Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 745: Cửu đầu chết không ngơi

“Loại cảm giác này.”
“Thật sự quá kỳ diệu.”
Giọng thiếu nữ trở nên hơi mê ly: “Giống như đang nhìn một dung mạo khác của bản thân trong gương, trong lòng không khỏi có cảm giác gần gũi.”
“Thanh sư, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Thanh nghe được câu trả lời khẳng định của thiếu nữ, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
“Chẳng lẽ là...”
Tất nhiên Hứa Bạch không biết bên kia bức tường đã xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này tinh thần của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc đốn ngộ kiếm ý dây đỏ.
Theo trình độ lĩnh ngộ càng ngày càng sâu, dây đỏ trấn áp thịt đen dường như sống lại. Nhẹ nhàng bay đến bên người Hứa Bạch, còn thân mật quấn lấy hắn.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hứa Bạch mở to mắt, bấm tay khẽ búng.
Một tia ánh sáng đỏ nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lóe lên giữa tay hắn, sau đó bay thẳng về phía huyết nhục vặn vẹo phía trước.
Những âm thanh kêu rên không ngừng vang vọng trong thần miếu bỗng im bặt.
Tuy chỉ chốc lát, ngay sau đó lập tức hồi phục lại.
Nhưng dị trạng như vậy vẫn khiến cho nữ tử váy lụa ở sau lưng Hứa Bạch rất hoảng sợ.
“Đại nhân...” Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hứa Bạch lại đưa tay ngăn nàng đặt câu hỏi, chỉ nhìn vết máu không biết từ lúc nào xuất hiện trên cổ tay mình.
Với thể chất tu sĩ Nguyên Anh tân pháp, ngay cả những vết thương do kiếm cắt cũng có thể phục hồi ngay lập tức.
Nhưng vết máu rất nhỏ này dường như là bẩm sinh, không thể xóa bỏ được.
“Thì ra có tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy.” Hứa Bạch không khỏi nhíu mày.
“Xem ra, năm đó Hứa Khắc mất tích có thể liên quan tới việc hắn sử dụng kiếm thuật dây đỏ nhiều lần.”
“Tuy kiếm gỗ ẩn chứa kiếm lý thiên hạ, nhưng không thể tấn công trước.”
“Tuy dây thừng kiếm có ý sát phạt vô song, nhưng lại cần bản thân đền mạng.”
Ánh mắt Hứa Bạch lóe lên: “Đều có hạn chế nhất định. Thật thú vị...”
Tiếp theo, Hứa Bạch lần lượt đi qua tám thần miếu còn lại.
Ngoài việc có cảm ngộ sâu hơn về kiếm thuật dây đỏ, hắn còn tận mắt nhìn thấy ba cái đầu chết không nhắm mắt của Xích Cửu Đầu.
Tóc, huyết nhục và con ngươi của một trong những đầu lâu đã bị người Đế quốc khoét rỗng, chỉ còn lại hộp sọ màu xám.
Mà hai cái còn sót lại vẫn sống động như thật. Giống như vừa mới tử vong vậy.
Còn chưa tới gần, đã có thể cảm nhận được sát khí tà ác vô tận và sự oán hận phát ra từ nó.
“Đúng là nghiệt súc!”
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Bạch nhìn thấy hung thú thượng cổ thật sự, trong lòng thầm run sợ.
“Một ngàn năm sau khi chết, hung tính vẫn còn ở đó. Thực sự không biết ở thời kỳ toàn thịnh khi còn sống nó sẽ hung dữ đến mức nào, mà Bạch tiên sinh lại có thể giết chết nó chỉ bằng một sợi dây màu đỏ...”
Trong lòng Hứa Bạch tràn đầy suy nghĩ.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan, Hứa Bạch về lại cung điện tháp cao.
Nhìn thấy nữ tử che mặt ngồi bên cạnh Tiểu Thanh, trong lòng Hứa Bạch không khỏi có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn thử giơ tay phải lên.
Chuyện khiến hắn hơi ngạc nhiên xảy ra.
Vậy mà nữ tử che mặt ngồi ở phía đối diện không hẹn mà cùng giơ tay phải lên.
Không có hẹn trước, nhưng gần như cùng lúc.
Giống như có một tấm gương ở giữa hai người.
Ngoại trừ hơi khác nhau về vẻ ngoài, dường như nữ tử che mặt kia gần giống với mình.
“Thánh Huyết Hóa Thai Pháp.” Trong chớp mắt, Hứa Bạch đã biết nguyên nhân của loại hiện tượng này.
Đồng thời cũng biết thân phận của nữ tử che mặt ở phía trước.
Đế nữ.
Đời sau của Hứa Khắc, người cai trị Đế quốc trên danh nghĩa.
Nhưng hiển nhiên hắn không thể lộ ra.
Hắn giả vờ vô cùng kinh ngạc, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Đế nữ, trầm giọng nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Thanh tỉ mỉ quan sát từng chút biểu cảm của Hứa Bạch, cố gắng tìm ra một chút sơ hở nào đó. Nhưng để cho nàng thất vọng rồi.
Biểu hiện của Hứa Bạch gần như giống y hệt Đế nữ.
“Xem ra hắn không biết rõ thân phận thật sự của mình.” Tiểu Thanh thầm nói.
“Lời nói ấy của đạo hữu có ý gì?” Có điều nàng vẫn quyết định dò xét một phen, biết rõ vẫn cố hỏi.
Giờ phút này dường như Hứa Bạch đã bình tĩnh lại sau sự khiếp sợ ban nãy, hắn nhìn chằm chằm vào Đế nữ, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc sâu sắc.
“Vị này là? Tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta luôn có cảm giác rất quen thuộc và gần gũi với nàng.”
“Không phải là ảo giác. Ta cũng có cảm giác này.” Đế nữ nhẹ giọng đáp lại.
Lúc này Hứa Bạch càng chấn động hơn.
Quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh: “Đạo hữu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Thanh nhìn hắn một hồi lâu rồi mới lên tiếng. Không trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Hứa đạo hữu, ngươi biết bao nhiêu về thân thế của mình?”
“Thân thế?” Hứa Bạch ngẩn người.
“Ta chỉ là một người phàm bình thường, vốn sống trong một tiểu thế giới. Sau này có cơ duyên gia nhập vào Vạn Giới Liên Hợp hội, và mới dấn thân vào tiên đồ. Người thân ruột thịt sớm đã qua đời...”
“Sao vậy, thân thế của ta có gì không đúng sao?” Hứa Bạch hỏi.
Tiểu Thanh nhìn ánh mắt của Hứa Bạch, dường như muốn phân biệt thật giả trong lời nói của hắn.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Sau đó Tiểu Thanh lấy ra một bức vẽ chân dung, trên đó vẽ một nhân vật gần như giống hệt Hứa Bạch.
“Đây là...” Hứa Bạch tiếp tục giả vờ ngốc hỏi.
“Đây là người sáng lập Đế quốc, cũng là chủ nhân của ta.” Giọng điệu của Tiểu Thanh sâu xa: “Hắn tên là Hứa Khắc.”
“Nhiều năm trước kia, hắn nói lời từ biệt với mọi người. Từ đó không biết tung tích.”
Hứa Bạch nhìn chằm chằm vào bức vẽ chân dung, dường như bị chấn động bởi tin tức nặng đô này, ngây người tại chỗ.
Sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Hắn cũng họ Hứa. Chẳng lẽ nói, có khả năng ta cũng là đời sau của Hứa Khắc?”
“Xem trước mắt chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất.” Giọng điệu Tiểu Thanh cũng không chắc chắn cho lắm.
“Hứa đạo hữu, quê hương của ngươi, rốt cuộc là ở tiểu thế giới nào? Từ những gì ta biết về chủ nhân, hắn trông không giống như sẽ lấy vợ và sinh con...” Tiểu Thanh không hiểu hỏi.
“Quê hương của ta ở...” Hứa Bạch nói, bỗng nhiên ngừng lại.
Lấy lại tinh thần, hắn ác nhân cáo trạng trước. Vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Thanh và Đế nữ: “Thanh đạo hữu, các ngươi xem ta là trẻ con à? Sao có thể trùng hợp như vậy được?”
“Dù sao, mục đích của các ngươi là gì.” Hứa Bạch lạnh lùng nhìn Tiểu Thanh.
Đối mặt với thái độ đột ngột thay đổi của Hứa Bạch, Tiểu Thanh không khỏi sửng sốt.
Sau đó cười khổ: “Thật ra ta cũng khó tin. Nhưng hết thảy đều trùng hợp như vậy, giống như vận mệnh, để cho mấy ngàn năm sau ta mới gặp được ngươi, khi mà ta đã từ bỏ rồi.”
“Về phần những gì ta nói có là thật hay không, có một cách để xác định rõ.” Tiểu Thanh nói xong, liếc mắt ra hiệu với Đế nữ.
Đế nữ lấy ra một quyền trượng, gõ nhẹ lên mặt đất.
Sau đó trên sàn nhà chợt xuất hiện một lỗ hổng, trong nháy mắt ba người bị nó nuốt chửng.
Hứa Bạch cũng không phản kháng, ngay sau đó, hắn đi tới một không gian rộng lớn không thấy điểm cuối.
Ở đây có từng dãy xác của các loài thú khác nhau.
Chỗ xa hơn, dường như trưng bày nhiều thiết bị cơ khí khác nhau.
Hứa Bạch muốn đi về phía trước, lại phát hiện một vách ngăn vô hình cản đường đi của hắn.
“Nơi này là bảo khố của Đế quốc, bên trong cất giữ tài nguyên mà Đế quốc đã tích lũy qua hàng ngàn năm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận