Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 327: Thủ tịch trận pháp sư

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Phàm loé lên vẻ kỳ lạ.
"Đứng một chân, xoay tròn sang trái hai vòng trước rồi xoay sang phải ba vòng.” Để nghiệm chứng, Lý Phàm hắng giọng ra lệnh.
Nếu như câu hỏi trước đó chỉ là thất lễ thôi, vậy thì yêu cầu lúc này của Lý Phàm phải nói là thực sự quá đáng.
Không có bất cứ một nữ tu sĩ Trúc Cơ bình thường thường nào sẽ làm ra những hành động ngượng ngùng đến vậy trước một người mình mới gặp lần đầu, ấy vậy mà Lục Tuyết Tĩnh lại thực sự là theo toàn bộ yêu cầu của Lý Phàm, thứ tự đâu ra đấy.
Chỉ có điều, nàng lại nhìn chằm chằm về phía Lý Phàm như muốn đóng đinh hắn, trong ánh mắt toàn là lửa giận bừng bừng, nàng như hận không thể nghiền xương vứt cốt Lý Phàm.
Lý Phàm là người như thế nào, hắn sao có thể bị một tiểu cô nương vừa ra khỏi khuê các dọa sợ cơ chứ.
Hắn mỉm cười nói với Lục Tuyết Tĩnh: "Xem ra nàng vẫn chưa hiểu tình thế trước mắt của mình."
"Ừm, dám nói năng lỗ mãng trước mặt Ngư Phụ Lão Nhân, người mà bản thân chưa biết rõ nông sâu… có lẽ nàng quả thực không được dạy dỗ đến nơi đến chốn.”
"Xoay tròn giống như lúc nãy vậy, không được ta cho phép thì không được dừng lại." Lý Phàm lãnh đạm ra lệnh.
Ánh mắt của Lục Tuyết Tĩnh thoáng loé lên vẻ khuất nhục nhưng cơ thể thì lại không chịu nghe lời nàng, bắt đầu thực thi những động tác xoay vòng buồn cười.
Lý Phàm tạm thời không để ý nàng ta nữa mà bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân vì sao tình huống này lại xảy ra.
Lúc trước, khi giao nàng ta cho Lý Phàm, Ngư Phụ Lão Nhân đã gọi nàng ta bằng những từ ngữ như “món đồ”, “vật”,…
Rõ ràng, trong mắt Ngư Phụ, vị cô nương không hiểu chuyện đời này là một vật phẩm của lão.
Tiếp đó, lão dùng “vật phẩm” này để đổi lấy Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh.
Vậy nên, “vật phẩm” này hiện đã thuộc quyền sở hữu của Lý Phàm.
Nói cách khác, hắn, với tư cách là chủ nhân của “vật phẩm”, đương nhiên có toàn quyền ra lệnh cho nàng.
Tuy không rõ Ngư Phụ Lão Nhân đã làm như thế nào nhưng từ việc Lục Tuyết Tĩnh nghe lời một cách tuyệt đối như thế này, đây rõ ràng đã là sự thật không thể thay đổi.
“Đồ vật thì đồ vật.”
“Vậy thì “nó” hữu dụng ở điểm nào cơ chứ?”
Đây chỉ là một nữ tu sĩ Trúc Cơ, cho dù nàng ta có dung mạo như hoa thì trước một người chỉ cầu trường sinh như Lý Phàm, nàng ta tuyệt không có bất kỳ tác dụng nào.
"Trừ phi…"
Nghĩ đến đây, Lý Phàm không để Lục Tuyết Tĩnh ngừng lại mà trực tiếp hỏi: “Nói cho ta biết toàn bộ thông tin về mẫu thân của ngươi.”
Ánh mắt toát lên một tia ngưỡng mộ, Lục Tuyết Tĩnh nói một cách ngắt quãng: “Mẫu thân đại nhân tên là Lục Khê Thiền, là thủ tịch trận pháp sư của Sách Trận đường thuộc Vạn Tiên Minh, có tu vi Hợp Đạo…”
Lời nói của tiểu cô nương lọt vào tai Lý Phàm khiến hắn phấn khởi, nhìn Lục Tuyết Tĩnh với ánh mắt sáng rực.
"Thủ tịch Sách Trận đường; động thiên cần được bố trí Thiên Huyền Toả Linh Trận; Ngũ Hành đại động thiên… ".
"Chẳng lẽ chính là như vậy?" Lập tức, Lý Phàm nghĩ đến một khả năng.
"Không rõ Ngư Phụ Lão Nhân thấy được gì từ trên người của mình, nhưng cơ hội đã đặt trước mặt thì sao mình có thể bỏ lỡ chứ."
"Nếu như có thể tìm hiểu được một số tin tức về Ngũ Hành đại động thiên, dù kiếp này mình có lập tức dùng “Hoàn Chân” thì cũng đáng giá. Nếu có thể vào trong đó quan sát tình hình thì càng không thể tốt hơn.”
Ánh mắt của Lý Phàm trở nên nóng bỏng, hắn thầm phấn khởi trong lòng.
Tuy vậy, hắn không bị niềm vui ngoài ý muốn này cuốn lấy mãi, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Hợp Đạo tiên tôn, lại là thủ tịch trận pháp sư, nhất định có thực lực thâm sâu không thể lường. Tuy rằng hiện giờ mình có được quyền kiểm soát nữ nhi của bà ta, nhưng muốn dùng việc này để uy hiếp và mưu đoạt lợi ích thì chỉ sợ chính là tìm đường chết.”
"Cụ thể nên làm như thế nào, mình vẫn cần phải mưu tính một phen."
Không biết qua bao lâu sau, khi thấy được ánh mắt giận dữ của Lục Tuyết Tĩnh dần tan biến, thay vào đó là đôi mắt ướt đẫm cầu xin tha thứ, Lý Phàm cuối cùng cũng tìm được ý tưởng.
"Ngừng lại.” Cuối cùng, hắn cũng cho phép nàng chấm dứt hành động ngu ngốc kia. Lục Tuyết Tĩnh như trút được gánh nặng mà ngừng lại.
"Được rồi, nàng có thể về nhà." Lý Phàm trực tiếp nói vậy.
Lục Tuyết Tĩnh cảm thấy hơi ngỡ ngàng, nhìn Lý Phàm với ánh mắt khó tin. Sau đó, khuôn mặt của nàng toát lên vẻ kinh hỷ.
Thân thể lấy lại được tự do, theo bản năng, nàng liền muốn lập tức chạy trốn khỏi nơi này, rời xa Lý Phàm càng sớm càng tốt. Thế nhưng, một âm thanh lại vang vọng bên tai của nàng như giọng nói thủ thỉ của ma quỷ:
"Nhớ lấy, quan hệ giữa chúng ta sẽ là bí mật quan trọng nhất của ngươi. Ngươi không được dùng bất cứ phương pháp nào để tiết lộ bất kỳ một thông tin nhỏ về việc này cho bất cứ ai."
"Nếu có người phát giác được, cho dù chỉ mới là hoài nghi."
" Vậy thì… ".
" Ngươi phải tự sát ngay!"
Âm thanh vô cùng lạnh lẽo của Lý Phàm khiến Lục Tuyết Tĩnh phải run lẩy bẩy.
"Sau khi trở về, ngươi không được nói gì, biểu hiện như bình thường, chờ ta liên hệ."
"Nếu có ai hỏi thì chỉ cần nói là bị Ngư Phụ bắt giữ nên không còn ý thức nữa. Sau đó được người lạ cứu giúp, chưa kịp nói lời cảm tạ thì ân nhân đã biến mất."
Một khối linh phù truyền tin bay đến cạnh nàng cùng lúc với giọng nói của Lý Phàm: "Thu vào đi."
"Xong rồi, ngươi đi đi." Theo lời chủ nhân phân phó, Lục Tuyết Tĩnh thu linh phù truyền tin vào.
Nàng ta chả thèm quay đầu lại mà bay về phía chân trời xa xăm. Lý Phàm nheo mắt nhìn theo hướng rời đi của tiểu cô nương:
“Bảo hổ lột da, tuy nguy hiểm vạn phần nhưng một khi thành công, lợi ích thu được sẽ cao gấp trăm ngàn lần."
"Chỉ cần cẩn thận một chút, khi phát giác điều gì không ổn thì mình lập tức kích hoạt “Hoàn Chân”. Vậy thì nguy hiểm sẽ bị áp đến mức thấp nhất.”
"Hoặc có lẽ cũng không nguy hiểm như mình nghĩ. Thủ pháp của Ngư Phụ Lão Nhân quỷ dị như vậy, ngay cả người trong cuộc như mình còn chẳng cảm nhận được gì."
“Nếu không phải tiểu cô nương kia quá non, biểu hiện quá rõ ràng như thế, mình chưa chắc đã phát hiện được một chuyện khó ngờ và không có đạo lý như vậy."
"Khoan… ".
Lý Phàm lập tức ý thức được điều gì đó.
"Cảm giác này có hơi giống với quỷ dị?"
Trong đầu của Lý Phàm, hình ảnh ở Tùng Vân Hải lần lượt hiện ra: đoàn người trong Vân Thuỷ thiên cung; Thanh Ngưu kéo xe cho Phu Tử.
"Lưỡi của Thiên Sát kiếm giấu trong Vân Thủy thiên cung, đoàn người của Vân Thủy Thiên Cung đều hoá thân thành quỷ dị."
"Ngay cả chủ nhân của Thiên Sát kiếm cũng vậy sao?"
"Đã có chuyện gì phát sinh vào thời gian đó?"
Ngay khi Lý Phàm đang suy tư thì một cảm giác kỳ lạ chợt tuôn ra trong lòng hắn. Hắn lập tức ngước nhìn lên: Lục Tuyết Tĩnh vốn bay rất xa, chỉ còn là một điểm đen nhỏ, giờ lại bất ngờ rơi thẳng xuống như chim gãy cánh, đè gãy khá nhiều cành cây, biến mất khỏi tầm mắt của Lý Phàm.
Cùng lúc đó, một cảnh tượng hiện ra trong đầu Lý Phàm:
Lục Tuyết Tĩnh quằn quại nằm giãy giụa trên đất với khuôn mặt cực kỳ đau đớn. Cả người nàng ta liên tục co giật như cá mắc cạn giãy đành đạch, như người phàm mất không khí vậy, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Thấy cảnh này, Lý Phàm ngộ ra một điều: Khi chưa có sự cho phép của chủ nhân, “vật phẩm” tuyệt không thể rời xa khỏi chủ nhân.
Tuy ban nãy, Lý Phàm có mở miệng nói một câu “đi đi”, nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa sử dụng quyền lực của chủ nhân để ra lệnh.
Vì khi ấy, hắn vẫn chưa rõ mình có quyền hạn đến mức nào đối với “vật phẩm” này.
Nhưng bây giờ, tóm lại là Lý Phàm đã tự cảm nhận được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận