Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1175: Người lưu lạc tinh hải

Tuy nói trong lúc Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội giằng co, phát triển đủ loại kỹ thuật của hai bên không hề chậm, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Nhưng thực ra, khoảng thời kỳ phát triển cao tốc này cũng chỉ kéo dài không đến ba ngàn năm mà thôi. Từ sau đại kiếp tiên lộ cắt đứt, trong mấy vạn năm, tuyệt đại đa số thời kỳ của Huyền Hoàng giới đều là ở trong chém giết và tranh đấu lẫn nhau.
Văn minh không tiến ngược lại đi lùi.
“Nếu như suy đoán của ta là thật, như vậy quả thực không dám tin tưởng, chênh lệch văn minh trong ngoài tường cao rốt cuộc sẽ đạt tới một loại tình trạng ra sao.”
Đất nước văn minh phong bế, khoe khoang là mạnh nhất thế gian. Mà một ngày nào đó thông đạo ra bên ngoài bỗng nhiên được đả thông, trước mặt kẻ địch mang võ lực dẫn trước xa xa mấy thời đại, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào, nhanh chóng luân hãm, diệt vong.
Chuyện như vậy, trong lịch sử phát triển của văn minh chẳng có gì lạ.
Đừng nói trước khi xuyên không, dù là hiện giờ cũng không thiếu có những tiểu thế giới cắt đứt liên hệ với Huyền Hoàng giới, lãng quên sự tồn tại của tu tiên giả. Thành lập thế lực người phàm cường thịnh, sử quan viết nhiều viết mạnh về công tích đó.
Kết quả chỉ cần một tu sĩ Trúc Cơ kỳ là có thể tuỳ tiện hủy diệt cái gọi là “thịnh triều”.
Mục tiêu cho tới nay của Lý Phàm là siêu thoát, trường sinh.
Vì thế hắn luân hồi vô số lần chỉ vì mạnh mẽ mở ra một con đường trong Huyền Hoàng giới nguy cơ tứ phía, đại nạn lâm đầu.
Cuối cùng, hắn muốn rời khỏi Tinh hải chí ám này, đi ra bên ngoài tường cao.
Nhưng lúc này, suy đoán về văn minh có thể tồn tại bên ngoài tường cao lại làm cho Lý Phàm thầm rét lòng.
“Nếu như thật sự tồn tại văn minh tu tiên đã phát triển nhiều năm như vậy. Nói không chừng đều có thể đã nắm giữ lực lượng có thể sánh ngang Chân Tiên. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến Hoàn Chân trên mức độ nhất định...”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, suy nghĩ chập trùng.
Có điều hắn ngược lại không sinh lòng sợ hãi.
Hoàn Chân là lực lượng lớn nhất của hắn.
Có thể lần lượt hồi tưởng, cũng mang ký ức, kinh nghiệm về điểm neo cố định, cho dù bên ngoài tường cao thật sự dẫn trước vạn vạn năm, hắn cũng có thể đơn giản thông qua mấy lần luân hồi, nháy mắt san bằng chênh lệch hai bên.
“Chỉ cần cẩn thận một chút là được. Trước khi chưa xác minh tình huống, sử dụng phân thân, thánh thai, bản tôn tuyệt đối không ra ngoài. Mọi chuyện đều lấy chữ ổn làm đầu!”
“Không sợ bên ngoài tường cao tồn tại quái vật gì, chỉ sợ bên ngoài tường cao không tồn tại gì cả.”
Trong hư không đen kịt, Lý Phàm thánh thai biến thành kiếm quang, theo sát phía sau hai mươi chín khôi lỗi.
Cách hắn phá giới mà đi, trong Huyền Hoàng giới chỉ qua hơn nửa năm.
Mà nhìn từ góc độ của Lý Phàm thánh thai, hắn đã rời Huyền Hoàng giới ròng rã mười năm.
Tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, sau khi xâm nhập tinh hải, trình độ tiến một bước phóng đại.
Không lâu trước đó đã đạt đến tỷ lệ 50 phần 1 giá trị đỉnh, làm cho lòng người sợ hãi.
Nhưng theo Lý Phàm thánh thai tiếp tục tiến lên, thời gian chênh lệch chỗ hắn và Huyền Hoàng giới lại từ từ trở về hội tụ.
Từ 50 phần 1, một đường xuống tới 10 phần 1.
Chênh lệch không quá lớn so với lúc vừa rời Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm biết, đây là bởi vì đang từ từ đến gần một nguồn lực lượng to lớn tốc độ dòng chảy thời gian vặn vẹo khác.
“Tinh hải cuồn cuộn, cho dù ta mượn vĩ lực không biết này, tốc độ đạt đến hơn trăm lần cực hạn phi độn trong Huyền Hoàng giới. Cũng dùng lâu như vậy mới đến chỗ cần đến.” Lý Phàm thánh thai hơi cảm thán.
Trong mười năm này, hắn tổng cộng đã cắt gọt thần hồn hơn ba trăm lần.
Từ thời kỳ đỉnh phong gần như có thể so ngang tu sĩ Hợp Đạo Huyền Hoàng. Đến bây giờ chỉ có cường độ người phàm bình thường.
Đau đớn phải chịu trong đó, cho dù lấy tính tình kiên cường của Lý Phàm cũng không muốn trải qua lần thứ hai.
May mà mấy năm sau cùng, có lẽ là vì thực lực của hắn đã hạ xuống đến mức cực kỳ yếu ớt, tần suất cảm nhiễm của điểm đen cũng giảm xuống trên diện rộng.
Đồng thời cảm ngộ sau khi trải qua hơn ba trăm lần chia cắt, Lý Phàm thánh thai cũng có một vài tâm đắc ứng đối của bản thân với dịch bệnh không tên này.
“Tuy rằng vẫn chưa biết rõ nguyên lý nó xuất hiện, nhưng có thể khẳng định, điểm đen này và có quan hệ với Tu Tiên giới đã sụp đổ biến mất trong Tinh hải chí ám.”
Hơn ba trăm phân hồn bị hắc điểm lây nhiễm, nếu như chỉ là một cái bên trong đơn thuần, có lẽ vẫn không đủ để Lý Phàm cảm ứng được gì.
Nhưng lúc này bị những tử hồn cô quạnh một đường còn sót lại trong Tinh hải chí ám của hắn cộng lại để Lý Phàm tìm được điểm giống nhau của bọn chúng.
Sau khi nhìn như hoàn toàn yên lặng, bọn chúng không hề dừng lại tại chỗ.
Mà là lặng lẽ chảy xuôi về những nơi khác nhau trong Tinh hải chí ám,.
Phương thức di chuyển cũng có phần huyền diệu, không phải di chuyển trong không gian bình thường.
Càng giống như là giọt nước tự nhiên từ chỗ cao lăn xuống chỗ thấp, nhanh chóng xuyên qua trong Tinh hải chí ám.
Sau khi đạt tới mục đích thì lần lượt vĩnh viễn biến mất trong cảm ứng của Lý Phàm.
“Những vị trí đó dường như có chỗ trùng hợp với ‘không động’ ta đi qua giữa chỗ sâu tinh hải và Huyền Hoàng giới.”
Lý Phàm thánh thai quay đầu lại nhìn, im lặng không nói.
“Xem ra các loại hiện tượng khó tin trong Tinh hải chí ám, giữa lẫn nhau có lẽ đều có chỗ liên quan.”
“Như vậy uy lực tinh hải có thể sánh ngang Tiên Khư này lại rốt cuộc là chuyện thế nào? Vì sao lúc trước khi ở trong Huyền Hoàng giới lại không mảy may có cảm ứng. Gần đây mới đột ngột bạo phát ra?”
Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Lý Phàm thánh thai càng thêm tò mò về con đường biết phía trước.
“Hửm?”
Hắn đang trầm tư chợt cảnh giác, nhìn về phía trước.
Ảo giác như bị cái gì đó nhìn chằm chằm lại lần nữa hiện lên.
Mà lần này còn cường liệt hơn xa mười năm này trải qua.
Khiến cho Lý Phàm thánh thai sởn gai ốc, trong lòng cuồng loạn.
Hệt như trong hư không tối tăm trước mặt có nhân vật cực kỳ khủng bố nào đó!
Tâm niệm Lý Phàm chợt động, đầu tiên là khống chế một con khôi lỗi bằng đá đánh tới chỗ cảm ứng nguy cơ.
Theo sát sau đó là một luồng kiếm quang từ xa chém ra.
Khôi lỗi bằng đá như đụng phải thứ gì đó, phát ra một tiếng vang trầm.
Ngay sau đó khôi lỗi lập tức biến mất trong cảm ứng Lý Phàm.
Chịu ảnh hưởng của thần hồn cắt giảm, kiếm quang Lý Phàm chém ra cũng kém loá mắt xa lúc mới rời khỏi Huyền Hoàng giới.
Nhưng vẫn có thể chiếu sáng không gian đen nhánh xung quanh.
Một đôi mắt to lớn bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối.
Gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Mà một bàn tay lớn nhăn nheo chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên đi tới trước mặt Lý Phàm thánh thai, muốn bắt hắn vào trong lòng bàn tay!
“Đệch !”
Trong hư không tối tăm, đã đi hơn mười năm.
Đều không gặp phải sinh linh khác ngoài mình ra.
Lúc này bất thình lình không hẹn mà gặp một tồn tại kinh khủng như vậy, Lý Phàm tức khắc trái tim đập mạnh, tê dại da đầu.
Vô thức có vô số kiếm ảnh bay ra.
Cũng không biết là thực lực bản thân trở nên quá yếu hay là quái vật kia quá mạnh.
Kiếm ảnh có thể chẻ núi chia biển ở Huyền Hoàng giới vậy mà không thể tạo thành một tí thiệt hại nào.
Mắt thấy sắp hoàn toàn rơi vào tay quái vật, Lý Phàm đang muốn liều mạng đọ sức.
Nhưng rất nhanh, hắn bèn phát hiện không thích hợp.
Nhân thể khô gầy phía trước...
Không có mảy may sinh cơ.
Động tác, nét mặt cũng trước sau duy trì một bộ dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận