Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1266: Khi giả giả vẫn thật

Sau khi tiện tay tiêu trừ Tôn Lộ Dao, phân thần Lý Phàm lẳng lặng đứng sững giữa không gian thần bí, vẻ mặt lạnh lùng, yên lặng suy tư.
“Hoàn Chân, Hoàn Chân, Hoàn Chân…” Trong lòng hắn không ngừng lẩm bẩm.
Cảnh tượng xung quanh trở nên hư hóa, ảm đạm.
Sau một chốc lát, cảnh tượng lại sáng lên.
“Thật làm thành giả, giả cũng là thật.”
Tám chữ to toát lên vẻ bình tĩnh sáng chói vĩnh hằng, xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Đó là câu sẽ xuất hiện mỗi khi hắn kích hoạt ‘Hoàn Chân’. Trải qua hàng trăm lần luân hồi, hắn đã quá quen thuộc với nó.
Nhưng giờ phút này, trong mắt Lý Phàm sau khi phát hiện ra bí mật sâu xa ẩn giấu trong đại trận hộ giới nguyên sơ của Huyền Hoàng giới, bảy chữ này có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
“Giả là thật, giả là thật…”
Một lúc lâu sau, Lý Phàm lại phát ra tiếng cười trầm thấp.
Không thể phủ nhận rằng phần nổi của tảng băng trôi do đại trận hộ giới nguyên sơ thể hiện đã hiển lộ cho Lý Phàm những khả năng nhất định.
Khiến lòng người lạnh lẽo và khó có thể chấp nhận được.
“Thật thật, giả giả.”
“Ai là thật, ai là giả?”
“Đúng vậy, những điều này đều không nghĩa lý gì. Chỉ cần ta vẫn luôn nắm giữ nút ấn duy nhất trong tay, ta chính là thật!”
“Ta chính là duy nhất!”
Vẻ điên dại trong ánh mắt Lý Phàm dần dần biến mất, tròng mắt một màu đen tối từ từ khôi phục lại sự linh động.
Như thể hắn lại biến thành Lý Thái sư thống trị triều đình chỉ bằng một bàn tay.
Khi nền tảng xác thực của thế giới bị lung lay và sụp đổ.
Khi ranh giới giữa hiện thực và hư ảo không thể phân biệt, không cách nào nghiệm chứng.
Việc duy nhất có thể làm chính là nắm chặt điểm neo cố định kia.
“Hoàn Chân” có bản chất nằm ngoài sự bố trí của Tiên giới dành cho Hạ giới nhưng nó cũng có thể là một khâu trong thiết bị mà Tiên giới lưu lại.
Đối với Lý Phàm, nó là sự tồn tại không có cách nào nghiệm chứng.
Tuy hắn từng cố gắng xác định phạm vi ảnh hưởng của Hoàn Chân bằng cách dẫn dắt các biến số bên ngoài tinh hải chí ám.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, những biến số bổ sung bên ngoài tường cao, chưa chắc không phải là cố ý thể hiện cho thế giới được gây dựng lại sau khi Hoàn Chân.
Chân tướng khó hiểu.
Nhưng…
Dù có rơi vào tình cảnh này hay không thì điều may mắn mà Lý Phàm cảm thấy đáng giá vạn phần chính là nút ‘Khởi động lại’, sự bất biến vĩnh hằng trong biến số vô tận vẫn nằm trong sự kiểm soát của Lý Phàm.
Cho nên muốn giải được câu đố thì việc cần phải làm không khác gì sự ung dung tự tại và trường sinh mà Lý Phàm đã dày công theo đuổi.
Hết lần này đến lần khác khởi động lại, cung cấp nuôi dưỡng bản thân bằng biến số vô tận được sinh ra ở Huyền Hoàng giới, tinh hải chí ám, thậm chí là bên ngoài tinh hải.
Để thoát khỏi đó.
Nếu phát hiện ra sự tồn tại của nút ấn có thể tranh đoạt với hắn thì chỉ cần giết đi là được.
Khi hắn tìm ra được điều cuối cùng của mọi thứ, đáp án sẽ tự xuất hiện.
Bây giờ, đối với Lý Phàm, ngoại trừ hai người Truyền Pháp và Thiên Y cản trở con đường tiến lên của hắn, còn có thêm một người nữa.
Một sự tồn tại chưa được biết đến thậm chí còn có uy hiếp lớn hơn, khó có thể bỏ qua và cần được giải quyết khẩn cấp.
Đó chính là người thần bí đã cướp mất hồng châu cửu tinh của một trong các mắt trận thuộc đại trận hộ giới Huyền Hoàng nguyên sơ.
“Trong hồng châu cửu tinh hẳn là có ghi chép lại thông tin tất cả đặc trưng của sinh linh Huyền Hoàng trước khi đại trận hộ giới bị phá hủy. Chỉ cần có hồng châu trong tay, không khó để suy đoán ra suy luận giống như ta.”
“Khi thực lực chênh lệch lớn như vậy, người khôn ngoan sẽ ẩn núp trước khi tìm được cách đối phó.”
“Hoặc là, khi hắn xác định Tiên giới thật sự bị hủy diệt, có thần khí trong tay tất nhiên khó tránh khỏi sinh ra dã tâm mà trước nay chưa từng có, sẽ âm thầm thực hiện những kế hoạch khác.”
Lý Phàm liếc nhìn trung tâm trận pháp trống rỗng ở nơi này.
“Có lẽ ta có thể thu được một vài manh mối từ các trung tâm trận pháp khác của đại trận nguyên sơ.”
Tuy nhiên, bây giờ Vô Lượng Kính Linh đã bị hủy, muốn tiếp tục tìm kiếm cũng lực bất tòng tâm.
Chỉ có thể đợi kiếp sau rồi tính tiếp.
Phân thần Lý Phàm khẽ lắc đầu, thân thể hóa thành một đường màu đen rời khỏi lòng đất.

Mật thất Tôn gia.
Trong lòng Tôn Lộ Viễn chợt dâng lên nỗi bi thương khó tả, nước mắt vô thức trào ra, hắn bất chấp tất cả trở về nhà từ ngoại giới, xông vào mật thất dưới lòng đất. Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn Vô Lượng Kính quen thuộc đang lặng lẽ trôi nổi trước mặt.
“Tiểu đệ?”
Tôn Lộ Viễn nhẹ giọng kêu gọi.
Bóng dáng Tôn Lộ Dao lập tức xuất hiện từ trong Vô Lượng Kính: “Ca, ca tìm ta?”
“Sao vậy?” Tôn Lộ Dao hơi tò mò.
Tinh thần Tôn Lộ Viễn chợt hoang mang.
Chẳng biết tại sao, hình ảnh trước mắt tuy giống hệt như trong trí nhớ nhưng hắn vẫn có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tôn Lộ Viễn sửng sốt thật lâu.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngơ ngẩn trả lời: “Không có gì, có lẽ gần đây ta quá mệt mỏi nên có chút nghi thần nghi quỷ.”
Tôn Lộ Dao tỏ vẻ quan tâm: “Ca phải chú ý thân thể, tương lai của Tôn gia vẫn phải dựa vào ca đó.”
Tôn Lộ Viễn mỉm cười.
Tôn Lộ Viễn không hề biết rằng Tôn Lộ Dao không làm một điều mà lúc trước vẫn luôn làm: đưa mắt nhìn theo bóng lưng của đại ca dần mất hút.
Thay vào đó là biểu cảm dao động trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất, sau đó hắn không có bất kỳ lưu luyến nào trốn vào trong Vô Lượng Kính.
Vào khoảnh khắc Tôn Lộ Dao chết đi, một tia thần niệm mà hắn lưu lại đã bị cắt đứt khỏi nguồn gốc.
Thứ giả tạo được dung nhập vào trong Vô Lượng Kính đã trở thành sự tồn tại chỉ biết trả lời một cách máy móc.
Tuy trình độ máy móc hơi giống thật nhưng cuối cùng nó cũng không phải là sinh mệnh thật sự.
Không phải là Tôn Lộ Dao thật sự.
Không lâu sau, phân thần Lý Phàm đem Vô Lượng Kính trống rỗng trở về.
“Không có khí linh, vậy thì ta tự tạo cái mới.”
Lý Phàm gọi tia di niệm được lưu lại của Tôn Lộ Dao, sau khi quan sát kỹ càng, hắn lạnh lùng quyết định.
Trong tia thần niệm này có ký ức hoàn chỉnh của Tôn Lộ Dao khi còn sống.
Là tính cách và phương thức tư duy của hắn.
Theo lý thuyết thì hoàn toàn có thể làm hắn “sống lại”.
“Tuy trong tay ta không có bảo vật như vòng đồng bất định và hồng châu cửu tinh.”
“Nhưng không cần phải cân nhắc thân thể, chỉ là một đạo chân thực thần niệm xuất hiện lại mà thôi, thao tác thực tế cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Nhớ lại nhiều chi tiết trong trận pháp, dưới sự thôi diễn không ngừng của Giải Ly điệp cuối cùng, một phần đại trận hộ giới nguyên sơ của phiên bản đơn giản hóa dần dần xuất hiện.
“Nghĩ Tạo, Bách Thái Chúng Sinh.”
“Cái tên này khá hay.”
Lý Phàm đặt tên cho trận pháp này theo cách đặt tên của ba trận pháp tiên cấp mà hắn đã nắm giữ.
Sau đó hắn thử bắt đầu “sáng tạo” và “sống lại” Tôn Lộ Dao.
Để đảm bảo an toàn, trước tiên Lý Phàm phân chia di niệm của Tôn Lộ Dao thành nhiều phần và tiến hành bảo tồn.
Sau đó lấy một phần trong đó đặt vào trong đại trận được mô phỏng sau khi đơn giản hóa.
Khí tức huyền bí tột cùng dần dần phát ra từ trong trận pháp.
Theo sự chuyển vận chậm rãi của trận pháp, bóng dáng Tôn Lộ Dao xuất hiện lại trong vầng hào quang trắng sáng.
Ánh mắt của hắn linh hoạt hơn vài phần, giao tiếp với Lý Phàm cũng rất thông thuận.
Chỉ trong vài hơi thở, thần thức đôi bên câu thông hàng ngàn vạn lần, chưa một lần xuất hiện sơ hở đáng lẽ không nên để lộ.
Nhưng Lý Phàm vẫn khẽ lắc đầu, không hài lòng và tiêu hủy nó.
“Trông quá thật nên có chút giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận