Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 705: Lại gặp Diễn Pháp Giác

Nhìn ra xung quanh, vẫn là một không gian phong kín.
Chỉ là những gì nhìn thấy còn rộng rãi hơn khi sử dụng ngọc bài cận pháp cấp bậc Nguyên Anh đời trước rất nhiều.
Sách bày trên giá sách ngoài những tác phẩm như “Điều cần biết khi sử dụng Diễn Pháp Giác”, “Diễn Pháp thập luận” từng nhìn thấy ra.
Còn có một số tác phẩm ngắn không có kí tên.
“Nghiên cứu thảo luận quan hệ trăm năm sau này của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội”, “Bí mật thể chất đặc biệt của Không U tiên tử”, “Thí luận đệ nhất mỹ nhân Tiên Minh”...
Để không có vẻ khác thường, Hứa Bạch đầu tiên là giả vờ giả vịt xem qua một lượt những cuốn sách liên quan như “Điều cần biết khi sử dụng Diễn Pháp Giác”.
Sau đó tinh thần chấn động, đọc từng bài tác phẩm nặc danh.
“Diệu nhân trong Tiên Minh đúng là không ít. Nhưng mà người có thể đi vào trong phòng chờ cấp bậc Hợp Đạo cũng không phải hạng người tầm thường gì đâu.”
Sau khi Hứa Bạch đọc hết mấy quyển vẫn chưa đã ghiền. Cảm khái rồi lại lấy ra một quyển đọc.
Thì ra những tác phẩm nặc danh này đều là do tu sĩ đã từng đến đây để lại.
Không để lại tên sẽ không bị người ta truy xét, cho nên mới có thể nói thoải mái.
Chủ đề đa dạng, chuyện gì cũng có, lại không kiêng kỵ gì. Tuy đều là một số kiến giải cá nhân, chưa chắc gần kề chân tướng sự thật. Nhưng để cho vui thì cũng đủ rồi.
Càng diệu hơn là, người đến sau còn có thể thêm bình luận trên những tác phẩm nặc danh, tạo thành tương tác.
Ngược lại có chút hương vị trăm nhà đua tiếng.
Hứa Bạch xem mê mẩn, mười ba canh giờ nhoáng cái đã qua.
“Tu sĩ Hứa Bạch, sắp đến lượt ngươi, xin chuẩn bị sẵn sàng.”
Vẫn là âm thanh nhắc nhở kia đánh thức hắn.
Hứa Bạch nhìn đếm ngược không gian hiển thị trên tường, đặt sách về chỗ cũ.
Vẫn không quên để lại lời phê bình trên quyển “Thí luận đệ nhất mỹ nhân Tiên Minh”: “Đạo hữu đại tài. Không ngại lại thử đánh giá ‘Đệ nhất mỹ nhân Ngũ Lão hội’ một phen. Hai cái thêm lên có thể làm ‘Bảng mỹ nhân Huyền Hoàng’!”
Mỉm cười, đếm ngược về không.
Cảnh tượng trong phòng thoáng chốc trở nên mờ đi.
Hóa thành từng điểm sáng, phiêu tán về phương hướng nào đó nơi xa giống như quang mang thật dài, chiếu sáng rực rỡ trong mảnh hắc ám này.
Hứa Bạch theo phương hướng quang mang đi tới trước mặt Diễn Pháp Giác.
Trên bàn sách lơ lửng dưới khối cầu khổng lồ từ vô số tự phù tạo thành, thời khắc đều không ngừng biến ảo.
Tiểu loli Diễn Pháp Giác đang dùng hai tay chống cằm, ánh mắt nửa khép nửa mở, không ngừng gật đầu. Khóe miệng còn có một tia nước miếng chảy xuống, dường như rất buồn ngủ, đang ngủ gà ngủ gật.
Cho dù Hứa Bạch phi thân tới gần, nàng vẫn mơ mơ màng màng, không hề phát hiện.
“E hèm!” Hứa Bạch ho nhẹ một tiếng.
Thân thể tiểu loli lắc chợt run lên, nháy mắt bị đánh thức.
Trên mặt lộ ra một tia bất mãn, cau mày chu môi, nhìn qua người ồn ào đánh thức nàng Hứa Bạch.
Sau khi thấy rõ dung mạo của Hứa Bạch, mắt của nàng trừng lớn, miệng nhỏ khẽ nhếch.
Lau đi nước miếng còn sót lại bên miệng, ngồi nghiêm chỉnh dậy.
“Xin... Xin chào!”
Trên mặt tiểu loli thế mà hiện ra đôi phần ngượng ngùng.
Hứa Bạch nhớ tới chuyện gặp phải ở đời trước, trong lòng không khỏi im lặng.
Động tác thân thể lại không trì hoãn, vô cùng lễ phép cung kính khom người: “Xin hỏi ngươi chính là Diễn Pháp Giác...”
“Là ta, là ta. Ngươi có yêu cầu gì không?” Tiểu loli liên tục gật đầu, mắt to chăm chú nhìn Hứa Bạch.
“Cứ việc nói ra, ta sẽ giúp ngươi!” Nàng nãi thanh nãi khí đập bàn, sau đó một tờ giấy trắng bay đến trước mặt Hứa Bạch.
Tờ giấy này nhìn thế nào thì hình như cũng lớn hơn tờ bản tôn nhận được đời trước rất nhiều.
Hứa Bạch trầm mặc một hồi, vẫn là tâm niệm chợt động viết lên trên.
Từng hàng chữ theo đó hiện lên.
“Lấy công pháp Kim Đan ‘Tọa Sơn Quyết’ làm bản gốc, lấy ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’ làm tham khảo, lấy thuật ‘Thiên Thị Địa Thính’ làm tham khảo.”
“Thôi diễn công pháp ‘Tọa Sơn Quyết’ phiên bản Hợp Đạo.”
“Cùng lúc giữ lại đặc tính ngồi không ăn sẵn của ‘Tọa Sơn Quyết’, hy vọng có thể tiến hành giám thị mức độ nhất định đối với tu sĩ nguồn phản hồi tu vi. Dưới tình huống càng lý tưởng, có thể tiến hành một loại kết nối, cộng hưởng nào đó với ý thức của tất cả tu sĩ có liên luỵ đến ‘Tọa Sơn Quyết’.”
Hứa Bạch cố gắng viết tường tận yêu cầu của mình.
Tờ giấy tuy còn chưa bay đến trong tay Diễn Pháp Giác, nàng lại giống như đã thấy rõ nội dung phía trên.
Trên mặt thoáng kinh ngạc, có phần phiền não.
Lúc giấy trắng bị viết đầy chi chít chữ, Hứa Bạch đưa tới.
Tiểu loli giả vờ tiếp nhận, nghiêm túc xem xét.
Không gian nơi này nhất thời rơi vào trong yên lặng.
“Sao vậy, có khó khăn gì à?” Hứa Bạch lộ ra một nụ cười đẹp mắt, quan tâm hỏi.
“Nếu như ngươi cảm thấy hơi khó xử, ta cũng có thể hạ thấp yêu cầu công pháp một ít.” Hắn nhẹ giọng nói.
Tiểu loli đập mạnh bàn tay mum múp thịt xuống bàn: “Cái gì chứ, đừng có xem thường ta nha! Chút chuyện này sao có thể làm khó ta được!”
“Hừ!”
Nàng cau mày, dường như nghiêm túc.
Lại nhìn một lượt tờ giấy Lý Phàm trình lên, sau đó ném lên trên.
Ký tự trên giấy phút chốc như sống lại, tranh nhau chen lấn bay về phía quả cầu khổng lồ trên đỉnh đầu.
“Kẽo kẹt...”
Trong nháy mắt, tần suất tự phù hình cầu biến ảo nhanh hơn lúc trước vô số lần. Thậm chí còn xảy ra một vài tiếng vang không chịu nổi gánh nặng.
“Lạch cạch.”
Hứa Bạch nhìn lại, chỉ thấy đầu tiểu loli đã gục trên bàn, nằm ngáy o o.
Khẽ mỉm cười, Hứa Bạch ngửa đầu, tiếp tục khóa chặt ánh mắt trên quang cầu to lớn.
Thăng cấp Nguyên Anh, tầm mắt đã mạnh hơn lúc Kim Đan khi trước không chỉ mấy lần. Đã miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ ràng một số biến hóa trong đó.
Trong lúc cự phù không ngừng biến ảo, có lúc từ từ nhạt đi biến mất. Dường như là loại bỏ những sắp xếp vô hiệu.
Mà có lúc lại sẽ bộc phát ra một trận bạch quang chói sáng cuốn theo vô số tự phù cùng nhau loại bỏ. Song rất nhanh, khu vực trống này lại hiện ra tự phù không cần mới, lại lần nữa chớp động thôi diễn.
“Đây hẳn là đã thành công thôi diễn ra một môn công pháp mới.”
Hứa Bạch tỉ mỉ quan sát tự phù hình cầu to lớn.
Phát hiện có gần như một phần mười khu vực vẫn đang tiến hành loại thôi diễn công pháp bình thường.
Mà chín phần mười phần lớn nơi khác, tự phù lập loè, tốc độ biến ảo nhanh hơn một cấp bậc.
“Hẳn là đang giúp ta thôi diễn “Tọa Sơn Quyết” phần kế tiếp.”
“So sánh với đời trước, thật sự có thể nói là dốc hết toàn lực. Đây đã không phải chuyện dùng dáng dấp đẹp, phép khích tướng có thể giải thích.”
“Thiên địa sở chung, Thiên chi kỳ hóa thân...”
“Thì ra là vậy.”
Khoé mắt góc nhìn Hứa Bạch lại liếc qua tiểu loli Diễn Pháp như đang ngủ say, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
Thời gian thôi diễn công pháp được cho phép của ngọc bài cận pháp cấp Hợp Đạo là hai ngày.
Hứa Bạch cứ vậy yên tĩnh đứng dưới khối cầu, chờ đợi kết quả thôi diễn cuối cùng của Diễn Pháp Giác.
Nhưng có lẽ là yêu cầu Hứa Bạch đưa ra thực sự quá hà khắc.
Độ khó thôi diễn môn công pháp này hình như có phần vượt ngoài phạm vi năng lực của Diễn Pháp Giác.
Lúc đếm ngược thời gian hư ảo xuất hiện trước mắt Hứa Bạch, tiểu loli vẫn chưa hoàn thành thôi diễn công pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận