Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 736: Nghe đạo không phá tường

“Cho đến khi nghe ngươi nói khả năng tiểu tử Quan Trường Ca bị tường Vô Lượng nuốt vào thì ta mới nhớ tới.”
Giọng điệu của Nam Cung Sĩ Vinh có hơi thổn thức.
“Nếu như đại nhân đã từng tiến vào trong tường Vô Lượng, còn phá tường mà ra, vậy thì chắc hẳn việc giải cứu Quan Trường Ca cũng dễ như trở bàn tay.” Một vị tu sĩ đồng hành tên là Yến Dịch Thu trong đó vội vàng thổi phồng.
Vẻ mặt Nam Cung Sĩ Vinh trầm xuống: “Ta cũng không dám bảo đảm, thành công hay không còn phải xem vận khí của chính tiểu tử kia nữa.”
Vuốt mông ngựa chụp lên chân ngựa, sắc mặt của Yến Dịch Thu đau khổ, vội vàng cúi đầu.
Lúc này Hứa Bạch nói tiếp: “Đại nhân, cuối cùng tường Vô Lượng này kỳ lạ ở chỗ nào?”
Nam Cung Sĩ Vinh nhìn Hứa Bạch có vẻ mặt tò mò, do dự chốc lát rồi mới giải thích: “Không có cách nào xác định, chỉ là suy đoán dựa vào kinh nghiệm của ta. tường Vô Lượng này có lẽ là một nơi ngộ đạo thiên nhiên. Khi có cảnh tượng hiện ra phía trên nó, sẽ có xác suất hút các tu sĩ phụ cận vào trong đó.”
“Mà ở trong tường Vô Lượng...”
Nam Cung Sĩ Vinh hơi nheo mắt lại: “Giống như là mở ra công năng ‘khải linh’ của Thiên Huyền kính. Không, còn hơn hẳn ‘khải linh’ mấy lần. Ý nghĩ vừa động là vô số cảm ngộ ùn ùn kéo đến. Loại cảm giác vui sướng không làm mà hưởng này đến bây giờ ta vẫn nhớ rõ.”
“Nhưng có một chút tệ đoan. Năng lực tăng cường lĩnh ngộ này hình như chỉ nhằm vào một loại ‘pháp’ chấp niệm sâu nhất của ngươi. Lúc đó ta tâm tâm niệm niệm, liền lĩnh ngộ ra...”
Nam Cung Sĩ Vinh dừng một chút, bỏ qua những gì bản thân đã học, nói tiếp: “Vốn dĩ ta còn kém một bước nữa là vào cửa. Dưới sự tăng phúc ngộ đạo gấp mấy lần, ta căn bản là chẳng mấy chốc đã hoàn toàn giác ngộ. Thế nên phá tường đi ra một cách tự nhiên.”
Hứa Bạch liếc nhìn tường Vô Lượng, nghĩ đến manh mối thu thập được trước đó, như có điều suy nghĩ: “Nghe nói Quan Trường Ca vô cùng ngưỡng mộ Quan Hành Tu. Càng kính ngưỡng kiếm thuật của Quan tiền bối đến cực điểm. Nhưng bản thân hắn lại không có thiên phú tu hành Kiếm đạo...”
“Sợ rằng cho dù có tăng thêm ngộ đạo của tường Vô Lượng, ít nhất mười năm hắn cũng khó có thu hoạch. Đây chính là chân tướng khiến hắn mất tích?”
“Hơn nữa cảnh tượng mấy tu sĩ đi cùng với Quan Trường Ca nhìn thấy trên tường Vô Lượng chính là tu sĩ múa kiếm. Cũng giống với suy đoán của đại nhân...”
Hứa Bạch một hơi nói ra suy đoán trong lòng, lại chỉ nói là suy đoán của Nam Cung Sĩ Vinh.
Nam Cung Sĩ Vinh không khẳng định cũng không phủ nhận.
Mà sau một lúc lại bổ sung câu: “Tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài tường Vô Lượng có thể cũng không giống nhau. Hơn nữa ở trong tường Vô Lượng lâu, e rằng ngay cả thành công ngộ đạo, có muốn đi ra cũng không được.”
“Cho nên muốn cứu tính mạng của tiểu tử Trường Ca kia thì phải nhanh một chút.”
Lúc đó Yến Dịch Thu lại nói: “Vậy thì tiến vào trong tường Vô Lượng như thế nào đây đại nhân?”
Nam Cung Sĩ Vinh quay đầu, sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi đang hỏi ta à?”
“Tiểu nhân không dám!” Yến Dịch Thu vội vàng giải thích.
Nam Cung Sĩ Vinh lạnh lùng hừ: “Nếu như ta biết làm thế nào, cần gì phải mang các ngươi tới đây nữa?”
Trong lòng Yến Dịch Thu Tâm âm thầm than khổ, hận không thể vả mình mấy cái tát.
Mà trước khi Nam Cung Sĩ Vinh nói xong Hứa Bạch đã lại thân đến phía dưới tường Vô Lượng.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Nếu như không phải nơi thuộc về quỷ dị mà là chỗ ngộ đạo thiên nhiên. Vậy lấy độ thân thiện của thiên đạo với thân thể này, đáng lẽ ra phải có cảm ứng mới đúng.”
Quan sát hồi lâu mà vẫn giống như trước đây, không phát hiện dị thường gì. Hứa Bạch suy nghĩ một lúc, trực tiếp vươn hai tay ra chạm vào vách tường.
Hắn nhắm hai mắt lại bất động thật lâu.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Nam Cung Sĩ Vinh, ba người Yến Dịch Thu cũng bắt chước dáng vẻ của Hứa Bạch, trực tiếp dùng tay thăm dò tường Vô Lượng.
Trước mặt gương rực rỡ, dường như thoáng chốc có thêm bốn bức tượng đá.
Dưới sự cảm ứng kiên trì của Hứa Bạch, hình như bức tường vốn cứng rắn trước mặt dần dần trở nên mềm mại hơn.
Thân thể cũng mềm hóa theo, muốn chậm rãi hòa vào trong tường.
Hứa Bạch do dự một lát, cũng chẳng phản kháng nữa.
Mà là mặc kệ tường Vô Lượng nuốt chửng thân thể của mình.
Thế nên trong tiếng kinh hô của đám người Yến Dịch Thu, nháy mắt Hứa Bạch biến mất tăm.
Nam Cung Sĩ Vinh thì nhìn chằm chằm vào nơi Hứa Bạch biến mất, ánh mắt hiện lên vẻ mặt khó hiểu.
Bởi vì lúc trước đã biết được bí ẩn của tường Vô Lượng từ trong miệng Nam Cung Sĩ Vinh.
Thế nên tại khoảnh khắc tiến vào trong đó, trong lòng Hứa Bạch suy nghĩ là “làm sao dọn tường Vô Lượng này”.
Vốn trong lòng hắn không hề ôm lấy kỳ vọng thực tế nào, thế nên khi vô số ý nghĩ trong đầu tuôn ra, Hứa Bạch vẫn còn có chút kinh ngạc.
Nhưng mà rất rõ ràng hắn đã lãng phí cơ hội ngộ đạo lần này.
Bởi vì dựa vào câu trả lời do chính tường Vô Lượng đưa ra, muốn mang đi mà không ảnh hưởng tới chức năng ngộ đạo...
Căn bản là không thể làm được.
Sự ra đời của tường Vô Lượng là sự việc hoàn toàn ngẫu nhiên. Ngay cả bản thân thiên địa cũng không thể sao chép dễ dàng.
Hứa Bạch có hơi tiếc nuối, nhưng rất nhanh khôi phục tâm tính bình thường.
Hứa Bạch hoàn thành một lần ngộ đạo, cũng không bị tường Vô Lượng trục xuất. Thế nên hắn bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Quan Trường Ca ở trong đó.
Cảnh tượng nơi đây có phần giống với bên trong ‘thiên địa chi căn’, thân thể tu sĩ tồn tại dưới dạng các đường cong trừu tượng, vặn vẹo. Chẳng qua đường cong trong thiên địa chi căn tương đối có trật tự, đơn nhất. Mà ở nơi này thì phủ thêm màu sắc sặc sỡ, giống như rong biển trôi nổi trong nước không ngừng lắc lư.
Hứa Bạch nhạy bén nhận ra, theo thời gian trôi qua, có một số đường cong tạo thành cơ thể đang chậm rãi hòa tan, hòa làm một thể với tường Vô Lượng.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy thân hình mơ hồ không rõ ràng, hoàn toàn mất đi sinh cơ, chỉ chừa lại đường nét bên ngoài ở xung quanh. Hình như là dấu vết của tu sĩ bước nhầm tiến vào tường Vô Lượng, lại chậm chạp không hề rời đi, đồng hóa với không gian nơi này để lại.
Nhanh chóng xuyên qua tường Vô Lượng, căn cứ vào dao động thỉnh thoảng truyền đến, Hứa Bạch nhanh chóng tìm thấy Quan Trường Ca.
Lúc này thân thể của hắn đã bị hòa tan thành đứa trẻ bảy tám tuổi, chỉ là hắn hoàn toàn không phát hiện ra. Trong tay cầm một vài đường cong thưa thớt đại diện cho “kiếm”, vung vẩy một cách vụng về.
“Quan Trường Ca!” Hứa Bạch thử lên tiếng đánh thức hắn.
Thế nhưng trong không gian tường Vô Lượng căn bản là không hề tồn tại “âm thanh”. Chỉ là hình như có một vài đường cong trôi đi từ trên người Hứa Bạch, sau đó biến mất ở xung quanh, cũng không thu hút được sự chú ý của Quan Trường Ca.
Thế nên Hứa Bạch bay thẳng đến bên cạnh đối phương, túm lấy “kiếm” trong tay của hắn.
Sau đó không nói một lời, tâm niệm chuyển động muốn mang theo hắn rời đi.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, bộ phận của Quan Trường Ca mà Hứa Bạch tóm được lại chủ động thoát ra khỏi thân thể hắn.
Hắn hơi ngạc nhiên nhìn đối phương, chỉ thấy Quan Trường Ca đối mặt với hắn, sau đó khẽ lắc đầu.
Thân thể lại co lại một vòng một lần nữa diễn hóa ra một thanh kiếm. Thần thái si mê, vung tay kiên quyết.
“Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ.”
Trong lòng Hứa Bạch hơi xúc động.
Sau chốc lát không ép buộc nữa, mà nắm lấy một phần của Quan Trường Ca, phá tường rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận