Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 228: Thân Hoá đạo thượng cổ

Theo cảm giác cực kỳ suy yếu ập tới là ký ức đứt quãng thuộc về bản thân Thiên Dương.
Sư phụ là người tốt.
Đại sư huynh vừa đẹp trai, vừa là người tốt.
Nhị sư huynh tuy có hơi lập dị nhưng cũng là người tốt.
Tam sư huynh trầm mặc ít nói, nhưng là người tốt nhất.
Cái đống lộn xộn gì đây.
Lý Phàm mất một khoảng thời gian dài mới sắp xếp lại được đống ký ức hỗn loạn của Thiên Dương.
Được sư phụ nhặt về từ nơi hoang dã, nuôi dưỡng khôn lớn.
Ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, mỗi ngày đều phải uống thuốc để duy trì cơ thể khoẻ mạnh.
Cũng may, số người trong tông môn tuy không nhiều lắm nhưng mấy vị sư huynh đều là người cực tốt.
Rất chiếu cố và chiều chuộng nó.
Gian nan ngẩng đầu lên nhìn thân thể lớn bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi của mình, cuối cùng Lý Phàm cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Trẻ nhỏ mà, tâm tư đơn thuần.
Mà Thiên Dương này, vì thân thể cực kỳ suy yếu nên suốt ngày chỉ sinh hoạt gói gọn trong phạm vi sơn môn nho nhỏ.
Thêm vào đó, nó dành hơn nửa thời gian cả đời để ngủ.
Nên trong trí nhớ của nó chỉ có người thân cận với mình cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Tên sư phụ sư huynh cũng không biết."
“Chỉ biết mỗi cái tên của tông môn, Thân Hoá đạo…”
Lý Phàm đã hiểu tình huống đại khái, đang muốn chống người dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, thì cảm giác mệt mỏi lại dâng lên bất chợt.
"Thân thể tên nhóc này thật sự quá yếu rồi." Lý Phàm chỉ kịp nghĩ đến đó rồi lại bất tỉnh ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, không biết trôi qua bao lâu.
Lý Phàm nghe được, hình như có một loạt tiếng chuông dồn dập liên tục vang lên.
Hắn muốn mở mắt ra nhưng căn bản không thể làm được.
Lại rơi vào giấc ngủ say một lần nữa.
Sau đó, Lý Phàm bị tiếng nói chuyện truyền đến bên tai đánh thức:
"Cái Chinh Tiên lệnh chó má này, để ý nó làm gì! Những đại phái kia có đến hàng ngàn hàng vạn người, phái ra vài người chẳng có vấn đề gì.”
"Thân Hóa đạo của chúng ta chỉ có tổng cộng mấy mống này, còn muốn chúng ta ra tiền tuyến? Đây là đạo lý chó chết gì?”
Nghe vào, có vẻ người nói lời này là Nhị sư huynh có tính tình lập dị và ngay thẳng, xưa giờ nghĩ gì nói đó.
“Hồ đồ! Chinh Tiên lệnh do mười đại tiên tông liên hợp phát ra há phải là thứ ngươi nói không để ý là không để ý sao?”
“Bộ ngươi không nghe tin Tinh Hỏa đạo ở gần chúng cũng ta vì từ chối lệnh này mà bị diệt môn chỉ trong nháy mắt hay sao!”
"Hơn thế, Tinh Hỏa đạo còn mạnh hơn Thân Hóa đạo chúng ta rất nhiều.”
“Tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày, cả ngày ăn nói ngông cuồng!”
"Ngày trước thái bình thì không nói, nhưng bây giờ đã khác. Lăng Tiếu, ngươi phải cẩn thận lời nói và hành động, không thể mang đến tai họa cho tông môn! ”.
Giọng nói già nua nghe có chút bất đắc dĩ, trầm giọng răn dạy.
Giống giọng của người ban nãy đút thuốc y như đúc, là sư phụ của mọi người, chưởng môn Thân Hóa Đạo.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu chỉ biết trầm mặc.
Bầu không khí nhất thời lâm vào sự yên tĩnh lúng túng.
Cuối cùng, một giọng nói nghe có vẻ bất cần đời phá vỡ im lặng:
"Để con đi. Ai bảo con là đại sư huynh cơ chứ.”
"Đúng lúc, con đang muốn cho đám mọi rợ kia xem kiếm của con rốt cuộc có sắc bén hay không.”
"Tư Tinh..." Sư phụ thở dài, hình như còn vỗ vỗ bả vai đại sư huynh.
Đại sư huynh đi đến bên giường, như đang quan sát Thiên Dương mà Lý Phàm nhập vào.
Qua hồi lâu, y mới mở miệng: “Ôi, tiếc là không đợi đến lúc tiểu sư đệ tỉnh lại để chào tạm biệt nó.”
Lý Phàm rạo rực trong lòng, đang muốn mở mắt nói chuyện, lại bỗng cảm thấy một luồng mệt mỏi đánh úp thân thể.
Hắn không ngăn nổi cơn mệt mỏi nuốt chửng cơ thể mình, đành phải rơi vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Lý Phàm tỉnh lại.
Lần này, tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại.
"Sư phụ! Sư phụ!”
Xung quanh yên lặng, không thấy một bóng người.
Vì thế, Lý Phàm nhẹ giọng hô lên.
“Thiên Dương sư đệ, đệ tỉnh rồi?” Một nam tử mặc áo bào trắng nghe tiếng chạy tới.
Tóc tai y hỗn loạn, tơ máu giăng đầy mắt.
"Nhị sư huynh, huynh sao vậy?"
"Sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh bọn họ đâu? Sao không thấy ai hết?” Lý Phàm không kiềm được, hỏi.
Lăng Tiếu nở một nụ cười gượng gạo: “Không có chuyện gì, họ đều đang ở trong đại sảnh thương lượng công việc. ”.
"Ừm, đệ xem, đây là cơ quan khôi lỗi ta đã hứa sẽ cho đệ nè. Ta phải mất nhiều công sức mới đổi được nó từ người khác đấy.” Y lấy ra một khôi lỗi hình người nho nhỏ, đưa tới.
Lý Phàm nhận lấy khôi lỗi, quan sát cẩn thận, phát hiện hình dạng bên ngoài của nó, so với khôi lỗi Thiên Dương mà hắn nhìn thấy ở đời sau, giống đến tám chín phần.
"Có khôi lỗi này, sau này mỗi khi mệt mỏi không đi được, đệ có thể điều khiển nó cõng đệ đi khắp nơi. Không cần lúc nào cũng nhờ đại sư huynh cõng…” Lăng Tiếu nói xong, giọng dần dần nhỏ đi.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt của nhị sư huynh đã trở nên đỏ bừng.
"Nhị sư huynh..."
"Ha ha, không sao đâu. Đệ ở đây chơi với khôi lỗi một lúc đi, ta còn phải đi bàn chuyện với sư phụ.” Dứt lời, Lăng Tiếu sờ đầu Lý Phàm rồi xoay người rời khỏi.
Lý Phàm đợi một lúc, lặng lẽ đuổi theo.
Nhưng cửa đại sảnh đóng chặt lại, hơn nữa hình như còn có cấm chế phòng hộ, không nhìn được tình hình cụ thể bên trong.
Rơi vào đường cùng, Lý Phàm đành phải quyết định đi đến nơi khác trong tông môn.
Chợt nghĩ tới điều gì, Lý Phàm điều khiển cơ thể Thiên Dương còn nhỏ tuổi, gian nan đi tới từ đường tông môn của Thân Hóa đạo.
Dùng hết sức lực, cuối cùng Lý Phàm cũng đẩy được cánh cửa lớn nặng nề ra.
Không có quá nhiều linh vị được đặt ở đây, quả nhiên Lý Phàm đã tìm thấy một cái thuộc về đại sư huynh Tư Tinh.
Trầm ngâm một lát, Lý Phàm hành lễ rồi chậm rãi rời khỏi.
Hắn đóng cửa lại, muốn đến nơi khác đi dạo một vòng.
Nhưng cảm giác mệt mỏi trong cơ thể lại ập đến lần nữa.
Giống như bị đói bụng mấy ngày đêm, cả người Lý Phàm bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.
"Thân thể của Thiên Dương này dường như có chứng bệnh gì đó, không giống suy dinh dưỡng bình thường."
Ngay cả đi bộ cũng trở thành vấn đề lớn. Lý Phàm chợt nảy ra sáng kiến, thử khống chế khôi lỗi nhỏ trong tay.
Trong phút chốc, khôi lỗi có kích thước đồ chơi lập tức biến thành kích cỡ của một người trưởng thành.
Dưới sự chỉ huy của Lý Phàm, nó cõng hắn trở về phòng.
"Khôi lỗi này chắc chỉ có sức lực lớn hơn người bình thường một chút chứ cũng không có tu vi gì."
Lý Phàm nằm trên giường nghĩ như vậy, rồi sau đó cũng không gắng gượng thêm được nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, Lý Phàm bị một giọng nói như sấm đánh thức:
"Vị thượng sứ này, ngài buông tha cho Thân Hóa đạo của chúng ta đi."
"Tính cả tiểu nhân, Thân Hóa đạo chỉ có tổng cộng năm người."
"Mới qua mấy năm, lão hủ đã có hai đồ nhi chết thảm trên tiền tuyến rồi."
“Nếu tiếp tục như vậy, chưa đợi địch nhân giết tới thì đạo thống Thân Hoá đạo chúng ta đã bị đoạn tuyệt từ lâu rồi!”
Giọng nói bi thương của sư phụ không ngừng vang lên.
Nhưng đối phương dường như hoàn toàn không để ý: "Đừng kể khổ với ta. Ta gặp nhiều tông môn còn thảm hơn các người rồi, nhưng vậy thì sao?”
"Trong vòng bảy ngày, các ngươi phải phái thêm một người nữa, đi theo đội ngũ xuất chinh.”
"Nếu không..."
“Chết một người hay là chết toàn bộ, ngươi liệu mà chọn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận