Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1295: Châm vàng nghịch Huyền Hoàng

“Giám thị giả mang trên mình sứ mệnh của Tiên giới, thậm chí vô cùng có khả năng trực tiếp là tạo vật Chân Tiên. Không phải lực phàm tục có thể đối địch.”
“Tuy nói tiên lộ đã sớm cắt đứt nhưng bọn họ chỉ cần vẫn tồn tại thì sẽ vĩnh viễn kiên quyết thực hiện sứ mệnh của bản thân. Đây vừa lúc là hy vọng thoát vây của chúng ta...” Chung Đạo Cung nhanh chóng viết trên không.
“Giám thị giả Huyền Hoàng giới này hình như sẽ không chủ động công kích chúng ta. Chỉ cần không phát ra âm thanh dẫn đến sự chú ý của hắn thì hẳn có thể tạm thời bảo đảm an toàn. Chẳng qua ở mãi trong nồi này cũng không phải kế hoạch lâu dài. Ta có thể cảm nhận được, ở đây càng lâu, tốc độ sinh cơ xói mòn cũng dần nhanh hơn.”
“Giám thị giả chỉ để ý sứ mệnh của bản thân. Chúng ta phải nhanh chóng làm rõ, sứ mệnh trên người gia hỏa này rốt cuộc là gì. Sau đó lại nghĩ cách chạy trốn...”
Mọi người ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua Huyền Tiên Chu, rơi vào bóng dáng khủng bố khuấy nồi nước cạnh nồi lớn.
“Đừng quan sát để tránh dẫn tới biến cố.” Trưởng lão Cam Kinh Đạt vung tay, tạm thời che chắn tầm mắt mọi người.
Nam Cung Liệt Chứng Đạo học cung thì mang vẻ mặt nghiêm túc viết dò hỏi: “Nếu như dùng lực lượng Triện Tự Chân Tiên gây ra hỗn loạn thì có thể có hi vọng thoát vây không? Giám thị giả tuy mạnh lại cũng không thể chống lại Chân Tiên chứ?”
Chung Đạo Cung khẽ lắc đầu, giải thích: “Quả thực hắn hẳn không thể hoàn toàn ngăn cản ảnh hưởng của Triện Tự Chân Tiên. ‘Huyên’ Tự phù ta thi triển vừa rồi đã chứng minh điểm này. Nhưng suy cho cùng có hàng ngàn mối liên hệ với Tiên giới, so với tu sĩ phàm tục chúng ta, giám thị giả cũng tồn tại năng lực ngăn cản nhất định đối với lực Chân Tiên.”
“Trước mắt sau khi giám thị giả này trúng ‘Huyên’ Tự phù chỉ quên chuyện lúc trước, nhưng lại chưa từng rời khỏi cái nồi này...” Ý của Chung Đạo Cung không cần nói cũng biết.
Ngải Thiên Giác cũng gật đầu đồng ý: “Không sai, dùng Triện Tự Chân Tiên gây ra hỗn loạn, mạo hiểm quá lớn. Vừa nãy chỉ một cái liếc mắt đã diệt sát 10% nhân khẩu tiên chu chúng ta. Nếu như hắn có thể chống lại chốc lát... Cho dù có thể chạy đi, người tiên chu có thể sống sót cũng sẽ không nhiều.”
Chung Đạo Cung bèn nói tiếp: “Chư vị, xin hãy suy nghĩ đến chuyện sau khi từ nơi này trốn ra ngoài. Nếu như dùng hết tất cả Triện Tự Chân Tiên góp nhặt thì lại làm sao chống lại Truyền Pháp thiên tôn Huyền Hoàng giới?”
“Đúng vậy, ngụm ác khí này nhất định phải nhả ra. Cho dù không thể kiếm ít khí tiên linh thì cũng tuyệt đối phải kiếm ít tài nguyên ở Huyền Hoàng giới!” Vẻ mặt Trương phường chủ Đoán Tinh phường tiên chu hung ác.
Qua thương nghị của tất cả trưởng lão tiên chu, cuối cùng đạt thành nhận thức chung. Trước tiên phái ra nhân viên, phi độn ra bên ngoài nồi dò xét hoàn cảnh xung quanh. Cố đạt được làm rõ sứ mệnh có thể của giám thị giả đáng sợ trước mắt này. Đồng thời, chuẩn bị trước cho việc tiên chu bị giám thị giả phát hiện, liều mạng đánh cược bất kỳ lúc nào.
Rất nhanh, lần lượt có hai mươi tu sĩ rời khỏi tiên chu. Phi độn ra bên ngoài nồi.
Trong đó có một số người còn chưa bay ra phạm vi nồi lớn đã bị vòng xoáy vô hình trong nồi hấp dẫn, rơi vào trong nước, hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Mà những người có thực lực bay ra bên ngoài nồi lại là tuyệt đại đa số bị giám thị giả vô hình phát hiện, trực tiếp bị rút ra sinh cơ, bóp thành tiểu cầu.
Chỉ có một người may mắn chạy ra phạm vi giám thị giả, lại trước sau không thấy trở về.
Huyền Tiên Chu tiếp đó lại đưa vào thêm hơn trăm tu sĩ.
Lần này tuy có ba tu sĩ hoàn thành dò xét, nhưng trên đường trở về, lúc muốn vào trong nồi đều không ngoại lệ bị giám thị giả phát hiện.
Bị bóp thành quả cầu, nháy mắt bỏ mình.
“Cứ chịu chết vô ích như thế không phải cách hay!”
“Vẫn nên dứt khoát liều mạng với hắn thì hơn!”
“Thực lực quá yếu thì ngay cả nồi này đều không bay ra được. Thực lực quá mạnh chắc chắn sẽ bị giám thị giả phát hiện...”
“Đặc biệt là trưởng lão Nhập Đạo, đi là chịu chết!”
Trong tiên chu, không khí lại lần nữa rơi vào trong tuyệt vọng.
Lúc này, Triệu Nhàn, cũng là thân thể thánh thai Lý Phàm đoạt xá đứng dậy.
Lý Phàm nhìn về phía Ngải Thiên Giác, dứt khoát kiên quyết viết: “Lão sư, ta muốn thử xem.”
Đám trưởng lão Đoạn Tiên lâu đều lộ vẻ mặt xúc động.
Ấn tượng của bọn họ đối với hậu bối trẻ tuổi thiên tư xuất chúng là cực kỳ tốt.
Ngải Thiên Giác đưa tay, từ chối thỉnh cầu của Lý Phàm.
Đoạn Tiên lâu hiện giờ là người nắm quyền cao nhất của tiên chu, mà Lý Phàm lại là dòng chính Đoạn Tiên lâu. Tự nhiên có chút ưu đãi.
Chung Đạo Cung lực bài chúng nghị, lại lần nữa phái ra đội ngũ thăm dò ba trăm người.
Kết quả vẫn là toàn quân bị diệt.
Nhìn từng sinh mệnh tươi sống bị giám thị giả vô tình bóp thành quả cầu, ý lạnh băng sợ hãi trong lòng đám người tiên chu đã tích góp đến giá trị giới hạn nào đó.
Lúc Chung Đạo Cung lại chuẩn bị ra lệnh, nhìn thân thể run rẩy, tuyệt vọng trong ánh mắt tu sĩ trước mắt, hắn do dự.
Không phải là hắn mềm lòng, mà là trong lòng của hắn cũng sinh ra nghi ngờ, thăm dò như vậy rốt cuộc có tác dựng không.
Vào lúc này, Lý Phàm lại lần nữa đứng ra.
“Chung trưởng lão, học trò nguyện ý thử.” Trong mắt Lý Phàm, tuy lúc đầu cũng lóe qua một tia sợ hãi. Nhưng lại rất nhanh bị sự kiên định vô cùng thay thế.
Chư vị trưởng lão Đoạn Tiên lâu, nhìn ánh mắt tu sĩ những tổ chức khác của tiên chu, trong lòng âm thầm thở dài.
Cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Lý Phàm.
Sau khi cáo biệt sư trưởng đơn giản, dưới vạn chúng chú mục, Lý Phàm không nhanh không chậm bay ra Huyền Tiên Chu.
“Thiên Giác huynh đã thu một đồ đệ tốt.”
Chung trưởng lão luôn rất ít chủ động giao lưu với người khác, lần này lại nói với Ngải Thiên Giác.
Ngải Thiên Giác khẽ gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
Nhìn Lý Phàm thành công từ trong nồi lớn rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó chính là chờ đợi dài dằng dặc.
Theo thời gian trôi qua, mọi người chậm chạp không nhìn thấy bóng dáng Lý Phàm trở về.
Ngọn lửa hy vọng từ từ lụi tàn.
Lúc Chung Đạo Cung cho rằng Lý Phàm cũng đã thất bại bỏ mình, chuẩn bị phái ra đội ngũ điều tra cuối cùng.
Một bóng dáng lại quang minh chính đại từ trước mặt giám thị giả khuấy nước trong nồi bay qua.
Từ trên trời giáng xuống, trở về Huyền Tiên Chu!
Đúng là Lý Phàm!
Tuy giám thị giả ở trên, mọi người không dám ồn ào. Nhưng vẻ mặt mọi người tiên chu đã đủ nói rõ bây giờ trong lòng bọn họ kích động như thế nào.
Sau khi tổn thất gần hơn năm trăm lực lượng trung kiên tiên chu, rốt cuộc đã nhìn thấy hy vọng chạy thoát.
Như chúng tinh phủng nguyệt, nghênh đón Lý Phàm đến giữa các trưởng lão.
Lý Phàm cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp nhanh chóng lấy ngón làm bút, kể lại cảnh tượng gặp phải bên ngoài.
“Chín viên Âm Dương châu?”
“Trong mỗi viên dường như đều có vô tận tử thi băng phong?”
...
Hình ảnh Lý Phàm miêu tả làm cho mọi người tiên chu lộ vẻ hoảng sợ.
Mà mấy trưởng lão Tiên Khu viện lại cau mày như nhớ ra được gì đó.
Sau khi mời Chung Đạo Cung đi qua, trao đổi một phen.
Chung Đạo Cung triệu tập mọi người: “Chư vị, có lẽ chúng ta đã tìm cách thoát khỏi nơi đây!”
“Sứ mệnh của vị giám thị giả này...”
“Hẳn là thu thập ‘tiêu bản’ khác nhau.”
Vẻ mặt Chung Đạo Cung không giống vui sướng như là đã tìm ra đường chạy trốn. Ngược lại u ám vô cùng.
“Tiêu bản khác nhau? Chung trưởng lão, đây là ý gì?” Mọi người sôi nổi lộ vẻ khó hiểu.
Chung Đạo Cung: “Kiến viện thủ, vẫn là ngươi đến giải thích rõ tình huống đi.”
Lực chú ý mọi người tức khắc tập trung vào trên người viện thủ Tiên Khu viện đầu tóc trắng xoá, Kiến Đạo Thăng.
Mắt Kiến Đạo Thăng lộ ra vẻ hồi ức, viết ra giải thích: “Lúc đại thế tu tiên thượng cổ, tinh hải phồn vinh, vô số Tu Tiên giới sinh cơ phồn thịnh. Nhưng Huyền Thương Tiên Chu chúng ta vẫn trước sau cam nguyện phiêu giạt trong tinh hải, không có chỗ ở cố định...” “.
“Thế nhân đều cho rằng người Huyền Thương theo đuổi lợi ích cho nên mới qua lại các giới, mưu cầu mọn lợi kếch xù. Nhưng...”
“Có một thế giới cố định xem như căn cứ chẳng phải lợi hơn cho Thương Đạo? Mạng sống của dtrên dưới Huyền Tiên Chu đều cột vào trên chiếc tiên chu này. tinh hải khi đó tuy không nguy cơ trùng trùng như bây giờ, phi độn trong tinh hải nhiều năm khó tránh khỏi cũng gặp phải kiếp nạn.”
“Nhưng chúng ta vẫn thà phiêu bạt tinh trên biển chứ không chọn một giới ở lại.”
“Chỉ là vì, Huyền Thương Tiên Chu là do một đám tu sĩ trốn ra từ trong Tu Tiên giới có giám thị giả tồn tại lập nên.”
Khuôn mặt Kiến Đạo Thăng lộ vẻ thổn thức, nhìn mọi người, tiếp tục viết: “Tu sĩ giả đối đãi người phàm như trâu ngựa, nuôi nhốt bọn họ. Mà Tiên giới đối với tu sĩ, có lẽ hành động càng sâu.”
“Phàm là Tu Tiên giới hưng thịnh một chút gần như đều có dấu vết giám thị của Tiên giới. Dù là những Tu Tiên giới xa xôi vô danh, ai cũng không dám bảo đảm có thể đột nhiên có tiên nhân buông xuống chen tay vào hay không. Năm đó tổ tiên Huyền Thương rốt cuộc phát hiện điều gì mới từ quê gốc trốn đi đã không ai biết. Nhưng có thể khẳng định là, xuất phát từ sự sợ hãi đối với Tiên giới, không bị xem như trâu ngựa nuôi nhốt, bởi vậy tổ tiên Huyền Thương mới quyết định ở trong tiên chu.”
“Lúc tiên chu cường thịnh nhất, nhân khẩu cũng chỉ có trăm vạn. Có lẽ là số lượng thực sự quá ít, trong thời gian dài đằng đẵng, quả thực không có can dự của lực lượng Tiên giới.”
Kiến Đạo Thăng chuyển hướng đề tài sang nguyên nhân vì sao lại suy luận như thế: “Xét từ cảnh Triệu Nhàn nhìn thấy, những người băng phong trong Âm Dương châu hẳn là tu sĩ tồn tại qua Huyền Hoàng giới từ xưa đến nay.”
“Không phải chết đi, mà là tồn tại qua.” Kiến Đạo Thăng đặc biệt nhấn mạnh điểm này.
“Cho nên trước đó có đệ tử cố gắng dùng phương pháp che giấu sinh cơ bản thân chạy trốn lại không có tác dụng.”
“Muốn chạy thoát từ trước mặt Huyền Hoàng giám thị giả, phương pháp ổn thỏa nhất đó là ngụy trang thành tu sĩ đã tồn tại trong chín Âm Dương châu băng phong.”
Vẻ mặt mọi người tiên chu mỗi người mỗi khác.
Nói cho cùng cũng là tồn tại chấp chưởng tiên chu mấy ngàn năm trước Đoạn Tiên lâu. Từ tín nhiệm đối với Tiên Khu viện, tất cả mọi người vẫn quyết định thử theo phương pháp này.
May mà lúc trước khi Lý Phàm dò xét, thần thức đảo qua biển đóng băng vô tận, ghi nhớ đủ nhiều đặc trưng của tu sĩ.
Sau khi ngụy trang thành công, nhóm tu sĩ đầu Tiên Khuất phát.
Không nghênh ngang như Lý Phàm mà là cẩn thận từng li từng tí, nhắm mắt theo đuôi.
Mà giám thị giả vô hình cũng thật sự như nhắm mắt làm ngơ với bọn họ.
Đội ngũ tổng cộng ba mươi người đều thành công trốn ra nồi lớn như ác mộng này.
Tính khả thi được nghiệm chứng, trên dưới Huyền Tiên Chu tăng nhanh tốc độ đào vong.
Lúc toàn bộ thành viên tiên chu đều chạy thoát, hành động khuấy nước trong nồi lớn của giám thị giả cũng cuối cùng kết thúc.
Giống như vươn bàn tay ra, đập mạnh vào thân nồi.
Trong tiếng vang chấn động to lớn, nồi lớn từ từ co lại.
Giám thị giả đập liên tục không ngừng, nồi lớn cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng biến thành một hạt châu nhỏ óng ánh trong suốt.
Trong hạt châu nhỏ, nồi nước vốn dĩ đã hóa thành đại dương mênh mông tĩnh lặng.
Giám thị giả hoàn thành mọi chuyện, đầu tiên là ngơ ra tại chỗ trong chốc lát. Qua một lúc lâu sau như mới nhớ ra sứ mệnh của bản thân.
Từ không gian nơi này rời đi trong tiếng bước chân ầm vang.
Mọi người Huyền Tiên Chu nín thở xem hết những cảnh này, sau khi xác định giám thị giả rốt cuộc đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Song để đề phòng lại hấp dẫn giám thị giả trở về, tất cả mọi người vẫn khua tay múa chân giao lưu.
“Chung trưởng lão, đã điều tra qua, đây là vùng không gian phong bế, xung quanh không hề có lối ra.”
“Còn chưa làm rõ giám thị giả kia rời đi thế nào.”
Huyền Tiên Chu truyền thừa mấy ngàn năm chưa tuyệt, sau khi trên dưới đồng tâm hợp lực thì rất nhanh đã xác định, cửa ra vào rời nơi này nằm ngay trong chín viên Âm Dương châu.
Cẩn thận lựa chọn một viên trong đó, Huyền Tiên Chu bay vào bên trong.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể vô tận trên biển đóng băng, mọi người tiên chu vẫn cảm thấy trong lòng khó nén hoảng sợ.
Trong Âm Dương châu, lần nữa rời xa giám thị giả, cuối cùng có thể dùng thần thức giao tiếp.
“Huyền Hoàng giám thị giả thu thập nhiều tử thi như vậy làm gì?”
“Nơi này hình như là một trận pháp huyền diệu.”
“Xem ra lựa chọn của tổ tiên Huyền Thương năm đó không sai. Trong mắt Chân Tiên, tu sĩ và súc vật không khác gì nhau.”
Mọi người tiên chu giao lưu.
“Lão sư, thật sự không tìm được ghi chép về phát hiện của tổ tiên Huyền Thương năm đó?” Lý Phàm lại truyền âm hỏi Ngải Thiên Giác.
Lý Phàm nhạy bén nhận ra được, vừa rồi giữa Kiến viện thủ Tiên Khu viện và mấy đại trưởng lão Đoạn Tiên lâu dường như có giao lưu. Vì vậy mới có câu hỏi này.
Trong mắt Ngải Thiên Giác lóe qua một tia do dự.
Vốn dĩ Lý Phàm không có tư cách biết bí mật tiên chu này. Nhưng vừa rồi Lý Phàm đã không màng sống chết dò đường vì tiên chu, cuối cùng còn thành công mang về tin tức quan trọng.
Nói hắn là anh hùng cứu vớt Huyền Tiên Chu cũng không đủ. Cũng không có gì đáng để che giấu.
Sau khi thương nghị với các trưởng lão khác, cuối cùng nhận được cho phép, Ngải Thiên Giác mới trả lời: “Kiến thủ tịch không hề nói bừa, di huấn tổ tiên quả thực đã không còn ở trên Huyền Tiên Chu...”
Lý Phàm lại nghe ra ý trong lời Ngải Thiên Giác: “Không ở trên Huyền Tiên Chu. Ý lão sư là...”
“Ở trên Thương Tiên Chu?”
Ngải Thiên Giác gật đầu: “Năm đó tiên chu nội đấu, một chia thành hai. Huyền Tiên Chu chúng ta tuy giành được ‘Bách Văn Tiên Lục’. Nhưng phần đồ vật quan trọng nhất trên Huyền Thương Tiên Chu lại rơi vào chỗ Thương Tiên Chu.”
Lấy tính cách của Ngải Thiên Giác, nói tới việc này cũng cảm thấy có phần tiếc nuối.
“Đồ vật quan trọng nhất?” Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
“Năm đó, sau khi tổ tiên Huyền Thương rời quê hương, bởi vì lòng sợ sẽ bị giám thị giả, thậm chí Chân Tiên truy xét. Cùng lúc phiêu bạt bất định trong tinh hải cũng tìm cách nghĩ cách, tìm kiếm phương pháp có thể hoàn toàn thoát khỏi Chân Tiên.” Trong ánh mắt Ngải Thiên Giác lóe qua một tia hướng tới.
“Bởi vì cái gọi là tiên phàm khác nhau. Dù là Hợp Đạo ở trước mặt Chân Tiên cũng chẳng khác gì sâu kiến. Phương pháp bình thường muốn thoát khỏi Chân Tiên, không khác nào người si nói mộng...”
“Nhưng mà, tổ tiên Huyền Thương quả thực đã làm được.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia hiểu ra: “Tiên khí?”
“Không sai. Hơn nữa còn không chỉ có thế.” Ngải Thiên Giác có chút rầu rĩ nói.
“Ngươi cũng biết, thời thượng cổ, có một số Tu Tiên giới có quan hệ đặc biệt mật thiết với thượng giới. Theo năm tháng trôi qua, có những tiên khí rải rác khắp nơi. Huyền Thương Tiên Chu xuyên qua tinh hải, thu thập tiên khí. Đồng thời thử phân tích lực lượng tiên khí hóa thành thứ cho bản thân sử dụng...”
“Năm đó chắc chắn đã đạt được thành quả nhất định. Đáng tiếc còn chưa kịp chuyển hóa thành quả nghiên cứu này thành ứng dụng thực tế, biến cố trong tinh hải đã xảy đến.” Ngải Thiên Giác thở dài.
“Huyền Thương Tiên Chu nội loạn, từ đó một chia thành hai. Huyền Tiên Chu chúng ta cướp được tuyệt đại đa số vật tư tồn trữ, tức là ‘Bách Văn Tiên Lục’. Thương Tiên Chu thì nhét vào trong túi tâm đắc nghiên cứu năm đó và tiên khí số lượng không rõ...”
Lý Phàm thoáng ngây ra: “Nói như vậy, nội đấu năm đó, Huyền Tiên Chu chúng ta thật ra là kẻ thất bại?”
Ngải Thiên Giác gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Lý Phàm lập tức im lặng không nói.
Trong lòng thầm nghĩ: “Khó trách trên dưới Huyền Tiên Chu luôn giữ kín như bưng tin tức của Thương Tiên Chu.”
Qua một lúc lâu, Lý Phàm lộ vẻ mặt khó hiểu, lại lần nữa hỏi: “Huyền Thương Tiên Chu phiêu giạt trong tinh hải rất lâu, sao lại cũng vì kiếp nạn buông xuống mà xảy ra nội đấu?”
“Cho dù gần như tuyệt cảnh trước mặt như đối mặt với giám thị giả lúc trước, Huyền Tiên Chu chúng ta cũng đều không xảy ra nội loạn. Huyền Thương Tiên Chu năm đó hẳn sẽ không kém chúng ta chứ?”
“Đó là vì, hoa tiêu của Huyền Thương Tiên Chu năm đó muốn làm một chuyện điên cuồng mang theo toàn thể trên dưới tiên chu chịu chết.” Ngải Thiên Giác lạnh giọng nói.
“Hở?”
“Bọn họ muốn điều khiển Huyền Thương Tiên Chu đâm tới tường cao, mưu toan xông ra khỏi tinh hải này.” Trầm mặc một hồi, Ngải Thiên Giác chậm rãi nói.
Lý Phàm không khỏi ngạc nhiên.
Lúc trên dưới Huyền Tiên Chu còn đang ở trong Âm Dương châu tìm kiếm đường ra.
Biến hóa của Huyền Hoàng giới đã tiến vào giai đoạn mới.
Thánh Hoàng trong nhất thời đấu ngang tay với Truyền Pháp thiên tôn lúc này không khỏi phân thần, nhìn lên dị cảnh giữa không trung.
Rất nhiều dung hợp của tàn giới đã qua bước đầu hoàn thành.
Tường chắn sương trắng vốn vắt ngang thiên địa ào ào vỡ vụn dưới sự nghiền ép cự lực bên trong Huyền Hoàng giới sinh trưởng lụn bại.
Bầu trời bao la thâu tóm tất cả châu vực lần đầu lộ ra trước mặt tu sĩ Huyền Hoàng.
Khí tiên linh ly tán thế gian đã triệt để bị thiên địa Huyền Hoàng hấp thu.
Các tu sĩ cũng dần tỉnh lại từ trong tham lam, điên cuồng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn bầu trời trong vắt chưa từng nhìn thấy, ngây người tại chỗ.
Ầm...
Trong chấn động khẽ khàng của thiên địa, dường như có gì đó bị kích hoạt.
Từng đường cong từ màn trời chợt loé rồi biến mất.
Cho dù lấy thực lực của Thánh Hoàng cũng không cách nào nhìn rõ hư thực của nó.
Chiêu thức Truyền Pháp thiên tôn đánh ra càng lúc càng sắc bén. Lý Bình có thể cảm nhận được, Truyền Pháp dần dần không còn lưu thủ nữa.
Trong lòng hiểu rõ, sắp đến thời khắc mấu chốt nhất, Thánh Hoàng dốc hết toàn lực, cố gắng ngăn cản Truyền Pháp thiên tôn.
Tiếng thiên địa nổ vang càng lúc càng vang dội.
Trong lòng Thánh Hoàng lại đột nhiên dâng lên một trận bất an.
Nhìn bầu trời, Lý Bình lại sinh ra một loại cảm giác như ở trong trận.
Giống như toàn bộ Đại Khải thế giới đều ở dưới bao phủ của đại trận Thiên Địa Vạn Linh.
Mà trong nháy mắt khi Thánh Hoàng sinh ra ý tưởng này, một luồng dao động ý niệm cực kỳ nhỏ bé cũng trong phút chốc xuất hiện trong đầu hắn.
Chính là tới từ Huyền Hoàng giới!
Tuy chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, nhưng Lý Bình lại có thể phân biệt ra được ý thiên đạo Huyền Hoàng muốn biểu đạt.
Nguy hiểm! Trốn!
Lý Bình không hiểu có ý gì, rõ ràng Huyền Hoàng giới lúc này đang cường thịnh trước nay chưa từng có.
Nguy cơ lại từ đâu đến?
Trong lúc Lý Bình ngây người, một vệt kim quang bỗng từ ngoài bầu trời bay tới.
Hệt như một cây châm vàng nhanh chóng bay tới, cắm chặt vào trên mặt đất Huyền Hoàng!
Tiếng nổ vang của Huyền Hoàng giới bỗng nhiên dừng lại.
Giống như cây kim này cưỡng ép cắt ngang tiến trình lột xác của Huyền Hoàng giới!
Trong lòng Thánh Hoàng tức khắc dâng lên một trận nộ ý.
Tinh quang trên người phun trào, thoáng chốc lách mình, vòng qua Truyền Pháp.
Đi tới trước mặt châm vàng.
Tinh túy nguyên lực bao phủ trong lòng bàn tay, muốn nhổ kim quang này lên từ mặt đất Huyền Hoàng.
Song khiến Thánh Hoàng ngạc nhiên không thôi là, đây rõ ràng là châm vàng từ thiên ngoại tới lại hệt như là kinh mạch huyết mạch của bản thân Huyền Hoàng giới. Cùng Huyền Hoàng giới hòa thành một thể.
Theo sự hơi gắng sức của hắn, mặt đất Huyền Hoàng dưới chân cũng chấn động mãnh liệt.
Núi non chập trùng , lực địa mạch dâng trào chảy ra.
Thánh Hoàng thấy thế không khỏi buông lỏng tay, từ bỏ cậy mạnh rút ra.
Mà trong quá trình hắn thử rút lên, vô số cây châm vàng như mưa sao băng không ngừng từ thiên ngoại bay tới.
Từng cây dựa theo một loại xếp đặt huyền bí đến cực điểm nào đó cắm trên mặt đất Huyền Hoàng.
Không chỉ có quá trình lột xác của Huyền Hoàng giới bị cắt ngang.
Bầu trời sinh ra từng vòng xoáy, những khí tiên linh đã bị thiên địa Huyền Hoàng hấp thu vậy mà lại bị ép phun ra.
Vị trí chỗ châm vàng, từng làn sương trắng lại hiện lên từ bên trong.
Giống như đao giải phẫu sắc bén bắt đầu lần nữa đối cắt gọt mặt đất Huyền Hoàng.
Một loại lực lượng kỳ dị đang từ từ bao phủ Huyền Hoàng giới.
Sau khi sinh linh trong Huyền Hoàng giới mắt thấy khí tiên linh được phóng thích một lần nữa không điên mà cướp.
Mà là trở nên thần trí ngẩn ngơ, mơ màng không tỉnh táo.
Còn có không ít sinh linh trực tiếp ngất ngã xuống đất, mê man chết đi.
Không thể tận mắt nhìn thấy dị biến thiên địa huyền bí đến cực điểm.
“Thiên Y!” Thánh Hoàng đã biết kẻ đầu têu của chuyện này.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố gắng tìm ra vị trí của đối phương.
Thế nhưng...
Công kích của Truyền Pháp thiên tôn phút chốc đánh tới.
Lần này không nương tay nữa.
Lực lượng cực hạn Huyền Hoàng giới vừa vặn có thể tiếp nhận ầm ầm bộc phát.
“Thiên tôn đã đến, vì sao không bái!”
Âm thanh lạnh băng vô cùng của Truyền Pháp đồng thời vang lên.
Như thể mỗi góc thiên địa đồng thời xuất hiện.
Thân thể Thánh Hoàng thoáng chốc cứng đờ.
Như đang đối mặt với ánh nhìn trực diện, chất vấn của tất cả tu sĩ tu hành tân pháp giữa thiên địa.
Từng đôi mắt chúng sinh giống như từng sợi gông xiềng quấn chặt trên người hắn.
“Thì ra Huyền Hoàng giới mới là sân nhà của Truyền Pháp thiên tôn...” Trong lòng Thánh Hoàng lóe qua một tia hiểu rõ.
“Có điều, ở Huyền Hoàng giới này, ta cũng có trợ lực!” Áo bào tinh quang của Thánh Hoàng phun trào.
Hắn hét lớn: “Mặc Nho Bân, ngươi còn muốn xem kịch tới khi nào!”
Tuy không biết vị pháp vương Huyền Thiên giáo này rốt cuộc ẩn thân nơi nào.
Nhưng Lý Bình xác định, lúc Huyền Hoàng giới xảy ra dị biến, hắn nhất định sẽ trốn trong một góc khác, yên lặng quan sát mọi chuyện.
Từ trong giao lưu ngắn ngủi với Mặc Nho Bân lúc trước, Lý Bình nhìn ra, vị này pháp vương Huyền Thiên giáo này không quá đặc biệt để ý đến Huyền Hoàng chính thống gì đó.
Chỉ cần thế giới dưới chân hoàn hảo không hao tổn là được.
Điều hắn để ý hơn là tìm được Huyền Thiên Vương đã biến mất không thấy, rời khỏi tinh hải chí ám này.
Bởi vậy Thánh Hoàng cũng mặc kệ Mặc Nho Bân có trả lời hay không, trong lòng khẽ quát: “Đạo Nhất!”
Linh khí trong thiên địa trong nháy mắt sống lại.
Qua Ngũ Hành đại động thiên được phóng thích, Đạo Nhất Trùng theo sự sinh trưởng dã man của Huyền Hoàng giới lúc trước mà đã phân bố khắp thế giới lúc này sau khi được Thánh Hoàng triệu hoán.
Từ tử biến sinh, ào ào vọt tới trong cơ thể Thánh Hoàng.
Như vực sâu nuốt biển lớn, thân thể Thánh Hoàng theo linh khí trùng hóa không ngừng tràn vào mà dần bành trướng.
Mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng...
Xiềng xích quấn quanh trên người Truyền Pháp biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Chỉ trong chớp mắt, Thánh Hoàng đã biến thành một cự nhân to lớn đội trời mà đứng chân chính.
Quân lâm mặt đất Huyền Hoàng.
Mà sự rót vào của linh khí trùng hóa lại vẫn không dừng lại.
Như thật sự muốn cắn nuốt tất cả linh khí của cả Huyền Hoàng giới trong thời gian ngắn!
Theo thân thể không ngừng bành trướng lần nữa, Huyền Hoàng giới dung hợp to lớn trong mắt Thánh Hoàng chậm rãi biến thành kích cỡ tương đương một căn phòng.
Công kích của Truyền Pháp cũng trở nên không khó ngăn cản như vậy nữa.
Thánh Hoàng cũng có dư lực nhìn ra bên ngoài Huyền Hoàng, đi tìm vị trí Thiên Y.
“Để ta ngăn hắn lại!”
Đúng lúc này, âm thanh của Thiên Dương chợt vang lên.
Hắn chặn trước mặt Truyền Pháp thiên tôn, nói với Thánh Hoàng.
“Yên tâm đi đi.”
“Cho dù là Truyền Pháp thiên tôn, trong thời gian ngắn cũng đừng hòng giết chết ta.”
Thiên Dương đã không còn dáng vẻ hài đồng nhỏ tuổi mà đã biến thành một con khôi lỗi màu vàng thẫm, đỏ đậm giao thoa lẫn nhau.
Kích cỡ như người bình thường.
“Cầm lấy cái này!” Thánh Hoàng giao vòng trắng cho Thiên Dương, bản thân thì phi thân rời khỏi Huyền Hoàng giới, theo châm vàng vẫn không ngừng bay đến tìm kiếm tung tích Thiên Y.
Hắn cũng thử nửa đường ngăn cản kim quang này.
Nhưng châm vàng từ thiên ngoại đến quá nhanh, quá dày.
Căn bản ngăn cản không kịp.
Chỉ có tìm được đồng thời giải quyết ngọn nguồn châm vàng mới có thể ngăn chặn.
Nhìn Thiên Dương đã đánh nhau với Truyền Pháp thiên tôn, không nhận thấy được dấu vết Mặc Nho Bân hiện thân.
Thánh Hoàng không lo được quá nhiều, một lần nữa bay về phía tinh không.
Linh khí trùng hóa sau khi vào hư không nhanh chóng trôi đi.
Nếu như không phải lúc trước Huyền Tiên giới hấp thu khí tiên linh thăng hoa, Đạo Nhất Trùng cũng dính được chút lợi ích.
E rằng tốc độ tử vong lúc này còn sẽ nhanh hơn.
Thánh Hoàng hiểu, bản thân nhất định phải mau chóng tìm được tung tích Thiên Y.
Chỉ tiếc...
Vị cường giả mơ hồ cũng là ‘Thái Thượng’ cảnh này dường như căn bản không có ý hiện thân đánh với hắn một trận.
Trước sau ẩn giấu tung tích.
Mà Thánh Hoàng cũng phát hiện, những cây châm vàng này vậy mà giống như sớm đã bố trí sẵn.
Không chỉ bắn ra từ một chỗ nào đó trong tinh không.
Mà là phương hướng tuỳ ý nào đều có vô số châm vàng.
Vô cùng chính xác rơi xuống trong Huyền Hoàng giới.
Thánh Hoàng chỉ cảm thấy nghẹn khuất khi chính mình chỉ có một thân võ lực lại căn bản không có chỗ dùng.
Trong đầu của hắn chợt xuất hiện hình ảnh tiên tai ma diệt và di cốt đại pháp sư phong ấn bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải.
Vậy mà ẩn ẩn sinh ra ý nghĩ muốn cởi bỏ phong ấn đồng thời kích nổ.
“Ừm?”
Rất nhanh, Thánh Hoàng liền bị ý nghĩ của mình làm cho kinh hãi, cưỡng ép đè xuống.
“Sao ta lại có thể sinh ra ý tưởng như vậy?”
Suy nghĩ chợt loé lên rồi biến mất, Thánh Hoàng đành phải tiếp tục tìm kiếm tung tích Thiên Y.
Mà theo châm vàng không ngừng rơi xuống, Huyền Hoàng giới bất ngờ chậm chậm biến về dáng vẻ trước kia.
Giữa thiên địa, tường chắn sương trắng một lần nữa bốc lên, chia cắt các châu.
Huyền Hoàng giới rục rịch giống như bị kim trận phong ấn, rơi vào ngủ say.
Bất đắc dĩ trong lòng Thánh Hoàng đã đạt đến cực điểm.
Hắn vô ý lần nữa liếc qua Huyền Hoàng giới phía dưới...
Bỗng nhiên trong lòng chấn động.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, Huyền Hoàng giới không phải hoàn toàn trở về nguyên trạng.
Mà là...
Cảm giác như ở trong trận kia thế mà không hề biến mất!
Ngược lại theo thời gian trôi qua càng nồng đậm hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận