Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 565: To lớn mà vô hình

Tuy Lý Phàm thật sự không biết, ‘Huyền Thiên Phong Linh trận’ trong miệng đối phương rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng cũng không khó để đoán ra, thứ trong miệng hắn có lẽ là Huyền Võng vừa bộc lộ tài năng trên chiến trường châu Thiên Linh rồi.
Lý Phàm rất tỉnh bơ, chẳng qua là lên tiếng thăm dò nói: “Dựa vào tiên đoán của bọn ta, cho dù Vạn Tiên Minh có ‘Huyền Thiên Phong Linh trận’ trợ giúp, Ngũ Lão hội cũng không đến mức liên tục bại lục, xu thế sụp đổ thấy rõ đi.”
Đối phương thở dài: “Lần này đúng là chúng ta tính toán sai. Không ai nghĩ tới, Vạn Tiên Minh lại nhanh chóng tái hiện lại pháp trận thượng cổ đó như vậy.”
“Hơn nữa, hình như còn bá đạo hơn so với trong ghi chép.”
Giọng điệu tu sĩ Ngũ Lão hội có chút bất đắc dĩ: “Dù sao Ngũ Lão hội chúng ta có thủ đoạn phản chế, nhưng chưa chuẩn bị xong hoàn toàn. Vậy nên trên chiến trường châu Thiên Linh, thế cục trong nhất thời có chút khó khăn.”
“Do đó chúng ta cần gấp thủ đoạn làm suy yếu trận pháp của đối phương.”
Lý Phàm không trả lời, mà chỉ nhẽ nhàng gõ ngón tay theo tiết tấu lên mặt bàn, giả bộ như đang tập trung suy nghĩ.
“Tuy dựa vào thực lực của chúng ta, muốn lấy được trận đồ của ‘Huyền Thiên Phong Linh trận’ cũng cần phải giao ra một cái giá thật lớn. Thậm chí một vài đạo hữu đã đánh vào nội bộ Vạn Tiên Minh cũng vì thế mà trả giá bằng sinh mạng.”
“Hơn nữa, còn chưa nhất định có thể chắc chắn thành công...”
Mãi lâu sau, Lý Phàm mới mở miệng nói, thoạt nhìn vô cùng do dự.
Giống như nhìn thấy hi vọng, tu sĩ Ngũ Lão hội vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Chu đạo hữu yên tâm, chỉ cần có thể lấy được trận đồ, mọi chuyện đều có thể thương lượng được!”
Lý Phàm từ chối cho ý kiến.
Trầm ngâm chốc lát, hắn trầm giọng nói: “Việc trọng đại, ta cũng không thể tự ý quyết định. Như vậy đi, ba ngày sau, ta lại đến đây, cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Tuy trong lòng tu sĩ Ngũ Lão hội nôn nóng, nhưng cũng biết đối phương nói rất có lý, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Đúng rồi, lần gặp mặt sau đổi địa điểm đi. Thời buổi loạn lạc, vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn.” Vừa nói, hắn thông báo một vị trí đảo khác cho Lý Phàm.
Lý Phàm chắp tay, phi thân biến mất, trở về Tùng Vân tiên thành.
“Thiên huyền tỏa linh, huyền thiên phong linh.”
“Thượng cổ, Thiên Huyền Kính...”
“Huyền Thiên giáo à?”
Trong mật thất, ánh mắt Lý Phàm chớp động, rơi vào im lặng.
“Hình ảnh hàng nghìn hàng vạn tu sĩ trong nháy mắt rơi xuống đất từ trên không trung kia, hình như có chút quen thuộc...”
“Đúng rồi, châu Cửu Sơn!”
Chín dãy núi vắt ngang trong nội cảnh châu Cửu Sơn cũng có đặc tính khiến tu sĩ không thể bay qua.
Kiếp trước, Lý Phàm từ xa đi tới thương hội Vạn Pháp châu Cửu Sơn mua đồ, đã từng nhìn thấy thảm trạng của mấy tên tu sĩ không tin tà tươi sống ngã chết.
“Chẳng lẽ trong chuyện này sẽ có liên quan gì hay sao?”
Vậy nên trong đầu Lý Phàm bắt đầu nhớ lại đủ loại tài liệu đã từng xem qua.
Chợt, một vài thông tin đã từng bị quên lãng thu hút sự chú ý của Lý Phàm.
Tương truyền, chín ngọn núi lớn trong châu Cửu Sơn chính là kinh mạch trong cơ thể của một dị thú thời thượng cổ biến thành.
Chính núi tên là: Thiên Trường, Thiên Đoản, Thiên Hư, Thiên Xúc, Thiên Kết, Thiên Đại, Thiên Lao, Thiên Động, Thiên Tế.
Chín núi được phân chia rõ ràng, mơ hồ kết thành trận thế. Dẫn tới không gian của châu Cửu Sơn không ổn định, ngay cả trận pháp truyền tống cũng không thể sử dụng.
Những thứ này đều là tin tức Lý Phàm đã biết lúc trước.
Khí đó, trong đầu Lý Phàm không có khái niệm thực tế gì đối với hình tượng yêu thú.
Chỉ cảm thấy chuyện yêu thú sau khi chết, kinh mạch trong cơ thể hoá thành núi lớn vô cùng phù hợp với phong cách truyền thuyết thượng cổ, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng ở bên trong Vẫn Tiên cảnh, tự mình đi tới thánh địa yêu thú núi Nam Minh một chuyến, thấy rất nhiều yêu thú hung danh hiển hách thời thượng cổ.
Lúc này Lý Phàm mới phát giác ra, hoá ra trong thần thoại có chỗ không ổn.
Bởi vì nếu như thần thoại là thật, như vậy thì hình thể của dị thú này không khỏi quá lớn rồi.
Chín núi một châu, ban đầu Lý Phàm đi tới đi lui mất khoảng hơn nửa năm.
Kinh mạch trong cơ thể cũng có thể trải dài một châu đất lớn nhỏ, dị thủ này khi còn sống, rốt cuộc là sự tồn tại khổng lồ tới cỡ nào?
Dưới so sánh, sợ là Xích Cửu Đầu, Tử Vô Thủ, Thanh Thần Long... cũng chỉ bằng con kiến hôi thôi.
Tuy thực lực chưa chắc đã ngang với thể hình, nhưng nếu nói dị thú thân hoá thành chín núi yếu...
Nhất định Lý Phàm sẽ không nghĩ như vậy.
“Có lẽ có thể kiểm chứng được nơi phát ra thứ gọi là ‘Huyền Thiên Phong Linh trận’ từ trên người dị thú không biết tên này.”
Tuy từ cái tên Lý Phàm cũng đã gần như xác định, trận pháp này cùng với Huyền Thiên giáo thượng cổ không thoát khỏi liên quan.
Nhưng chuyện cũng không có tuyệt đối, cũng có khả năng chỉ là trùng hợp đơn thuần.
Cẩn thận một chút, cũng không thừa.
Cho nên Lý Phàm dùng ‘dị thú thân hoá thành châu Cửu Sơn’ làm từ khoá, bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan bên trong Thiên Huyền Kính.
Thời gian đã quá lâu, căn bản không thể kiểm chứng.
Cách nói đa dạng, không có kết quả chính xác.
Lý Phàm lần lượt xem qua, dường như cũng không tìm được cái gì đáng tin.
Vào lúc hắn bất đắc dĩ chuẩn bị từ bỏ, một bức tranh tên là ‘Tranh mơ gặp dị thú thượng cổ’ khiến Lý Phàm chú ý.
Bức tranh này không phải tác phẩm của người thời nay, mà là một tuỳ bút của một vị đệ tử Thần Bút tông ngày xưa.
Sau khi Thần Bút tông bị Điểm Họa môn chiếm đoạt, vật phẩm bên trong tông bị phân tán khắp nơi.
Bức tranh này được một gã tán tu tình cờ có được. Tán tu ngã xuống trong đại kiếp thiên địa, vật phẩm trong nhẫn trữ vật lập tức bị cướp sạch bong.
Chỉ để lại mất thứ thoạt nhìn không có chút giá trị nào, mang theo chỉ tổ tốn diện tích, lặng lẽ nằm yên tại chỗ.
Nhẫn trữ vật không có giá trị sử dụng, bị vứt bỏ như giày cũ, tiện tay ném ở ven đường.
Phủ bụi mấy nghìn năm. lại được tu sĩ đi ngang qua phát hiện.
Theo lời vị tu sĩ Đường Bá Ôn này, bản thân hắn chính là dựa vào một luồng oán niệm nghìn năm không tiêu tan trong nhẫn trữ vật mới biết chuyện xưa năm đó.
Đương nhiên, những lý do này rất có thể là Đường Bá Ôn vì để tăng giá ‘Tranh mơ gặp dị thú thượng cổ’ mà tạo ra.
Nhưng cho dù như thế nào, bức tranh này thật sự đến từ mấy nghìn năm trước.
Bên trong miêu tả hơn trăm loại yêu thú hình dáng khác nhau, trong đó có không ít con Lý Phàm đã từng nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh.
Chỗ thu hút Lý Phàm của bức tranh này là ngoài những yêu thú này, bên trong tranh còn ẩn giấu một đầu dị thú khác.
Dọc theo viền của dị thú đồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy, trên người hơn trăm con yêu thú này, hình như có một sự tồn tại khổng lồ khác.
Nhưng chính vì cơ thể quá mức khổng lồ kia, nên căn bản không có cách nào vẽ ra được.
Chỉ có thể coi như là phụ trợ trên lưng hơn trăm con yêu thú này.
“Khổng lồ mà vô hình, tên Viết Thiên.”
Ở góc còn để lại một câu như vậy.
Loại thủ pháp sáng tác lưu bạch như thế này rõ ràng thu hút rất nhiều ý kiến của tu sĩ.
Có kiến thức rộng rãi, một câu nói toạc thiên cơ.
“Ta đây biết rõ, không phải là con đại vương bát kia sau khi chết hoá thành châu Cửu Sơn à.”
Hàm ý chế giễu trong lời nói rất nặng, nhưng quả thật cũng không phải nói bừa.
Đúng là hai chữ vương, bát.
Tên gọi là ‘Thiên’.
Tên gọi là Thiên.
“Thiên thú...”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một luồng sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận