợ.
Cứ như vậy, ngay lúc cuối cùng đến trước sơn môn Ngự Thú tông.
Đội quân yêu thú khủng khiếp như vậy còn khiến Ngự Thú tông không biết chuyện gì hoảng sợ tột cùng.
“Địch tập kích! Địch tập kích!”
Tiếng cảnh báo dữ dội thoáng chốc truyền đi cả tông môn.
Vô số tu sĩ mang theo linh thú bản mệnh của mình, từ sơn môn các nơi đuổi đến.
“Thật yếu kém, quá yếu!”
“Không ngờ dòng dõi Thanh Long các ngươi sau khi được con người nuôi dưỡng lại yếu ớt như thế!”
“Hừ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta còn không tin yêu thú lại thật lòng thật dạ quy phục con người!”
“Chúng ta nhiều người, không bằng...”
Hứa Khắc thấy bầu không khí trong đội ngũ yêu thú đột nhiên thay đổi, cả người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận