Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 757: Thiên địa lại lập tự

Sau khi Hứa Bạch cẩn thận tìm hiểu nguyên nhân của sự việc, đầu tiên không phải suy nghĩ là làm sao để giảm dư luận xôn xao mà là bản tôn ở ngoài vạn dặm trực tiếp nhìn lên bảng ‘Hoàn Chân’ của mình.
Hạn mức cao nhất tuổi tác sinh lý cũng không giảm bớt.
Nhưng Hứa Bạch cũng không cho rằng lời nói của Bành Thanh là nói bậy.
Ban đầu Vãng Sinh thiên tôn chứng đạo trong sương trắng.
Mà mọi người đều biết, sương trắng có tên là “sương trắng phệ nguyên”, có thể cắn nuốt tuổi thọ của tu sĩ.
Bành Thanh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thảm trạng trước khi chết gần như giống hệt tu sĩ chết trong sương trắng.
Đủ loại như vậy, cũng không phải có thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích.
Nhưng vì đề phòng tình thế lan rộng, đầu tiên, Hứa Bạch thông qua đe dọa hứa hẹn, bịt miệng tất cả người chứng kiến ngày đó.
Sau đó lại phái tu sĩ, lan ra các loại ngôn luận càng khác thường, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Ví dụ như: ở nơi nào đó có một tu sĩ trước khi chết cũng thê thảm giống như Bành Thanh. Đồng thời trong miệng hô to: “Người diệt Vạn Tiên Minh là Truyền Pháp thiên tôn.”
Lại ví dụ như, Bành Thanh thật sự không phải Bành Thanh. Bành Thanh thật đã sớm chết nhiều năm trước. Người chết trước mắt mọi người ngày đó chính là phân thân được tu sĩ của Ngũ Lão hội, tên là ‘Thiên Diện ma tôn’ sáng tạo ra. Thâm hiểm khó lường, âm mưu gây ra hỗn loạn trong Vạn Tiên Minh.

Trong nhất thời, mỗi người nói một kiểu, thật giả khó phân.
Dần dần, tuy nhiệt độ sự việc không yếu bớt. Nhưng không có bao nhiêu người quan tâm ngôn luận điên khùng thật sự về Bành Thanh trước khi chết.
Như vậy, lại hơn mười ngày trôi qua.
Sự kiện Bành Thanh cũng dần dần bị mọi người quên lãng, người thảo luận càng ngày càng ít. Cuối cùng dư luận hoàn toàn lắng xuống.
Giống như trên đời hoàn toàn chưa từng xảy ra việc này.
Hứa Bạch may mắn không làm nhục sứ mệnh, Nam Cung Sĩ Vinh cũng vô cùng hài lòng.
Hiếm khi hào phóng một lần, ban thưởng không ít công huân và độ cống hiến.
Cũng giao cho Hứa Bạch một pho tượng.
“Đây là…” Hứa Bạch cầm pho tượng trong lòng bàn tay, một cảm giác huyền diệu tự nhiên sinh ra.
Giống như đang cầm một thân thể khác của mình.
“Đây chính là ‘Sắc lệnh Vãng Sinh’.” Nam Cung Sĩ Vinh giới thiệu với vẻ mặt đắc ý.
“Trước đó không lâu, ta đạt được ban thưởng ba pho tượng từ bên trên. Một pho tượng ta giữ lại để mình dự phòng, trên người mang theo tượng dư thừa cũng vô ích. Lần này ngươi lập được công lớn như vậy nên dứt khoát ban thưởng cho ngươi.”
“Có thứ này, cho dù bất hạnh tử vong thì cũng có thể lập tức chuyển thế sống lại.”
Trên mặt Hứa Bạch tỏ vẻ vui mừng: “Đa tạ đại nhân yêu quý!”
Từ lúc Vãng Sinh phủ được thiết lập đến nay, Hứa Bạch là Liên Thông sứ một châu, cũng không hỏi thăm được phương pháp có thể đạt được rất nhiều bảo vật bên trong Vãng Sinh phủ.
Tuy ban đầu tuyên bố với thiên hạ rằng chỉ cần độ cống hiến, mọi người đều có thể thu hoạch.
Nhưng mà cổng Vãng Sinh phủ của các châu đóng chặt.
Đừng nói tu sĩ tầm thường, ngay cả Hứa Bạch cũng hoàn toàn không thể tiến vào.
Càng đừng nói đổi các loại vật tư trong Vãng Sinh phủ.
Tuy có rất nhiều tu sĩ thiên hạ không hài lòng, nhưng Vãng Sinh phủ lại không chịu các châu cai quản.
Chỉ có thể lấy các loại bảo vật chưa chuẩn bị xong làm lý do, tống cổ mấy lời dò hỏi về.
Hứa Bạch vô cùng nghiêm túc thu hồi ‘Sắc lệnh Vãng Sinh’, trước khi rời đi, chợt hỏi: “Nam Cung đại nhân, trước khi Bành Thanh chết, theo như lời hắn nói thì có kẻ trộm tước đoạt tuổi thọ của hắn…”
“Có phải thực sự có chuyện này hay không?” Hứa Bạch thấp giọng hỏi.
“Nếu như là thật, vậy thì chỉ áp chế tạm thời, không áp chế được cả đời.”
Nam Cung Sĩ Vinh im lặng một lát, khẽ lắc đầu: “Nếu mọi người đều có thể sống lại thì tuổi thọ gì đó cũng không quan trọng như vậy.”
“Đối với chúng ta, chứng đạo trường sinh hoàn toàn là hoang tưởng cực kỳ xa xôi. Nếu vậy thì cần gì phải quan tâm chuyện này quá nhiều?”
Nam Cung Sĩ Vinh dừng một chút, lời nói thay đổi: “Có điều, chưa chắc tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều có thể độ lượng giống ta. Sớm muộn gì khắp nơi sẽ có người nhận ra việc này, không thể áp chế được.”
“Chuyện chúng ta phải làm là kiên quyết không thể để sự kiện này bắt đầu bùng nổ ở châu Thiên Lương chúng ta.”
Nam Cung Sĩ Vinh lạnh lùng nói.
Lời nói này của hắn không khác gì đang thừa nhận tính chân thực trong lời nói của Bành Thanh trước khi chết.
Hứa Bạch im lặng không nói, gật đầu mạnh mẽ.
Trên đường cáo từ rời đi, suy nghĩ trong đầu Hứa Bạch cuồn cuộn: “Tước đoạt tuổi thọ…”
“Là Vãng Sinh thiên tôn nghịch lý không hoàn toàn, thủ đoạn bắt buộc để hoàn thành sống lại chân linh của tu sĩ.”
“Hay là…”
“Cố ý bắt chước Nhược Mộc thời kỳ thượng cổ?”
Vị Vãng Sinh thiên tôn này, từ lộ ra tung tích đến chính thức nghịch lý đều lộ ra chút kỳ lạ.
“Thiên Huyền Kính lấy trời thay thế.”
“Vãng Sinh thiên tôn, lấy Nhược Mộc thay thế.”
Hứa Bạch bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Cũng giống Tử Khung thiên tôn trước đó, nhìn lên không trung với vẻ hơi không thể cảm nhận được.
Sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống không để lại dấu vết nào, vội vàng rời đi.
Châu Thiên Quyền, trong biệt viện của Sóc Phong.
“Lý huynh?”
Giọng nói hơi kinh ngạc của Sóc Phong truyền đến.
Trong so tài vừa rồi của hai người, Sóc Phong đang đánh thỏa thích.
Lý Phàm lại đột nhiên ngẩn người, công kích vốn dĩ có thể tuỳ tiện né tránh lại trực tiếp đánh vào trên người hắn.
Kiếm khí cuồn cuộn tung hoành, trực tiếp chém nửa người dưới của Lý Phàm thành hư vô.
Cũng may bây giờ là thời đại Tân Pháp.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh, chút vết thương nhỏ này cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ trong một hơi thở, trong tiếng nổ hơi vang rền của động thiên, thân thể Lý Phàm đã nhanh chóng phục hồi như cũ.
Lý Phàm lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Ta vừa mới nắm giữ thần thông Tước Mệnh này không lâu, ác chiến với Sóc huynh mấy ngày liền đã trở nên tâm thần hoảng hốt một chút.”
Lúc này Sóc Phong mới giật mình: “Là ta sơ sót, hứng khởi một lúc nên cũng quên loại thần thông cao cấp này nhất định tiêu hao rất nhiều.”
“Ha ha ha, đều do ta quá phấn khích. Đã lâu rồi không gặp được loại thủ đoạn vô cùng thần kỳ như vậy.”
“Thậm chí ngay cả thao túng ‘kiếm’ của ta cũng có thể ảnh hưởng…” Sóc Phong chậc chậc khen ngợi.
“Lý huynh nghỉ ngơi một lát đi.”
Trong thời gian nói chuyện, kiếm quang chợt lóe, Sóc Phong cắt mấy sợi tóc trắng trên đỉnh đầu.
Sau đó hét lớn một tiếng, toàn bộ thân thể giống như rắn lột da.
Lột xuống toàn bộ thân thể nhìn qua hơi già nua, rách nát giống như “cởi quần áo”.
Sóc Phong lại khôi phục trẻ tuổi hùng mạnh, bấm tay búng nhẹ, biến thân thể cũ thành tro bụi.
Trong miệng cảm thán: “Thần thông ‘Trừu Ti Tước Mệnh’ này của đạo hữu thật sự phi phàm. Nếu bàn mỗi hiệu quả thực chiến thì có thể nói là cuộc đời ta hiếm thấy.”
“Nếu không phải thể chất đặc biệt của ta, sợ là ta cũng không thể chiến đấu với ngươi mà không kiêng nể gì như vậy.”
“Tu sĩ tầm thường bị thần thông của ngươi đánh trúng, chỉ sợ chưa đến thời gian gần nửa ngày thì đã chết vì hết tuổi thọ.”
Lý Phàm làm ra dáng vẻ tâm lực tiều tụy, vung tay áo: “Đừng nói nữa. Tuy ta dốc hết tâm can, đứt ruột nát gan sáng tạo ra, nhưng chỉ tiếc lại không đuổi kịp thay đổi của thời đại.”
“Bây giờ Vãng Sinh phủ sừng sững trên bầu trời, mọi người đều có thể sống lại. Thức thần thông này của ta mạnh thì mạnh vậy thôi, nhưng lực uy hiếp lại yếu đi không chỉ mấy lần. Dù sao đều có thể sống lại, cho dù thân thể rách nát thì đã sao?” Lý Phàm thở dài thở ngắn nói.
Sóc Phong lắc đầu: “Lý huynh không cần khiêm tốn. Vãng Sinh sống lại…”
“Hừ.”
“Cường giả chân chính đương đại nhất định không có khả năng phớt lờ thức thần thông này của ngươi. Chỉ bằng chiêu này, ngươi đã vượt qua vô số người tự xưng là anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.”
“Ừm, đãi ngộ cũng nên nói đến. Chỉ cung phụng sơ cấp thì cũng hơi thiệt thòi ngươi.”
Sóc Phong sờ cằm, chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận