Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 867: Hoàng tuyền hàng tỷ hồn

Lý Phàm trầm ngâm một lát, lại bày ra một tầng phong ấn Thần quang bảy màu ở ngoài nhẫn trữ vật.
Dưới tam tầng hạn chế, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt trước sau quanh quẩn trái tim lúc này mới chậm rãi rút lui.
“Xem ra, có lẽ cũng không phải chỉ có một giới Huyền Hoàng xảy ra kiếp nạn.”
“Sau khi tiên lộ đoạn tuyệt, đại kiếp nạn rộng rãi khắp nơi.”
Tùy tay cất đám vật phong ấn nguy hiểm này vào trong động thiên của bản thân trấn áp.
Sau đó Lý Phàm quay đầu hỏi Thiên Dương: “Thế nào, hiện tại cảm giác như thế nào?”
Thiên Dương bay đến bên cạnh Lý Phàm cảm ứng một lát, gật đầu: “Cảm giác kiến gặm đó quả thực yếu bớt. Nhưng mà hình như không hoàn toàn biến mất.”
Lý Phàm cúi người lại dùng tay đụng vào hôi nhưỡng dưới đất.
Cảm giác đau đớn nóng rực vẫn truyền đến, chẳng qua một lát bàn tay đã trở nên cháy đen.
Trước khi hắc ban lan tràn ra, Lý Phàm thuần thục cắt bàn tay xuống.
Rơi xuống mặt đất, hóa thành bụi.
Tuy đầu sỏ gây chuyện đã bị Lý Phàm trấn áp nhưng tình huống quỷ dị của Hồn Âm giới vẫn không thay đổi.
“Đây là...”
“Cơ thạch pháp tắc của thế giới bị cải biến hoàn toàn rồi?”
Sau khi suy nghĩ một lát, Lý Phàm sợ hãi.
“Nếu nói, Tiên Phàm Chướng là hoàn toàn nhằm vào tu sĩ. Vậy thì nấm mốc màu xám này chuyên môn dùng để lây nhiễm thế giới.”
“Hiện giờ dáng vẻ của Hồn Âm giới này chính là thi thể của thế giới.”
“Đến tột cùng người như thế nào mới có thể phát rồ đến mức này, chuyên môn nghiên phát thứ đồ này?”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia cảm thấy hứng thú.
“Lúc ở đời 115, từ mốc thời gian này đến đội thám hiểm Tiên Minh tới, thời gian này chẳng qua hơn hai mươi năm. Đến tột cùng đã xảy ra cái gì mới có thể sinh ra hồn thể giống như u linh ở mảnh tử địa kia?”
“Ừm, không đúng.”
Lý Phàm chợt sửng sốt.
Trước đó kết luận của đội điều tra cho ra là tẩm bổ của vô số hồn thể Âm Hồn giới mới tạo nên số lượng Liệt Giới Kình vô cùng khổng lồ ở giới ngoại kia.
Nhưng hiện tại cũng không có hồn thể xuất hiện, vậy thì nhiều Liệt Giới Kình như vậy trước đó nhìn thấy lại là từ đâu mà đến?
Muốn làm rõ ràng vấn đề này không phải việc khó gì.
Lý Phàm và Thiên Dương ở Âm Hồn giới đợi ba tháng.
Luôn che giấu khí tức của bản thân, âm thầm chờ đợi.
Chính là vì muốn làm rõ ràng, có phải đàn Liệt Giới Kình có thói quen đến Âm Hồn giới này “Kiếm ăn” hay không.
Công sức không phụ lòng người.
Ngày này, đang lúc Lý Phàm đã chờ đến mất kiên nhẫn, theo vài tiếng kêu xa xôi vang lên.
Ước chừng hơn mười Liệt Giới Kình phá không đi vào trên không Âm Hồn giới.
So sánh với Liệt Giới Kình tầm thường, cái đầu phổ biến của chúng nó phải thô hơn một vòng.
Dường như cũng có thể cảm giác được nguy cơ ở đây, đám Liệt Giới Kình không tùy ý ở giới ngoại trong hư không vậy. Cẩn thận dựa theo quy luật nào đó bơi lội ở không trung.
Một đường đi tới nơi nào đó của Âm Hồn giới.
Lý Phàm và Thiên Dương lặng lẽ theo đuôi.
Ở bên cạnh Âm Hồn giới, trước đó hai người từng điều tra, cũng không phát hiện địa điểm khác thường gì, đám Liệt Giới Kình ngừng lại.
Do một Liệt Giới Kình giống như từng có kinh nghiệm đi đầu, nhắm ngay nơi nào đó hôi nhưỡng trên mặt đất, trực tiếp dùng đầu đâm vào.
Liệt Giới Kình dẫn đầu đột nhiên vô tung, còn lại cũng học y như đúc.
Nhưng mà khu vực có thể xuyên qua dường như cũng không phải cực kỳ rộng lớn, trong mười con ước chừng có ba con bởi vì không nắm chắc vị trí cụ thể, trực tiếp va chạm với hôi nhưỡng.
Không có tiếng vang va chạm kịch liệt.
Chỉ là lốm đốm màu đen nhanh chóng cắn nuốt chúng nó, hóa thành bụi đất, rơi trên mặt đất.
Lý Phàm đi đến địa điểm Liệt Giới Kình biến mất, có chút do dự.
“Sư huynh, ta làm trước.”
Thiên Dương chủ động xin đi giết giặc nói.
Lý Phàm gật đầu, vì thế Thiên Dương không có chút do dự, phi thân trốn vào trong đó.
Lý Phàm không liều lĩnh, ở ngoài lối ra kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu, Thiên Dương quay lại.
Trên khuôn mặt vốn hiền như khúc gỗ, cũng hiện ra biểu cảm khiếp sợ hiếm có.
Theo hình ảnh đối phương truyền đến, Lý Phàm mới biết được ở trong này ẩn giấu cái gì.
Đó là một con sông lớn cuồn cuộn màu vàng, uốn lượn lưu chuyển, hình thành một vòng tròn tuần hoàn.
Vô số hồn thể lơ lửng trên nước sông màu vàng, có già có nhỏ.
Trên người còn mặc quần áo khác nhau, chỉ là tất cả đều nhắm chặt hai mắt, dường như rơi vào trong ngủ say.
Không biết ngâm bao lâu trong sông lớn màu vàng, bản thân hồn thể cũng đã xảy ra biến hoá kỳ lạ.
Nửa người dưới khác với nhân loại bình thường, không còn hai chân mà là phân hoá ra vô số xúc tua.
Chui vào sâu trong con sông màu vàng.
Dường như làm như thế, vận mệnh có thể tránh bị nước sông lưu chuyển cọ rửa tẩy sạch.
Mà mấy Liệt Giới Kình kia chuồn vào nơi này, thì giống như đi tới trong tửu trì nhục lâm.
Hưng phấn không thôi, nhanh chóng cắn ăn.
Hút một ngụm dài, nuốt trôi ngàn vạn hồn thể.
Sau khi cắn nuốt hồn thể từng bị ngâm trong con sông màu vàng, biến hóa của thân hình Liệt Giới Kình cũng cực kỳ rõ ràng.
Dường như trong nháy mắt bành trướng một vòng, trong bụng dường như có cái gì đang thai nghén.
Trong nước sông màu vàng, không biết có bao nhiêu tỷ hồn thể chi chít dày đặc nổi lơ lửng.
Tất cả bảy Liệt Giới Kình đều ăn no, hồn thể nuốt vào cũng chẳng qua là một phần cực kỳ nhỏ không đáng kể trong đó.
Đợi sau khi chúng nó thỏa mãn rời đi, Lý Phàm dùng Thần quang bảy màu hộ thể, tiến vào trong nước sông màu vàng.
Tuy trước đó ở trong đại trận tử sinh nghịch chuyển gặp qua vô số thi thể đóng băng trôi nổi.
Nhưng giờ phút này đối mặt với hàng tỉ hồn thể giống như người lại không phải người trong nước sông, Lý Phàm vẫn cảm thấy có chút nổi da gà.
Nhất là những “xúc tu” nửa người dưới của hồn thể, có tầng tầng lớp lớp, dây dưa cùng một chỗ.
Dẫn đến một đống mặt người nhắm mắt, tất cả đều nghiêng lệch đè ép ở một chỗ.
Giống như vô số quả cầu do khuôn mặt tạo thành, dữ tợn đáng sợ.
“Sư huynh, nơi này...”
Truyền âm của Thiên Dương cũng có chút rụt rè.
Lý Phàm bơi trong nước sông màu vàng, gặp thoáng qua vô số hồn thể. Dưới Thần quang bảy màu hộ thể, trừ hơi ghê tởm ra thì cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Sông lớn màu vàng này phải lớn hơn cả Âm Hồn giới rất nhiều.
Tìm kiếm một lần, Lý Phàm lờ mờ đã biết nguyên nhân mà dị tượng nơi này sinh ra.
“Thiên đạo Âm Hồn giới, bởi vì nấm mốc màu xám ăn mòn mà xảy ra biến dị.”
“Hỏa như hàn băng, sinh như tro tàn.”
“Nhưng nơi này đã có sinh cơ hiện ra. Chỉ vì nơi này, vốn dĩ là ‘tử’ của Âm Hồn giới ở.”
Lý Phàm quan sát, theo nước sông màu vàng chảy một vòng.
Trong nước sông chậm rãi có vài ước số khó hiểu bị cọ rửa với nhau, dầu dần hình thành hình người mơ hồ.
Theo dòng nước chảy không thôi, hồn thể cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hoàn toàn hình thành dáng vẻ con người hoàn chỉnh.
“Nếu là đại đạo của thế giới bình thường vận chuyển, có lẽ hồn thể mới sinh này sẽ đi vào nhân gian.”
“Nhưng bản thân Âm Hồn giới đã tử vong, sinh tử luân hồi cũng sẽ không tồn tại nữa.”
“Nhiều năm trôi qua, những hồn mới sinh ra đã không ngừng sản xuất ra chồng chất ở chỗ này.”
Lý Phàm từng tận mắt nhìn thấy toàn cảnh đại trận tử sinh nghịch chuyển, có chút cảm ngộ đối với tử sinh chi lý nên hiểu rõ nguyên nhân hình thành di tượng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận