Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 550: Thiên Sát lại lộ ra

Lẽ dĩ nhiên, Long Cửu Uyên chính là huynh trưởng của Long Dược Du.
Thiên phú dị bẩm, trong số thế hệ trẻ tại Long gia, hắn chính là tồn tại xuất chúng nhất vượt lên trên tất cả mọi người.
Từ Luyện Khí đến Hóa Thần đỉnh phong, hắn chỉ mất thời gian hơn một trăm năm.
Đáng tiếc là bởi vì tính hi hữu của thiên địa chi phách, thiên tài như thế chỉ có thể khốn đốn ở cảnh giới Hóa Thần.
Trôi qua trọn hơn một trăm năm cho đến tận bây giờ, lúc này cuối cùng mới chào đón ánh rạng đông.
“Long đạo hữu, không biết thiên địa chi phách để Cửu Uyên huynh Hợp Đạo từ đâu mà ra?”
Sau một hồi chúc mừng nhiệt liệt, tu sĩ có mặt tại đây lại không nhịn được tò mò hỏi thăm.
Long Dược Du hơi chần chừ một lát nhưng ngẫm lại những người có mặt tại đây đều là người mình.
Mà huynh trưởng cũng đã Hợp Đạo thành công, sự tồn tại của thiên địa chi phách kia đã không còn bí mật gì nữa.
Nhìn đám đông hiếu kỳ, ánh mắt chờ đợi, cuối cùng Long Dược Du không thể nào nén nổi sự đắc ý trong lòng, chậm rãi nói: “Có lẽ là thiên mệnh nên tới của huynh trưởng ta!”
“Hắn trấn thủ châu Thiên Linh hơn ba mươi năm, từng trong lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nào đó, tại trong một ngọn núi sâu nào đó, phát hiện ra một kỳ cảnh!”
“Thoạt nhìn ngọn núi cũng không có gì khác biệt so với sơn phong bình thường nhưng nham thạch cứng rắn vốn có ở bên trong vậy mà toàn bộ đều biến thành bùn lầy đen nhánh sền sệt.”
“Bùn lầy tỏa ra khí tức chưa rõ, bất kể sinh vật nào tình cờ rơi vào trong đó, dù là pháp khi hay đạo pháp công kích đều sẽ bị cắn nuốt, đồng hóa, biến mất không còn tung tích.”
“Theo lý, khu vực nguy hiểm như thế, phàm là sinh vật có linh giác đều sẽ có cảm giác bất an mơ hồ trong lòng, khơi lên ý thức tránh né.”
“Nhưng huynh trưởng của ta lại phát hiện một chuyện kỳ quái.”
Long Dược Du kể đến đây thì chợt khựng lại.
Dường như muốn trêu ngươi mọi người, nhìn dáng vẻ ngứa ngáy khó kiềm nén trong lòng tất cả tu sĩ có mặt ở đây, lúc này hắn mới thấy hơi thỏa lòng, tiếp tục nói: “Xung quanh bùn đen, tất cả sinh vật, toàn bộ đều như thiêu thân lao đầu vào lửa, tranh giành chen lấn, không màng sống chết tiến vào trong bùn đen đó.”
“Dẫu là tu sĩ cũng không ngoại lệ. Đạo tâm của huynh trưởng ta vững chắc cỡ nào nhưng bị bùn đen kia bao bọc xung quanh lâu rồi cũng gần như không nhẫn nại thêm được nữa, chìm vào trong đó.”
Tu sĩ ở đây, có người kịp phản ứng lại trong chớp mắt, phát ra tiếng hô thất thanh: “Cám dỗ trí mạng…”
“Chẳng lẽ bùn đen này chính là thiên địa chi phách kia?”
Long Dược Du khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Lúc đó huynh trưởng cũng nghĩ tới điểm đó. Hắn bị vây khốn trong cảnh giới Hóa Thần nhiều năm, tất nhiên đã vui mừng như điên.”
“Nhưng hắn cũng biết, thiên địa chi phách chính là cụ thể hóa của pháp tắc, thật sự khó đối phó. Vì vậy, quả thật hắn đã kiềm nén dao động trong lòng, lui ra ngoài.”
“Sau khi dùng bí pháp đóng chặt lối vào núi, lặng lẽ quay về thành Thiên Linh.”
“Sau đó không gây kinh động đến bất kỳ ai, chỉ một thân một mình âm thầm chuẩn bị.”
“Trong suốt cỡ chừng nửa tháng, huynh trưởng chuẩn bị thỏa đáng rồi mới tìm cớ quay về núi sâu một lần nữa.”
“Sau đó hắn dùng trận pháp phong tỏa xung quanh núi, tránh để người ngoài phát giác. Lúc này hắn mới thử bắt đầu tấn công bùn đen.”
“Nhưng vẫn giống hệt như lúc trước, tất cả chiêu công đều một đi không trở lại, không mảy may tạo thành phản ứng gì.”
Long Dược Du nheo mắt, như thể đang nhớ lại lời kể của Long Cửu Uyên đối với hắn: “Trọn vẹn ba ngày, huynh trưởng thử đủ loại phương pháp cũng không thể gây nên bất cứ tổn thương gì đối với bùn đen.”
“Vào giờ phút này, huynh trưởng hồi tưởng lại từng cảnh tượng bản thân bị nhốt tại cảnh giới Hóa Thần trong những năm qua, cuối cùng hạ quyết tâm.”
“Ôm tâm lý sự bất thành, thân cũng quyết chết, hắn thả người nhảy vào trong bùn đen.”
Tu sĩ có mặt tại hiện trường nghe vậy thì nhao nhao hít vào một hơi sâu.
Bọn họ đều tự hỏi lòng, nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ không có dũng cảm làm như vậy.
Ai biết trong bùn đen kia là gì, cứ nhảy xuống như thế, liệu có chịu chết uổng phí?
Xem như không Hợp Đạo thành công, tu vi Hóa Thần vẫn có thể trấn áp một phương, làm mưa làm gió.
Mà một khi sinh tử thì chẳng nói trước được điều gì.
Nhưng Long Cửu Uyên lại lần này hết lần khác làm như thế!
Đám người kinh sợ thán phục, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy kính nể đối với hắn.
“Ta đã nghe nói từ lâu, Long Cửu Uyên dũng cảm hơn người, không phải người mà người thường có thể sánh bằng. Bây giờ xem ra lời đồn đại không hề nói quá lên, trái lại còn có hơi xem thường Cửu Uyên huynh!”
“Khó trách Cửu Uyên huynh có thể xưng huynh gọi đệ cùng rất nhiều Hợp Đạo tiên tôn chỉ với tu vi Hóa Thần!”
“Ha ha, chúng ta có thể gọi một tiếng Cửu Uyên huynh đã vô cùng vinh hạnh rồi!”
Nghe chư vị có mặt tại đây thổi phồng Long Cửu Uyên, Long Dược Du cũng trưng vẻ mặt đầy đắc ý, trong lòng lâng lâng.
Dù sao hắn và Long Cửu Uyên là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình cảm sâu đậm, gần như không phân biệt.
Tâng bốc Long Cửu Uyên chính là tâng bốc Long Dược Du!
Qua một hồi lâu, Long Dược Du mới khẽ hắng giọng một cái, tiếp tục kể: “Sau khi tiến vào bùn đen, pháp khí phòng hộ trên người huynh trưởng bị tiêu hao với tốc độ khiến lòng người hoảng sợ.”
“Phải biết đây là pháp khí phòng hộ mà hắn đã cố ý mời một vị bắng hữu thân thiết tu vi Hợp Đạo giỏi về luyện khí, luyện chế đặc biệt.”
“Nếu như là pháp khí phòng hộ bình thường mua từ trong Thiên Huyền Kính, chỉ sợ đã sớm bị ăn mòn hầu như chẳng còn gì.”
“Thời gian giữ an toàn không lâu, tuy huynh trưởng của ta kinh sợ nhưng không rối loạn. Không đến mức hoảng loạn như ruồi không đầu, trái lại hắn còn nhắm mắt, ổn định tinh thần, cảm nhận sự biến hóa bên trong bùn đen.”
“Bùn đen này dường như là biển cả đen nhánh sâu thăm thẳm không có đáy, ngoại trừ huynh trưởng ra, hoàn toàn không còn dấu hiệu sinh mệnh nào.”
“Nhưng huynh trưởng lại có thể thoáng nhận ra bên trong bùn đen vốn nên hoàn toàn im ắng lại thỉnh thoảng truyền đến từng đợt rung động giống như gợn sóng.”
“Như thể sâu bên trong bùn đen có thứ gì đó đang chuyển động cuộn tròn.”
“Huynh trưởng bèn men theo đợt sóng dao động này, tiến hành thăm dò tiến thẳng vào sâu bên trong bùn đen.”
“Trời không tuyệt đường người, khi tất cả pháp khí phòng hộ chuẩn bị trên người hắn đều sắp bị hư hao gần như không còn.”
“Cuối cùng hắn đã tìm được nơi phát ra dao động kỳ lạ kia!”
Khi lời kể đến chỗ quan trọng nhất, Long Dược Du lại đột nhiên dừng lại.
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ khác lạ, sau đó mới đè thấp giọng nói với mọi người: “Tại khu vực chính giữa bùn đen, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng màu đen.”
“Không phải tu sĩ mà là một nhân loại tạo thành từ vũng bùn màu đen đục ngầu.”
“Thiên địa chi phách!”
“Nhưng đây không phải điều khiến huynh trưởng kinh hãi nhất. Bởi vì ngoại trừ bùn đen kia, ở trước mắt hắn vẫn tồn tại một vật khác.”
Long Dược Du hít sâu một hơi, nói ra đáp án.
“Kia dường như là một thanh kiếm gãy. Bên trên thanh kiếm ẩn chứa sát khí ngợp trời, làm huynh trưởng, người đã tự tay đâm xuyên vô số tu sĩ Ngũ Lão hội cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.”
“Thanh kiếm gãy giãy giụa tán loạn điên cuồng khắp xung quanh, còn bùn đen tự biến thân thể thành chiếc lồng nhốt nó lại!”
Bùn đen hóa biển cả, lấy thân nhốt kiếm!
Long Dược Du miêu tả cảnh tượng kỳ lạ quỷ quái này khiến đám người ngạc nhiên cảm thán không thôi.
Bọn họ nhao nhao suy đoán lai lịch của thanh kiếm gãy này.
Mà Lý Phàm đang cách cả vạn dặm bay đến nơi nào đó lại chợt khựng cả người lại.
“Thiên Sát Kiếm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận