Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 254: Phi Bằng có hai đạo cơ

Phương Dương rời đi với vẻ mặt xúi quẩy.
Lý Phàm phớt lờ ánh mắt nhìn mình một cách kỳ lạ của người khác, quay trở lại Thiên Huyền kính.
“Công pháp thanh tẩy...”
Trong Vạn Tiên Minh quả thật có loại công pháp này.
Bình thường, chỉ có những tu sĩ vì muốn giữ thể xác và tinh thần thanh tịnh để tu luyện công pháp khác nên mới tu luyện loại công pháp này.
Trên thực tế, loại công pháp này không đề cao tu vi, cảnh giới hay sức chiến đấu cho người tu luyện nó.
Vậy nên, về cơ bản, chẳng mấy ai quan tâm đến nó, giá cả cũng không cao.
Lý Phàm tìm kiếm công pháp thích hợp với mình.
Bỗng nhiên, tầm mắt của hắn dừng lại trên một công pháp có tên là “Tử Tiêu Chân Lôi Đãng”.
“Tử Tiêu Chân Lôi, thanh tẩy vạn vật, xua đuổi tà ma...”
Lại là “Tử Tiêu”, lại là “Lôi”.
Lý Phàm không khỏi liên tưởng đến Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết của Tử Tiêu tông trong Vẫn Tiên cảnh.
Môn công pháp này chỉ có giá hơn bốn vạn điểm cống hiến, Lý Phàm cũng không keo kiệt, quyết định mua nó.
Sau khi đọc xong, hắn bắt đầu so sánh nó với “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” mà mình đã từng luyện.
Quả nhiên, cả hai đều có nét tương đồng.
Chỉ có điều, môn công pháp này không cao thâm bằng “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”.
Cùng lắm chỉ được coi là phiên bản hạ cấp của công pháp trên mà thôi.
“Cũng đúng, dù sao thì thủ đoạn của Chương sư huynh cũng là “Tử Tiêu Thần Lôi”, vừa nghe là biết cao hơn “Tử Tiêu Chân Lôi” một bậc rồi.”
“Để giải quyết mối lo tiềm ẩn này, có lẽ mình nên tiếp cận trên nhiều phương diện khác nhau.”
“Trong tình huống lý tưởng, mua thiên tài địa bảo từ Thiên Huyền kính rồi phối hợp với phương pháp của Tử Tiêu tông, tu luyện một khoảng thời gian trên Giải Ly sơn ở Đại Huyền là tốt nhất.”
“Thiên tài địa bảo thì dễ rồi, mình không thiếu điểm cống hiến. Chỉ là Vẫn Tiên cảnh này...”
“Truyền thuyết bất bại của Chương sư huynh, đến nay vẫn chưa ai phá được.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm cũng cảm thấy hơi bất lực.
“Vẫn phải tiến hành mọi chuyện từng bước một.”
“Nếu không được nữa thì chờ đến khi đột phá Kim Đan, mình cố gắng đánh bại y xem sao.”
“Thử xem liệu có thể có được “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” không.”
“Không giải trừ được mối nguy tiềm ẩn, lòng mình cảm thấy không yên.”
“Trước lúc đó, mình vẫn nên cẩn thận ngủ đông ở trong Thiên Huyền thì hơn.”
Lý Phàm thầm thở dài, vừa tu luyện vừa chuẩn bị đường lui cho mình trong tương lai.
Trước khi Xích Viêm nấu biển, bản tôn nhất định phải thoát khỏi Tùng Vân Hải.
Nguyên Đạo châu không thể đi, Cửu Sơn châu thì lại quá loạn.
Trong ba châu gần Tùng Vân Hải nhất, Thạch Lâm châu trở thành nơi thích hợp nhất.
Lý Phàm bắt đầu âm thầm thu thập thông tin về Thạch Lâm châu từ Thiên Huyền kính.
...
Năm 21 sau Lưu Điểm, sau khi Lý Phàm ở ẩn không lâu.
Hai vị Hoá Thần tiên quân là Lan Thương và Hạo Hiên đúng hẹn nổ ra đại chiến bên bờ Tùng Vân Hải.
Bầu trời như bị xé toạc, có một luồng ánh sao chiếu xuống, đưa bọn họ rời đi.
“Quả nhiên Trương Chí Lương đã hành động rồi.”
Phân thân của Lý Phàm biết được tin tức này, tạm ngừng tu luyện “Tạo Hóa Hồng Lô Công”.
Một mình hắn đến Nguyên Đạo châu, chuẩn bị quan sát cảnh tượng Lam Vũ qua đời.
Để tránh sự cố như vụ “ngươi đang mong đợi điều gì” lại xảy ra một lần nữa.
Lần này, suốt cả hành trình, phân thân không dám nghĩ ngợi lung tung, sau khi đến Trác Linh thành ở Nguyên Đạo châu thì tìm một nơi để ở.
Khoá chặt cửa, không đặt chân ra khỏi nhà nửa bước.
Hắn tiếp tục tu luyện, đồng thời, chờ dị tượng thiên địa xuất hiện.
Nửa tháng sau.
Trong lúc Lâm Phàm đang điều động sức mạnh đến từ mật tàng trong cơ thể, hắn đột ngột cảm thấy trái tim khẽ nhói lên.
Một cảm giác đau thương khó tả bỗng nhiên tuôn trào trong lòng hắn, cùng với đó là tiếng tiếng cảm thán không ngừng vang lên trong thành.
Lý Phàm khẽ chạm vào má mình, phát hiện bản thân không biết đã rơi lệ từ lúc nào.
Hắn chầm chậm bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy, trên bầu trời mênh mông rộng lớn, có một tiểu đạo đồng mặc đạo bào xanh lam đang mỉm cười nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Đạo đồng đó từ từ lớn lên.
Cũng dần dần già đi.
Sau cùng, hình tượng Lam Vũ tiên tôn thống trị và cai quản Nguyên Đạo châu hơn ba nghìn năm xuất hiện trước mặt mọi người.
Rồi sau đó, hình ảnh của ông ta héo tàn như lá mùa thu.
Trời bỗng đổ mưa to.
Tiếng tru thê lương dã thú truyền đến từ dưới mặt đất.
Rất nhiều người phàm cũng không kiềm được mà bắt đầu bật khóc.
“Đây là...”
Lý Phàm đứng trong cơn mưa, để mặc nước mưa xối ướt người mình.
Trải nghiệm cảm xúc của muôn vàn chúng sinh trong trời đất.
Hay nói cách khác, là chúng sinh bị ý chí của thiên địa tác động, bất giác nảy sinh cảm xúc này.
“Trời đất đang đau buồn ư?”
“Đau buồn vì điều gì? Chỉ vì một tu sĩ Hợp Đạo như Lam Vũ qua đời thôi sao?”
Lý Phàm âm thầm lắc đầu.
“Không đúng.”
“Sau khi Trương Hạo Ba thành tựu Hợp Đạo rồi bị Mặc Sát giết chết, lúc đó thiên địa còn vui lắm cơ mà.”
“May mắn được trời tru...”
Lý Phàm nhìn chằm chằm dị tượng hồi lâu không tan trên bầu trời, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Quả thật đáng buồn, lại thêm một vị tu sĩ đi theo cựu pháp rời khỏi thế gian này.”
“Có lẽ, điều càng đáng buồn hơn là vị tu sĩ Hợp Đạo không biết đã sống bao nhiêu năm này, người dùng cựu pháp đặt nền tảng căn cơ cho một thân tu vi Hợp Đạo tiên tôn, người vốn nên ủng hộ trung thành với cựu pháp, nay trước khi chết, vậy mà vì hy vọng chứng Trường Sinh, ông ta quyết định nghịch chuyển thiên địa chi lý.”
“Lại thêm một vị tu sĩ theo cựu pháp mấy nghìn năm, nay đứng về phía đối lập…”
“Truyền Pháp Thiên Tôn, quả nhiên bá đạo.”
Lâm Phàm đứng dưới dị tượng thiên địa không hề nhúc nhích.
Hắn đang tĩnh tâm cảm nhận.
Mãi cho đến một hồi lâu sau, dị tượng tan biến.
Bầu trời khôi phục vẻ phẳng lặng vốn có, một làn sóng nóng rực toả ra từ cơ thể của Lâm Phàm, hong khô hết tất cả nước mưa trên người hắn.
Sau cùng, hắn liếc nhìn bầu trời một lần nữa rồi lặng lẽ quay trở lại Tùng Vân Hải.
Bản thể Lý Phàm và phân thân đều bế quan không hỏi sự đời.
Nhưng mọi chuyện trong thế gian sẽ không vì vậy mà ngừng lại, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi bị Trương Chí Lãng đánh trọng thương thì tiểu mập mạp Diệp Phi Bằng được biển cả cuốn lấy, ngủ say dưới đáy biển.
Mỗi khi Thanh Phong đáp xuống, nghĩa sắp có bão đến.
Diệp Phi Bằng sẽ đột ngột mở mắt.
Hai mắt của y trống rỗng vô hồn nhưng lại không ngăn y tự do hành động.
Trong vòng vây của ánh sáng xanh lam, y đi đến nơi cơn bão hoành hành.
Há to miệng, giống như lần đầu tiên nuốt chửng thanh mang vậy.
Y nuốt chửng năng lượng thai nghén trong cơn bão.
Cơn bão biến mất không thấy tăm hơi, còn Diệp Phi Bằng như thể đã ăn no rồi, tiếp tục trở lại đáy biển ngủ say.
Vào năm 20 sau Lưu Điểm, chuôi kiếm Thiên Sát liều mạng trốn thoát khỏi lồng giam của Thanh Phong.
Không biết đã chạy đến nơi nào.
Từ đó, Thanh Phong cũng biến mất theo.
Thanh mang tứ tán khắp nơi, tạo thành trận bão cuối cùng trong Tùng Vân Hải.
Vốn dĩ những trận bão này sẽ kéo dài đến khoảng năm 24 sau Lưu Điểm thì mới hoàn toàn biến mất.
Nhưng trong kiếp này, Diệp Phi Bằng lại vô thức không ngừng nuốt chúng xuống bụng.
Đến năm 22 sau Lưu Điểm, những trận bão vẫn luôn tàn phá Tùng Vân Hải đã biến mất một cách triệt để.
Sau khi Diệp Phi Bằng nuốt trọn năng lượng của Thanh Phong, sức mạnh trên người y đã vượt xa phạm trù của tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Nhưng lại cứ như thể không bị bình cảnh giới hạn vậy.
Mặc dù y chưa thăng cấp lên cảnh giới Kim Đan.
Nhưng thực lực thì lại không ngừng tăng lên.
Dưới góc nhìn của thiên địa, Lý Phàm có thể nhìn thấy càng rõ hơn nữa.
Có bóng của một con quái vật vừa như cá voi, vừa như chim bằng lại thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng y.
Nó phát ra tiếng kêu du dương trầm bổng và cổ xưa.
“Đây chính là lý do ngươi ra sức bảo vệ Diệp Phi Bằng sao?”
“Vì điều này mà ngay cả một nửa cơ hội trốn thoát ngươi cũng nỡ từ bỏ sao?”
“Người tự tin về y đến vậy à?”
Đây là đãi ngộ mà đến Trương Hạo Ba kiếp trước cũng không có được.
Lý Phàm nhìn chằm chằm vào Diệp Phi Bằng.
Nơi đan điền của y, ngoại trừ đạo cơ đến từ Thanh Phong Chân Ý ra.
Còn có một viên minh châu màu lam mà hắn vô cùng quen thuộc, lặng lẽ nằm trong Thanh Phong.
Ánh sáng xanh trước ngực Diệp Phi Bằng đã hòa làm một với kỳ vật Thương Hải Châu.
“Hai kỳ vật cùng tạo nên đạo cơ? Chuyện này là sao nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận