Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1015: Chư giới ngoài Huyền Hoàng

Từng món thiên tài địa bảo làm khung xương con rối, nguyên lực kim sắc phun trào như thủy triều, hình thành “máu và mô thịt”, bám lên khung xương.
Con rối Thiên Cơ chậm rãi lộ ra hình dáng.
Mà trong quá trình nguyên lực kim sắc tuôn ra, cùng lúc đó Lý Phàm còn mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm đứt quãng.
“Đây là tiếng động gì?” Xảo Công cư sĩ bày dáng vẻ thành thạo điêu luyện, Lý Phàm cũng không sợ làm phiền, lên tiếng hỏi luôn.
“Không rõ. Nhưng lợi dụng nguyên lực thì tất sẽ xuất hiện hiện tượng, đừng lo. Tu sĩ Thiên Cơ giới chúng ta gọi đó là “thế giới đê ngữ”. Thấy nhiều rồi, cũng quen rồi.”
Trong lúc trả lời Lý Phàm, hắn chăm chú nhìn con rối Thiên Cơ, khéo léo điều khiển nguyên lực.
Tứ chi, cơ thể, đầu, sau đó là làn da, lông tóc…
Tất cả đều chậm rãi hiện ra.
Liễu Như Trần tông chủ Dược Vương tông thì mặt mũi tràn đầy kinh gạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cách thức luyện chế con rối như thế hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Trong chớp mắt ngay khi con rối Thiên Cơ có vẻ ngoài hoàn toàn y hệt như Liễu Như Trần được tạo ra, trong lòng Liễu Như Trần không hiểu sao sinh ra khát vọng không chờ đợi nổi muốn sở hữu.
“Vị đạo hữu đây, mời.” Xảo Công cư sĩ uể oải nói.
Mắt nhìn Lý Phàm, thấy hắn khẽ gật đầu. Lúc này Liễu Như Trần mới cẩn thận từng li từng tí phi thân đến gần.
Trên con rối Thiên Cơ tỏa ra một tầng sáng lờ mờ, sau một lát, mở mắt.
Liễu Như Trần đưa tay nắm lấy sự sống mới, nét mặt đầy rung động: “Thật là… Cảm giác giống hệt như đúc với cơ thể ban đầu của ta.”
“Thậm chí còn tồn tại đan điền, thức hải! Rốt cuộc làm sao tạo ra được?”
Vốn dĩ Xảo Công cư sĩ không quan tâm Liễu Như Trần: “Xong rồi nhỉ? Không còn chuyện gì khác thì ta về trước đây. Thiên Dương đạo hữu vẫn đang chờ ta đấy!”
Lý Phàm nở nụ cười, để hắn rời đi.
“Liễu tông chủ, thủ đoạn của Vạn Giới Liên Hợp hội chúng ta thế nào?” Nhìn Liễu Như Trần còn đang trải nghiệm cơ thể mới, Lý Phàm hỏi.
“Kỹ thuật điêu luyện, kỹ thuật điêu luyện.” Liễu Như Trần thật lòng khâm phục, nói.
Sau đó vẻ mặt hơi đổi khác: “Vạn Giới Liên Hợp… Chắc hẳn vị Xảo Công đạo hữu mới vừa rồi kia cũng không phải tu sĩ bản thổ Huyền Hoàng giới?”
Lý Phàm khẽ gật đầu: “Quả nhiên Liễu tông chủ kiến thức uyên bác. Xảo Công đạo hữu xuất thân từ ‘Thiên Cơ giới’.”
Liễu Như Trần nghe vậy thất thanh nói: “Thiên Cơ giới? Là Tu Tiên giới không cố định, lơ lửng giữa tinh không, xây dựng trên một con rối khổng lồ trong truyền thuyết kia sao?”
“Thì ra là thế, vậy thì hiểu rồi.”
Lý Phàm hỏi dò một phen mới biết hóa ra năm xưa lão tổ Dược Vương tông “Dược Vương Tôn Phiêu Miểu” năm ấy du lịch chư giới, ghi chép lại kiến thức về các giới.
Trong đó có ghi chép về Thiên Cơ giới.
“Có điều sau này tiên lộ đứt đoạn, giữa các Tu Tiên giới gần như không còn qua lại. Vì vậy, ghi chép liên quan tới các giới cũng dừng lại trong quá khứ xa xưa.”
“Năm đó, sau khi ta quyết định dẫn dắt toàn tông trốn đi, thoát khỏi Huyền Hoàng, mục tiêu tiến đến chính là ‘Tiêu Dao’ giới cách gần nhất. Nơi đó tu sĩ tôn sùng con đường vo vi tiêu dao, không thích tranh đấu. Trước kẻ ngoại lai cũng vô cùng thân thiết. Là một điểm đến tốt đẹp. Chỉ tiếc rằng…”
Vẻ mặt của Liễu Như Trần trở nên ảm đạm.
Trong lúc nói chuyện, hắn vô cùng thức thời truyền thần thức du ký của Dược Vương Tôn Phiêu Miểu cho Lý Phàm.
Một quyển tinh đồ đơn giản thoáng chốc xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Hiển thị vị trí đạo tiêu mười tám Tu Tiên giới xung quanh Huyền Hoàng giới.
Giống như được sắp xếp ngẫu nhiên, không thể nhận ra có quy luật đặc biệt gì.
Ngoại trừ mười tám giới được cố định không chuyển động, còn có hai Tu Tiên giới không có vị trí đạo tiêu cụ thể.
Một cái chính là Thiên Cơ giới, còn về cái còn lại thì tên là ‘Huyền Thương’.
Dựa vào ghi chép trong du ký, nói Huyền Thương là thế giới không bằng nói nó là một chiếc phi thuyền khổng lồ.
Huyền Thương lui tới giữa các Tu Tiên giới, trao đổi vật tư, lấy lợi nhuận.
“Phiêu Miểu lão tổ có thể du lịch chư giới, thật khiến người ta ghen tị.” Lý Phàm lướt qua nội dung bên trong du ký mấy lần, cảm thán nói.
Niên đại quá xa xưa, tinh hải thay đổi quá lớn. Tất cả ghi chép bên trong du ký chỉ sợ đều đã hóa thành hư vô.
Hoặc là đã bị Huyền Hoàng thôn phệ rồi cũng không chừng.
“Huyền Thương…”
“Phong cách hành sự của tu sĩ giới này, trông cùng một kiểu với Tiêu Tu Viễn. Sau này nếu có cơ hội, có thể thử tìm ra bằng chứng một phen.”
Liễu Như Trần không biết suy nghĩ trong lòng Lý Phàm, chỉ tiếp lời, nói: “Nghe nói năm ấy lão tổ còn định du lịch đến nơi xa xôi hơn nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng lại đổi ý. Hình như là vì vị trí mảnh tinh không này của chúng ta có vài điều đặc biệt gì đó. Chẳng qua nguyên do cụ thể thế nào, lão tổ không báo lại cho hậu nhân.”
Nét mặt Lý Phàm hơi động: “Hơi đặc thù sao?”
Vào thời của Tôn Phiêu Miểu, tiên lộ còn chưa đứt đoạn. Đương nhiên ‘tường thành’ cũng chưa tồn tại.
Nhưng vị trí tinh hải của Huyền Hoàng giới đã có điểm khác biệt…
“Tất cả tiên nhân phi thăng qua nhiều thế hệ tại Huyền Hoàng giới đều không tìm ra bất kỳ ghi chép liên quan nào.”
“Hoặc là mỗi một vị tiền bối đều tấn thăng trở thành ‘Vô Danh Chân Tiên’, còn không là có đại năng nào đó xóa hết tất cả tin tức của bọn hắn.”
“Thú vị…”
Lý Phàm chìm vào trầm tư.
Tiếp theo, Lý Phàm dẫn Liễu Như Trần đi thăm cảnh tượng thịnh vượng ở Linh Mộc giới một phen.
Bất kể là lấy cảnh núi sông non nước của Huyền Hoàng giới hay là mô phỏng di tích các đại tông môn thượng cổ.
Hay là gốc cây rừng chọc trời ở vị trí trung tâm kia đều khiến Liễu Như Trần khen không dứt miệng.
Cuối cùng, sau khi trịnh trọng bái kiến tượng đá vô diện chân tiên, Lý Phàm lấy Dược Vương đỉnh ra.
“Hiện tại có hạn chế không thể đồng tu phép thần thông, nếu đánh thức tất cả đệ tử trong đỉnh, bọn hắn tất nhiên sẽ lâm vào tình huống tự giết chóc lẫn nhau. Liễu tông chủ, ngươi xem nên đối phó thế nào?”
“Vạn Giới Liên Hợp hội chúng ta có một loại công pháp tên là ‘Thương Sinh Linh Nguyên Công’. Có thể trừ bỏ hạn chế này…”
Nghe Lý Phàm giới thiệu xong, Liễu Như Trần ngẫm nghĩ một lúc sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Nếu đã quyết định gia nhập Liên Hợp hội, tất nhiên phải dốc một phần sức lực.”
“Nếu bàn về chiến lược, có lẽ Dược Vương tông chúng ta chẳng ra sao cả. Nhưng nói tới luyện đan, bồi dưỡng linh thực, Dược Vương tông chúng ta vẫn tính là am hiểu.”
“Có điều…” Trên mặt Liễu Như Trần xuất hiện sự do dự.
“Mấy nghìn năm đã trôi qua, ta không biết đan đạo Huyền Hoàng giới bây giờ đã phát triển đến mức độ nào rồi. Nhưng nếu có thể tạo ra chút đan dược cụ thể và cho chúng ta thêm chút thời gian, chắc có thể miễn cưỡng đuổi kịp.”
Liễu Như Trần vô cùng hiểu rõ, cách để đảm bảo sự an toàn của toàn thể Dược Vương tông tốt nhất chính là dốc hết khả năng thể hiện giá trị của bản thân.
Dù sao, sau khi nhìn thấy toàn tộc Thụ Nhân vất vả làm việc không biết ngày đêm cùng với con rối bằng máu bằng thịt hoàn toàn biến thành cỗ máy tu hành công pháp, Liễu Như Trần biết ngay Vạn Giới Liên Hợp hội này tuyệt đối không phải loại lương thiện gì.
Mà vị “thượng sứ” đại diện cho Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên trước mắt đây, pháp vương của Huyền Thiên giáo ngày xưa.
Cũng tuyệt đối không thân thiện nhân từ như mới nhìn thấy.
“Tế Thế Trường Sinh Kinh có tăng thêm chỗ đặc biệt cho việc luyện đan. Vì vậy, trưởng lão trong tông tốt nhất nên chọn lọc một tí giữ lại tu vi vốn có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận