Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 280: Tiên nhị đại

Lời mà Vô Địch nói ra có vẻ nhẹ như mây khói nhưng rơi vào tai của những tu sĩ tại đây thì lại như sấm nổ ngang tai.
Ai ai cũng đều trợn mắt há mồm, tràn đầy khiếp sợ.
Mọi người nhìn Ta Vô Địch đứng ở phía xa mà đầu óc loạn cả lên, vượt bao gian khổ mới luyện đến cảnh giới Hóa Thần, nói tán công luyện lại thì thật sự tán công luyện lại rồi?
Chẳng lẽ tu hành, đột phá cảnh giới lại nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy sao?
Ta Vô Địch không để y đến sự kinh ngạc của người khác, hùng hổ mà nhìn Thẩm Ngọc Nhu, hỏi: “Thế nào? Ngươi tưởng rằng hiện giờ ta chỉ có tu vi Trúc Cơ nên đánh không lại ngươi sao?”
Ngay khi lời này vừa dứt, xung quanh, ai ai cũng đều bàn tán xôn xao. Sự chênh lệch giữa Trúc Cơ với Nguyên Anh như trời với đất, Nguyên Anh chân quân muốn tiêu diệt tu sĩ Trúc Cơ thì thật sự không khác gì đè chết một con kiến.
Thế mà nghe ý tứ của Ta Vô Địch này lại như thể dù y chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng vẫn có thể đánh bại được tu sĩ Nguyên Anh vậy.
Sao có thể được?
Điều càng khiến người khác phải kinh sợ là nam tu tóc dài có khuôn mặt như nữ nhân, Thẩm Ngọc Nhu, lại không hề phản bác lời chế nhạo của Ta Vô Địch.
Y chỉ dè chừng mà nhìn đối phương, hừ một tiếng chứ không nói gì thêm. Điều này không khác gì thầm thừa nhận đối phương nói đúng.
Có vẻ như vị Nguyên Anh chân quân Thẩm Ngọc Nhu thật sự không phải là đối thủ của tu sĩ Trúc Cơ Ta Vô Địch! Ánh mắt của cả đám tu sĩ nhìn về phía nam tử mặc áo giáp vàng đều đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay lúc này, Thẩm Ngọc Nhu, vốn bị Ta Vô Địch làm mất mặt, lại bất ngờ cười mỉa, mang ý khinh thường mà nói: “Bất kỳ ai có chút hiểu biết ở Cửu Sơn châu này đều rõ, ngươi đường đường là bảo bối yêu dấu của “Phi Tuyết Tiên Tôn”, cho dù ngươi có là tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng im bất động ở đó thì ta cũng chẳng dám ra tay à nha!”
“Lỡ mà không cẩn thận làm ngươi bị thương thì vị ấy tìm tới cửa, Linh Nguyên giáo chúng ta thật sự không gánh nổi!”
Lời này vừa dứt, những tu sĩ xung quanh lại phải thay đổi cách nhìn về Ta Vô Địch một lần nữa.
Ai nấy đều lộ vẻ mặt “thì ra là vậy”.
Lời Thẩm Ngọc Nhu nói dường như đã chạm trúng vảy ngược của Ta Vô Địch, y lập tức xụ mặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Nhu.
Phía đối diện, Thẩm Ngọc Nhu cũng không muốn tranh luận vô vị như thế này nữa, ra tư thế “mời” với Ta Vô Địch.
Ta Vô Địch nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng, cũng không biết vì sao không tiếp tục gây sự nữa mà quay người đi vào sơn đạo.
Ngay lúc này, một giọng nói non nớt bỗng phát ra từ đám người: “Chờ chút, chờ chút! Ta cùng nhóm với hắn ta á, để ta đi qua!”
Mọi người giật mình nhìn về phía người phát ra âm thanh, chỉ thấy đó là một bé gái khoảng bảy, tám tuổi mặc áo đỏ, nàng vừa hét lớn vừa cật lực chen chúc chạy về phía Ta Vô Địch.
Phía sau nàng là một người trung niên da ngăm, vẻ bất lực lộ rõ trên mặt y. Tiểu cô nương kia tất nhiên là Tô Tiểu Muội, còn nam tử trung niên chẳng ai khác ngoài Trương Hạo Ba.
Tô Tiểu Muội vọt nhanh đến bên cạnh Ta Vô Địch, còn vỗ vỗ vào cánh tay của y, tỏ ý may là đuổi theo kịp.
“Đi thôi đi thôi ! ".
Nàng nhìn Ta Vô Địch bằng cặp mắt to tròn như hai hột nhãn, hối thúc y.
Ta Vô Địch cũng cảm thấy bất ngờ, quan sát tiểu cô nương không biết xuất hiện từ đâu này, vừa định nói gì đó.
Bỗng dưng, y thay đổi sắc mặt, lời vừa đến miệng cũng thay đổi theo: “Tốt, đi thôi!”
Y nở một nụ cười đầy thâm ý rồi đi vào sơn đạo, hai người Trương Hạo Ba cũng nghiêm túc theo sát sau lưng.
Nhìn bọn họ đi xa, mọi người đều bàn luận và suy đoán về thân phận của tiểu cô nương nọ. Trong khi đó, sắc mặt của Thẩm Ngọc Nhu thì lại âm trầm khó đoán, không rõ y đang suy nghĩ điều gì.
Thông đạo đạo xuyên qua Tế Thạch sơn kéo dài khoảng bảy, tám dặm, cứ như bị người ta đào xuyên qua lòng núi mà thành, cứ cách một đoạn đường thì lại có tu sĩ của Linh Nguyên giáo canh gác.
“Ta Vô Địch” cũng không hỏi lai lịch và ý đồ của Tô Tiểu Muội, chỉ lặng lẽ đi đường.
Lúc này, Trương Hạo Ba mới truyền âm cho Tô Tiểu Muội: “Muội nghĩ gì thế hả? Vị trước mặt này chúng ta không động vào được đâu, sao lại ép người ta giúp mình? Chẳng lẽ chỉ vì tiết kiệm hai trăm viên linh thạch thôi sao?”
Tô Tiểu Muội dừng bước: “Gì mà hai trăm linh thạch! Ta keo kiệt đến vậy sao? Ngươi đừng có lúc nào cũng xem ta là trẻ con được không!”
“Nói tiếp, ngươi già đầu vậy rồi mà sao lá gan lại nhỏ thế hả?!”
“Gì mà không dễ chọc cơ chứ… Hắn ta là Trúc Cơ kỳ, ta cũng là Trúc Cơ kỳ, có gì phải sợ!”
Trương Hạo Ba nghe vậy thì cũng cạn lời, Trúc Cơ kỳ của ngươi sao so được với Trúc Cơ kỳ của người ta.
Tuy nhiên, tính khí quậy tưng của Tô Tiểu Muội lại phát tác không điểm dừng, nàng vậy mà còn dám chạy lên hỏi đông hỏi tây người nọ.
“Ngươi thật sự tên “Ta Vô Địch” sao? Sao lại có tên kỳ lạ đến vậy?”
“Trước kia ngươi thật sự là tu sĩ Hoá Thần rồi mới tán công tu luyện lại à?”
“Trở thành tu sĩ Hoá Thần có cảm giác như thế nào?”
“Bộ áo giáp lúc nãy thật không tệ nha, là bảo bối đúng không?”
Trương Hạo Ba ở phía sau nghe được mà không khỏi trắng cả mặt, lo sợ Ta Vô Địch bị Tô Tiểu Muội chọc giận, trở mặt thành thù.
Có điều, tuy Ta Vô Địch tuy không trả lời nghi vấn của Tô Tiểu Muội nhưng cũng không hề tức giận. Ngược lại, nét cười như ẩn như hiện lại loáng thoáng trên gương mặt của y. Thấy vậy, Trương Hạo Ba cũng hiểu ra.
Y biết Tô Tiểu Muội tu luyện loại công pháp có thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhặt từ cảm xúc của người bên cạnh. Thế nên, những hành động này của nàng nhìn có vẻ liều lĩnh, nhưng thực chất thì lại không mấy nguy hiểm.
“Có vẻ Tiểu Muội còn có mục đích khác? Quả thật không thể vì nàng nhỏ tuổi mà xem thường nàng được.” Trương Hạo Ba âm thầm suy ngẫm.
Ba người đồng hành, chỉ có Tô Tiểu Muội là không ngừng ríu rít nhiều chuyện.
Rất nhanh, bọn họ đã vượt qua thông đạo, rời khỏi phạm vi của Tế Thạch sơn.
Lúc này, Ta Vô Địch vốn luôn im lặng, lại bất ngờ dừng lại.
Y quay đầu nhìn Tô Tiểu Muội với vẻ hứng thú, hỏi: “Đứa bé như ngươi thật thú vị, ta và ngươi vốn chẳng hề quen biết, sao ngươi lại nói cùng nhóm với ta?”
Tô Tiểu Muội nghiêng đầu, tỏ vẻ đầy ngây thơ mà trả lời: “Hiện giờ chúng ta đi cùng nhau, còn không được tính là một nhóm hay sao?”
Đôi mắt giảo hoạt láo liên, nàng hỏi: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta nha.”
Ta Vô Địch cười nhẹ, cũng không tức giận: “Được thôi, vậy ta tự giới thiệu trước. Bỉ nhân Sóc Phong, “Ta Vô Địch” chỉ là biệt danh hành tẩu thiên hạ của ta mà thôi. Tiểu cô nương ngươi thì sao?”
“Ta tên là Tô Tiểu Muội, vị bên cạnh đây là Trương Hạo Ba!” Tô Tiểu Muội nhanh chóng đáp lời.
“Tô Tiểu Muội… "Sóc Phong lặp lại tên này một lần.
Sau đó, y chăm chú nhìn nàng, hỏi: “Tô Tiểu Muội, nàng đi theo ta làm gì?”
Câu hỏi vừa được đặt ra, Trương Hạo Ba lập tức trở nên căng thẳng. Ngược lại, Tô Tiểu Muội chẳng biết sợ lại gì, sáng mắt trả lời nhanh gọn: " Ai biểu tên của ngươi khí thế như vậy!”
“Vô Địch?”
“Ta không phục! Ta so tài với ngươi một trận!”
Câu trả lời này cũng thật vượt khỏi dự đoán của Sóc Phong.
Y ngẩn người một hồi, rồi lại cười lớn ha ha: “Được! Thật là một đứa bé thú vị!”
“Vừa hay, trên đường tới đây, ta cũng nhịn lâu đến mức ngứa cả tay rồi.”
“Chỗ này vừa vặn cũng rộng rãi không người, hay là ta và ngươi cứ đánh một trận ngay đây vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận