Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 663: Thần thông bại thiên mệnh

Trong mắt Lý Phàm, dưới nghi thức lễ bái của lũ dị thú, thiên vận rải rác từ nơi sâu thẳm hoang dã bắt đầu điên cuồng tập trung về phía đỉnh tháp màu đen ba chân.
Giống như một vòng xoáy gió lốc khổng lồ, sấm chớp liên miên không dứt, bầu trời cũng trở nên u ám.
Lý Phàm thấy thế, thử dùng lông vũ Huyền Điểu cướp đoạn thiên vận với chúng. Kết quả rõ ràng, hoàn toàn tốn công vô ích. So với lông vũ tầm thường, huyền điểu màu đen đứng trên đỉnh tháp ba chân kia mới chúa tể chân chính của thế giới thú chủng này.
Thậm chí đối mặt với lực hút mạnh mẽ đó, Lý Phàm cũng thoáng phát giác ra những thiên vận tự do mà bản thân hấp thụ được vào cơ thể cũng bắt đầu thoát ra, như bị cướp mất.
Tuy Phương Tái Tế không cách nào nhìn ra thiên vận thay đổi, nhưng bằng mắt trần cũng có thể nhìn thấy bộ dạng ngày càng sinh động của huyền điểu màu đen.
Trên mặt hắn lộ vẻ nghiêm trọng, nhưng trong miệng vẫn phát ra những lời khinh thường như cũ: “Chết cũng đã chết rồi, chẳng lẽ bái lạy là phục sinh được à!”
Nhưng Phương Tái Tế lại hết sức cẩn thận, không đợi nghi thức của yêu thú cử hành xong đã xuất ra một chưởng khổng lồ nâng trời, tay kia cầm một thanh đại chùy màu xám, dồn sức đập về phía ngọn tháp của hắc điểu.
“Ầm!”
Đại chùy màu xám che cả bầu trời, vậy mà ở trước toà tháp ba chân chọc mây kia cũng biến thành đồ chơi. Đại chùy rơi xuống, phát ra âm thanh rầm rầm chói tai.
Dường như ngay sau đó, ngàn vạn dị thú dưới tháp ba chân màu đen đều bị đại chùy đập một phát chết tươi!
Thế mà ngay lúc đó từ trên bầu trời chợt có một tia chớp đánh xuống, đánh một cách ác liệt vào đại chùy màu xám. Đại chùy thoáng ngừng lại giữa không trung, sau đó lại có hàng chục tia sét dày thô như thùng nước bất ngờ giáng xuống.
Mỗi lần oanh kích là mỗi lần hình dạng của đại chùy nhỏ mất đi mấy phần. Nhưng một lát sau, chiếc chùy màu xám có kích cỡ như một ngọn núi đã biến thành một thứ không khác gì vật của người phàm. Mà vào khoảnh khắc sấm sét đánh xuống đỉnh tháp, Phương Tái Tế thoáng biến sắc.
Không chỉ bởi vì chùy xám phải chịu công kích, mà vị trí hắn đang đứng cũng bắt đầu bùng nổ những biến đổi lớn.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo tới, âm u đến nỗi tưởng như sắp mưa. Yêu phong màu vàng rít gào, giống như lưỡi đao sắc bén chém toạc đất trời. Chúng giống như có linh tính mà cùng nhau thổi về phía Phương Tái Tế. Địa hỏa mãnh liệt bất ngờ dâng lên từ dưới chân Phương Tái Tế, giống như Hỏa Long đang tức giận, gầm rống muốn nuốt chửng hắn; một dải xích phù văn màu vàng xuất hiện từ trong hư không bất ngờ quấn chặt tứ chi hắn. Cùng với đó là sấm sét không ngừng loé sáng trên đỉnh đầu…
Phương Tái Tế giống như trở thành tử địch của toàn bộ thế giới thú chủng này. Phong, hỏa, lôi, điện, thậm chí tất cả mọi thứ trên thế giới dưới sự tác động của thiên mệnh đều bắt đầu phát động những cuộc công kích không ngừng nghỉ về phía hắn.
“Thiếu chủ, ngươi tạm thời tránh xa ra một chút.” Ánh mắt Phương Tái Tế trở nên nghiêm túc, hắn ném ra một cái chuông xanh, bảo vệ cho Lý Phàm đã trốn xa ra khỏi chỗ đó.
Kế tiếp hắn há miệng, phun ra ba mươi sáu chiếc lá liễu giống phi dao.
Dao phi màu xanh biếc nhanh nhẹn dị thường, giống như có hoạt tính lập tức bảo vệ quanh thân Phương Tái Tế.
Mặc cho mưa dập gió vùi, lửa thiêu sấm đánh, tất cả đều bị những tia lục quang bất ngờ lướt qua chặn lại.
Khuôn mặt Phương Tái Tế điềm tĩnh, cất bước tiến về phía ngọn tháp. Dây xích màu vàng trên người hắn lập tức siết chặt muốn giữ hắn lại. Nhưng bước chân của Phương Tái Tế vẫn vững chắc, sợi xích chỉ giữ thẳng được trong giây lát, sau đó liên tiếp xuất hiện những vết nứt ở trong hư không.
Sợi xích càng lúc càng dài. Cuối cùng nó không chịu nổi lôi kéo nữa thì vỡ vụn thành từng mảnh. Kim quang thoáng chốc bay lả tả khắp trời.
“Thiên địa đều là địch, có thể nói là Sát Cơ Vô Tướng bản chung cực rồi. Nhưng dù cho như thế cũng không thể nào tổn hại đến Phương Tái Tế chút nào. Suy cho cùng cấp thế giới yếu hơn một bậc, đối mặt với cường giả Hợp Đạo vượt giới mà đến, cho dù có chống cự thế nào cũng không phải đối thủ.” Lý Phàm bình thản quan sát cuộc chiến dưới sự bảo vệ của chuông xanh nghĩ như thế.
Phương Tái Tế ngày càng gần với tháp ba chân màu đen, những dị thú vốn dĩ đang dập đầu bái lạy cũng dần trở nên hỗn loạn.
Chúng càng sợ hãi thì lại càng thành khẩn quỳ lạy. Mà những con hoảng loạn muốn chạy trốn đều bị những con dị thú ra dáng thủ lĩnh đánh chết ngay tại chỗ. Cũng có một số con liều lĩnh dốc toàn lực, không sợ chết lao về phía Phương Tái Tế chém giết, chúng định dùng mạng sống của mình khiến cho kẻ xâm nhập đáng sợ kia bị mài mòn sức đến chết.
Nhưng kết cục của bọn chúng đã được định trước. Sức mạnh hai bên chênh lệch quá lớn, cho nên lúc Phương Tái Tế đứng được trên đỉnh tháp ba chân, nhìn xuống lũ dị thú quỳ đầy đất run lẩy bẩy, hắn chợt cảm thấy hết sức tẻ nhạt nhàm chán.
“Chán quá đấy!” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, đón Lý Phàm đang ở chỗ xa kia.
“Tông chủ, thứ ngươi muốn tìm ở nơi này à?” Phương Tái Tế hỏi.
Không có nghi thức của ngàn vạn dị thú chống đỡ, hình ảnh huyền điểu trên đỉnh tháp cũng trở về nguyên trạng. Hoá ra chỉ là cái bóng của bức tượng huyền điểu mà thôi.
Giờ phút này thiên vận rời rạc khổng lồ tập trung trên đỉnh tháp không còn ràng buộc, dần dần phân tán ra khắp các xó xỉnh trên thế giới giống như nước chảy.
Đứng trước bức tượng của Tiểu Hắc, Lý Phàm ngẩng đầu nhìn chăm chú, đồng thời bắt đầu khai triển thần thông ‘Thiên Mệnh Tại Ngã’, sử dụng lông huyền điểu điên cuồng hấp thụ thiên vận rời rạc kia.
Giống như trăm sông đổ về biển, quá trình hấp thụ thiên vận thuận lợi đến kỳ lạ. Hầu như không gặp phải bất cứ trở ngại nào, có điều phải mất cả nửa ngày trời Lý Phàm mới hấp thụ hết tất cả thiên vận tập trung ở nơi này.
Mà hiệu quả cũng nhanh chóng thấy được.
Dùng tháp ba chân làm tâm, biến động nhỏ trong phạm vi mấy ngàn dặm, Lý Phàm lưu chuyển tâm niệm là lập tức nắm rõ. Đồng thời bên trong khu vực này, Lý Phàm cũng gần như là bá chủ.
Nắng hay âm u, mưa hay tuyết, gió lốc hay mưa giông đều ở trong tâm trí Lý Phàm.
Sau một hồi nhắm mắt khám phá, Lý Phàm khẽ nhíu mày.
Bởi vì hắn phát hiện hài cốt của Tiểu Hắc cũng không ở nơi này. Sở dĩ dị thú có thể thông qua nghi thức thao túng thiên mệnh đều là do bức tượng được Tiểu Hắc ban cho chút sức mạnh của nó mà thôi.
“Nhưng không sao, chỉ cần ở bên trong tiểu thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra.” Lý Phàm không để ý nữa.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lý Phàm dẫn theo Phương Tái Tế đi khắp thế giới thú chủng. Những chỗ đặt chân đến, lũ dị thú không có chút sức nào để chống cự, đồng loạt thần phục.
Mà vốn dĩ bọn chúng cũng không có tinh thần phản kháng mấy, sau khi Liễu Tam chỉ huy đại đội quân Dược Vương tông đến thì cũng triệt để dập tắt.
“Thiếu chủ, tính ra lần này ngươi tìm được chỗ tốt đấy! Ta đang lo Trường Sinh cốc quá nhỏ, không đủ để các đệ tử hoạt động!” Thần niệm của Liễu Tam quét qua khắp thế giới thú chủng, khẽ gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng.
“Tuy thực lực của những dị thú này phần lớn đều không đáng nhắc tới, nhưng dùng bọn chúng phụ đỡ việc trồng trọt, quản lý linh điền là ổn. Những con mạnh hơn một chút dùng để giữ nhà hộ viện cũng không tồi.”
“Việc này khả thi, đợi sau khi ta luyện chế ra một lô vòng ngự thú, thì không sợ những con thú vật này mất khống chế.”
Hai tên Hợp Đạo qua loa nói mấy câu, đã quyết định vận mệnh sau này của thế giới thú chủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận