Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 723: Cuối cùng được mâm đá

“Đông Phương huynh đừng quá đau lòng, tuy Hoàng Phủ huynh không may gặp kiếp nạn, nhưng may mắn là bây giờ có Vãng Sinh phủ ở đây. Hắn dù sao vẫn có cơ hội phục sinh.” Lý Phàm thở dài một hơi, an ủi.
Ngay sau đó gọi ra một chiếc Phổ Hiền Chân Chu mới, kéo Đông Phương Diệu vẫn chìm đắm trong bi thương vào trong.
Sau đó thả Lượng Thiên Giám ra.
Chờ sau khi ghi chép thăm dò mê vực Thần Thức vừa nãy hoàn thành đồng bộ, nhìn vừa đúng mười vạn có lẻ điểm thanh huyền của mình và ‘Mâm đá tận cùng’ còn chưa bị người ta đổi đi, Lý Phàm trực tiếp lựa chọn đổi.
Điểm thanh huyền tích góp thật lâu nháy mắt hết sạch.
Sau đó theo một luồng quang hoa màu trắng nhạt, một mâm tròn màu nặng trĩu xám cứ vậy xuất hiện trong tay Lý Phàm.
“Thứ này chính là Mâm đá tận cùng?”
Chỉ lớn chừng bàn tay, Lý Phàm cầm trong tay ngó nghiêng, nghiên cứu một hồi.
Quả thật giống y hệt tên của nó, không khác gì đá bình thường. Bất kể là thần thức hay là linh lực đều không thể sinh ra bất kỳ phản ứng nào với nó.
“Cũng không biết ở đời trước Phúc Thiên hội làm sao nghiên cứu ra phương pháp sử dụng nó.”
Nhưng Lý Phàm cũng biết việc này không thể gấp gáp nhất thời, đời này còn rất nhiều thời gian từ từ làm rõ việc này. Tạm thời thu hồi nó, lại lấy ra di vật của Hoàng Phủ Tùng thu lại trước đó lần lượt bày ra trước mặt.
Ngoài Lượng Thiên Giám và Giải Ly ra còn có hai chiếc nhẫn trữ vật.
“Đông Phương huynh, ngươi có biết Hoàng Phủ hắn còn có người thân cận nào còn sống không?” Lý Phàm hỏi.
Tâm trạng Đông Phương Diệu hơi bình phục phần nào, khẽ lắc đầu nói: “Hắn cũng giống như ta, đều là người không có ràng buộc, một thân một mình.”
Lý Phàm nghe vậy thì không khỏi cau mày: “Vậy những vật này...”
Đông Phương Diệu chỉ nhìn thoáng qua rồi quyết định ngay: “Di vật của Hoàng Phủ là Lý huynh ngươi mạo hiểm tính mạng thu hồi, trước tiên cứ tạm thời do ngươi bảo quản đi. Đợi sau này chúng ta tìm được Hoàng Phủ chuyển thế lại giao cho hắn là được.”
Lý Phàm than nhẹ: “Cũng chỉ đành như thế. Nhưng mà Huyền Hoàng giới bao la như vậy, không biết mười tám năm sau Hoàng Phủ lại sẽ chuyển thế đến nơi nào. Nếu như vẫn ở trong khu vực Tiên Minh còn dễ kiếm. Nhiều nhất là phí chút công sức tìm kiếm là được. Chỉ sợ hắn chuyển thế đến bên Ngũ Lão hội...”
“Vãng Sinh phủ nhiều thứ hoa hoè hoa sói như vậy, trong đó nhất định sẽ có thứ truy tung phương vị đại khái của chân linh chuyển thế. Hoàng Phủ huynh bỏ mình, ta cũng không muốn thăm dò sương trắng tiếp nữa. Chờ sau khi trở về ta sẽ đi hỏi thăm việc này ngay. Nhất định phải tìm được Hoàng Phủ huynh trước.” Đông Phương Diệu trầm giọng nói.
“Ta cũng tìm người hỏi xem. Có lẽ Sóc Phong huynh sẽ biết.” Lý Phàm cũng đề nghị.
Tiếp đó hai người liền từ chỗ sâu sương trắng trở về.
Trước tiên tới biệt viện Hoàn Vũ châu Thiên Vũ báo cáo chuyện Hoàng Phủ Tùng bất hạnh bỏ mình.
Lý Phàm cũng từng gặp tu sĩ tiếp đón này một lần, đúng là Thượng Quan Thạch dáng người gầy gò.
Dẫu sao cũng là đồng liêu nhiều năm, Thượng Quan Thạch sau khi nghe nói thì vẻ mặt ảm đạm, thở dài: “Ta sẽ nói chuyện này lại cho Kỷ viện trưởng, làm phiền hai vị!”
Đông Phương Diệu mặt đầy xấu hổ, cảm thấy không có mặt mũi ở lâu. Chắp tay rồi vội vàng rời đi.
Ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ, hắn cũng lập tức cáo biệt với Lý Phàm. Để lại một tấm linh phù truyền tin sau đó tự mình đi tìm hiểu tin tức có liên quan đến Vãng Sinh phủ.
“Đông Phương Diệu ngược lại là hạng người trọng tình.” Lý Phàm nhìn bóng lưng đối phương dần dần biến mất, âm thầm suy nghĩ.
Không trở về Trường Sinh cốc mà là đi thẳng đến châu Thiên Quyền.
Trong khoảng thời gian hắn thăm dò sương trắng, Sóc Phong từng nhiều lần gửi tin hẹn hắn đối chiến.
Song đều bị hắn lấy hãm sâu trong sương trắng, không rời được người làm lý do uyển chuyển từ chối.
Dù nói thế nào hắn cũng là khách khanh trên danh nghĩa của Huyền gia. Tuy mặt ngoài Sóc Phong không nói gì nhưng mắt thấy chính mình bị cự tuyệt năm lần bảy lượt, giọng điệu của đối phương cũng khó tránh có phần biến hóa vi diệu.
Thế là lúc này sau khi Lý Phàm rảnh rỗi bèn liên hệ tới cửa trước. Dù sao hiện giờ xem ra, thân phận khách khanh Huyền gia vẫn còn có chút tác dụng. Chỉ cần một chút tỷ thí là có thể duy trì địa vị khách khanh, trái lại cũng không phải chuyện phiền phức gì.
Vị trí hiện tại của Sóc Phong trước mắt là trong biệt viện của thành Thiên Quyền.
Cùng là nơi mẹ hắn Phỉ Tuyết tiên tôn tặng, nơi này tuy chiếm diện tích nhỏ hơn núi Sóc Phong vùng ngoại ô nhưng giá cả lại không chỉ hơn gấp mười lần.
Hơn nữa chỉ có độ cống hiến mà không có con đường nhất định cũng căn bản không thể mua được.
Đi vào khu động phủ trong thành Thiên Quyền, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ở vị trí hạch tâm của Bố Chính đường cao ngất trong thành đã có một nữ tu mặc váy dài màu đỏ chờ sẵn bên ngoài.
Lại không phải nữ tu váy vàng Tri Cẩn lúc trước mà đã đổi một khuôn mặt mới.
Lý Phàm ung dung thản nhiên đi theo sau lưng nữ tu váy đỏ vào trong biệt viện.
“Thật là ấm ức! Bây giờ có Vãng Sinh phủ ở đây, tu sĩ đều có thể phục sinh, mẫu thượng đại nhân lại vẫn rất nhiều hạn chế với ta.” Xa xa đã nghe thấy âm thanh có phần ảo não của Sóc Phong.
Trên mặt nữ tu váy đỏ không có mảy may thần sắc ba động, giống như căn bản không nghe thấy lời oán trách của Sóc Phong. Chỉ là sau khi đưa Lý Phàm đến thì hành lễ, tự mình lui xuống.
“Ha ha, Lý huynh, đã lâu không gặp!”
Phát hiện được khí tức của Lý Phàm, Sóc Phong mừng rỡ.
Nhưng mà nghênh đón Lý Phàm không phải cái ôm nhiệt tình gì đó mà lại là một luồng kiếm quang màu trắng!
Mắt Lý Phàm chợt loé, trong lúc tâm niệm chuyển động lập tức sinh ra một thủy kiếm màu lam chặn lại.
Ầm!
Trong tiếng nổ mạnh, Lý Phàm cao giọng nói: “Chúc mừng Sóc huynh đã giải quyết nan đề không thể tấn công trước.”
“Thần thông ‘Trừu Ti’ của ta xem ra đã không phải là đối thủ của Sóc huynh.”
Phi thân đến trước mặt Sóc Phong, sau khi thấy rõ tình hình trong sân, trong mắt Lý Phàm lóe qua một tia dị sắc.
Sóc Phong vẫn là một thân y phục mộc mạc, chỉ có điều trên đỉnh đầu lại treo một thanh phi đao liễu diệp màu xanh biếc.
Mũi đao không nhắm vào đối phương mà là nhắm ngay xuống đầu Sóc Phong!
“Ha ha, Lý huynh ngươi thấy phương pháp của ta thế nào? Nếu ‘kiếm’ đã không muốn tấn công trước vậy thì ta ép nó động thủ. Phiđao trên đầu, mạng treo sợi tóc. Nó và ta hòa thành một thể, sau khi bản thân bị uy hiếp tự nhiên sẽ theo bản năng phản kích. Ta lại khống chế kiếm quang nó chém ra dùng để ngăn địch.” Sóc Phong liếc mắt nhìn phi đao trên đỉnh đầu, có chút dương dương đắc ý nói.
“Vậy mà có thể nghĩ ra diệu pháp như thế, Sóc huynh thật đứng là tài năng ngút trời.” Lý Phàm thuận theo lời hắn tâng bốc.
Đồng thời nhìn về phía một tu sĩ ngồi bên cạnh Sóc Phong.
Mày kiếm mắt sáng, anh tuấn uy vũ bất phàm. Tuy so với dung nhan tuyệt thế của Hứa Bạch thì vẫn có hơi chênh lệch. Nhưng cũng được coi là rồng trong loài người.
Đời này tuy đây là lần đầu Lý Phàm gặp hắn nhưng lại không xa lạ gì.
Chính là thiên tài trận đạo không may bỏ mình trong tập huấn trận pháp đời trước, Đạm Đài Thao.
Đời này biến cố không xảy ra cho nên hắn vẫn còn sống.
“Vị này là?” Lý Phàm nhìn Sóc Phong, biết mà còn hỏi.
“Đạm Đài huynh là thiên tài trận đạo đương thời khó gặp đấy, ngươi có thể kết giao.” Sóc Phong giới thiệu sơ qua cho Lý Phàm.
“Hạnh ngộ!” Đạm Đài Thao nhìn Lý Phàm, vẻ mặt ôn hòa cất tiếng chào hỏi.
Sau một phen chào hỏi, ba người nói tới chủ đề liên quan tới Vãng Sinh phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận