Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 177: Luyện tâm trong Vẫn Tiên Cảnh

Trong khi đó, về phần Chương Thiên Mạch và Tống Hòa Tụng.
Một người là Trúc Cơ hậu kỳ, một người là Kim Đan trung kỳ.
Tuy rằng có cảnh giới thấp hơn nhưng Chương Thiên Mạch lại tu luyện công pháp tinh diệu hơn Tống Hòa Tụng rất nhiều.
Với lại, pháp khí trong tay y càng vượt xa đối phương.
Vì thế, trong lúc nhất thời, hai người vẫn đang giằng co ngang sức ngang tài.
Mà bên này, Lý Phàm cũng đang từ từ giành được thế thượng phong.
Tình thế dường như đang phát triển theo hướng có lợi cho hai người Tử Tiêu tông.
“Tống huynh, tình hình không ổn!”
Một trong số những người đang bao vây tấn công Lý Phàm cao giọng hô to.
“Tống đạo hữu, đừng do dự nữa, khởi động đại trận mau lên!”
Sở Lương cũng hô to.
Tống Hòa Tụng có vẻ do dự, nhưng chỉ một lát, vẻ mặt của gã đã trở nên dữ tợn.
Thân hình của gã lùi mạnh về sau, trường kiếm đỏ như máu hoá thành một cái chuông lớn rồi bao phủ Chương Thiên Mạch vào trong.
Gã lộ ra vẻ điên cuồng từ trong ánh mắt và vỗ cả hai tay về phía Ninh Viễn thành bên dưới.
Ngay sau đó, từng tiếng thốt kinh hoàng và thảm thiết của phàm nhân phát ra từ Ninh Viễn thành.
Lý Phàm trông thấy vô số sát khí đỏ như máu cơ hồ hoá thành thực chất, phóng thẳng lên trời, lập tức bay đến bên cạnh Tống Hoà Tụng.
Từng khuôn mặt thống khổ vặn vẹo tràn ngập bên trong huyết quang.
Tống Hòa Tụng chụp lấy đám máu này, rót vào trong cái chuông lớn đỏ ngòm kia.
Ngay sau đó, vô số mặt người kêu thảm lao tới chỗ Chương Thiên Mạch.
Chương Tiêm Mạch cũng cả kinh, vội dùng tử khí hộ thể, cố gắng ngăn cản.
Nhưng lại vô dụng.
Từng khuôn mặt đỏ như máu vọt vào trong đầu Chương Thiên Mạch, y lập tức ngơ ngác tại chỗ, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa.
Khi thì thống khổ, khi thì lộ ra nụ cười quỷ dị.
Tống Hòa Tụng thấy đã tạm thời vây khốn được Chương Thiên Mạch, bèn nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm thầm nói không ổn.
Nhưng giờ phút này, ba người Sở Lương lại đang liều mạng gia tăng thế công, ngăn cản Lý Phàm, không để hắn chạy trốn.
Tống Hòa Tụng bay tới trong chớp mắt.
Dưới thế công của một Kim Đan trung kỳ và ba Trúc Cơ hậu kỳ, Lý Phàm chỉ chống đỡ được một lát thì đã bị thương nặng.
"Xem ra, hành trình thăm dò Vẫn Tiên Cảnh lần đầu tiên phải kết thúc tại đây.”
Thương thế càng nặng, ý thức của hắn cũng càng thêm mơ hồ.
Từng âm thanh truyền đến bên tai hắn như ảo giác.
Tiếng nỉ non thì thầm mờ mờ ảo ảo, khi thì dồn dập, khi thì nhẹ nhàng.
Vừa tựa như kêu rên, vừa giống như gào thét.
Nhưng không thể nghe được nội dung cụ thể.
Không lâu sau, Lý Phàm đã không còn cách nào chống cự được nữa.
Bàn tay đỏ ngòm của Tống Hòa Tụng chưởng mạnh vào đầu Lý Phàm.
“Bịch!”
Đầu của Lý Phàm nổ tung ra như quả dưa hấu.
Thân thể đã bị hủy, theo lẽ thường, lẽ ra lúc này Lý Phàm phải trở về thế giới thực mới đúng.
Thế nhưng...
Hắn lại rơi vào một trạng thái kỳ diệu.
Thần thức nòng cốt còn sót lại, giống như một lỗ đen, chầm chậm cắn nuốt thân thể của Lý Trần.
Đó cũng không phải ký ức còn sót lại của Lý Trần.
Mà chỉ là một luồng năng lượng thần thức tinh khiết bị Lý Phàm dần dần hấp thụ.
Âm thanh bên tai càng lúc càng ồn ào.
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng biến thành tiếng gầm rút không thể diễn tả.
Chỉ trong một thoáng, tức giận, sợ hãi, đau buồn và cả những cảm xúc tiêu cực khác ập đến giống như sóng thần.
Thề phải nuốt chửng Lý Phàm.
Nhưng tâm thần Lý Phàm lại giống như đá ngầm ven biển, lù lù bất động.
Vì, thứ thúc đẩy tất cả những chuyện này chính là môn công pháp mà Lý Phàm vẫn luôn khổ tu không ngừng kể từ khi đặt chân lên tiên đạo.
Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú.
Sau khi tiến vào Vẫn Tiên Cảnh, Luyện Tâm Chú một mực yên lặng ngủ đông, vẫn luôn không phát huy ra hiệu quả đặc biệt gì.
Tuy nhiên, ngay khi thân thể của Lý Trần bị diệt, công pháp này lại tự động vận chuyển điên cuồng.
Nó giống như một cái cối xay to lớn, liên tục mài nát sức mạnh hình thành nên cơ thể của đệ tứ Tử Tiêu tông, Lý Trần.
Sau đó, biến chúng thành chất dinh dưỡng tinh tuý nhất để làm dịu tâm thần của Lý Phàm.
Tuy Lý Trần đã chết nhưng thần thức của Lý Phàm lại từ từ lớn mạnh.
Âm thầm hình thành nên một hoá thân thần thức hoàn toàn mới thuộc về riêng Lý Phàm ngay trong thi thể mất đầu của Lý Trần.
Lý Phàm không hề lay động, nội tâm không chút gợn sóng.
Hắn lạnh lùng nhìn "cốt truyện" đang tiếp diễn ở xung quanh.
Tống Hòa Tụng thu lấy nhẫn trữ vật trong tay Lý Phàm, rồi mặc cho thi thể của hắn rơi từ trên cao xuống.
Sau đó, gã ta ngoảnh đầu lại, nhìn Chương Thiên Mạch đang bị nhốt trong cái chuông lớn đỏ ngòm.
"Ý chí của người này thế mà lại cứng cỏi đến vậy. Dưới “Chúng Sinh Luyện Thần Trận” huyết tế hơn vạn người mà y vẫn có thể kiên trì lâu như thế.” Tống Hòa Tụng than thở.
“Đáng tiếc, dù ngươi có bất phàm đến đâu, hôm nay cũng tất phải chết!”
Tống Hòa Tụng lại vỗ vài chưởng về phía Ninh Viễn thành bên dưới.
Huyết quang được tạo nên từ vô số khuôn mặt lần thứ hai xông về phía Chương Thiên Mạch.
Biểu cảm trên mặt y lập tức càng thêm đáng sợ và dữ tợn.
Trán của y nổi mấy khối u cực lớn, bên trong đó tự như có thứ gì đó đang chuyển động.
"Bụp!"
Một khối u thịt nổ tung khiến cái đầu của Chương Thiên Mạch tức thì thủng ra một cái lỗ lớn.
Sau đó, giống như phản ứng dây chuyền.
Mấy khối u còn lại trên đầu Chương Thiên Mạch liên tiếp nổ tung.
Thổi bay cả nửa đầu của y.
Lúc này, khí tức trên người Chương Thiên Mạch giống như nến tàn trong gió, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng trong cơ thể y không biết có một loại sức mạnh nào đó vẫn luôn duy trì sự sống cho y.
Dù y chỉ còn lại có nửa cái đầu nhưng vẫn có thể sống sót một cách ngoan cường.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Sở Lương thất thanh kêu lớn.
"Xem ra, trên người tiểu tử này còn có bí mật lớn." Sắc mặt của Tống Hòa Tụng cũng âm trầm.
Gã nhìn Chương Thiên Mạch, hung tợn nói: "Cho dù như thế, giờ phút này ngươi đã là cá trong chậu, ta không tin ngươi còn có thể lật trời!"
Từng ánh sáng đỏ phát ra từ chiếc chuông lớn màu máu, rồi chiếu thủng qua cơ thể của Chương Thiên Mạch.
Ánh đỏ như đao, chớp loé cực nhanh.
Trong nháy mắt, chúng đã cắt Chương Thiến Mạch thành vô số khối thịt.
“Đến nước này rồi, ta không tin ngươi còn có thể sống sót!” Tống Hòa Tụng gằn giọng.
Đám người Sở Lương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chẳng bao lâu sau, sắc mặt của bọn họ lại dần trở nên tái nhợt.
Bởi vì...
Bọn họ phát hiện, khí tức của Chương Tiêm Mạch vẫn không biến mất!
"Chết tiệt! Hắn tu yêu pháp gì vậy?!"
Cuối cùng Tống Hòa Tụng cũng lộ ra vẻ khủng hoảng.
"Lửa! Mau dùng lửa!” Lúc này, Sở Lương cũng hô lên.
Tống Hòa Tụng dùng tay niệm thần chú, lập tức phóng ra một quả cầu lửa đỏ chóe bay thẳng về đống thịt vụn bên dưới.
Nhiệt độ cao hừng hực thiêu đống máu thịt thành tro bụi.
Vậy nhưng, từ đầu đến cuối, bên trong ngọn lửa này có một thứ vẫn luôn tồn tại.
Đó là một viên Kim Đan màu tím.
"Kim Đan? Y không phải là Trúc Cơ kỳ hay sao? Tại sao lại có Kim Đan trong cơ thể?” Hiển nhiên, cảnh này đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của đám người Tống Hòa Tụng, tất cả bọn họ đều khiếp sợ.
Dưới sự sợ hãi, Tống Hòa Tụng dốc hết pháp thuật trên người, phát động công kích nhằm vào viên Kim Đan màu tím này.
Tuy nhiên, dù thử cách nào đi chăng nữa, viên Kim Đan này vẫn không động đậy chút nào.
Có muốn thu nó vào nhẫn trữ vật cũng không thể nào làm được.
Vì khí tức thuộc về Chương Thiên Mạch vẫn quanh quẩn như cũ.
Thậm chí, luồng khí tức này càng ngày càng thịnh.
"Bởi vậy mới nói, đám bàng môn tán tu các ngươi không có đạo thống, không học kinh điển.”
"Cho dù các ngươi có học được tân pháp gì đó, thì cũng chỉ có được cảnh giới trống rỗng mà thôi."
“Há có thể so bì với Huyền môn chính tông như ta?”
Giọng nói lạnh lùng của Chương Thiên Mạch phát ra từ trong viên Kim Đan.
Ngay sau đó, Kim Đan cũng phóng ra hào quang, bức lui ngọn lửa xung quanh ra xa xa.
Tiếp theo, một thân thể bắt đầu được hình thành nên từ trong ánh hào quang ấy.
Sau đó, hào quang thu lại, hoá thành một bộ quần áo.
“Ta nói rồi, hôm nay tất giết ngươi!”
Chương Thiên Mạch nhìn Tống Hòa Tụng, lạnh lùng nói.
Tống Hoà Tụng run rẩy cả người.
Gã vỗ liên tục xuống phía dưới, giữa tiếng kêu thảm thiết của vô số phàm nhân, từng luồng huyết quang tạo thành một sợi tơ thực chất, cuốn thẳng về phía Chương Thiên Mạch.
Trong khi đó, Tống Hòa Tụng cũng chẳng thèm quan tâm đám người Sở Lương đã run lẩy bẩy mà hóa thành huyết quang bỏ chạy mất dạng.
Đúng lúc này, Chương Thiên Mạch bước ra một bước, cả người như hoá thành một tia sét tím.
Phóng thẳng tới trước huyết quang.
Tống Hòa Tụng không ngờ rằng tốc độ của y nhanh đến vậy, không kịp né tránh, đâm sầm vào tia sét.
“Rầm!”
Trong tiếng va chạm kịch liệt, Tống Hòa Tụng dường như đã mất đi năng lực khống chế bản thân.
Chương Thiên Mạch vươn tay phải ra, bóp cổ Tống Hòa Tụng, xách gã ta lên.
“Phản tông, chết!”
Chương Thiên Mạch tuyên án.
Một tia Tử Lôi từ trên trời giáng xuống.
Đánh mạnh vào người Chương Thiên Mạch, phát ra từng tiếng nổ bùm bùm.
Chương Thiên Mạch có vẻ chẳng hề bị sấm sét tổn thương, nhưng Tống Hòa Tụng đang bị y nắm cổ thì lại phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Sau đó, gã đã chết đến không thể chết hơn.
Tiếp theo, Chương Thiên Mạch nhìn về sang đám người Sở Lương đang đua nhau chạy trốn ở phía xa.
Y cười khẩy, chỉ ngón tay ra, ngay sau đó, có ba tia Tử Lôi giáng thẳng xuống cả ba người.
Khí tức biến mất, ba chấm đen từ trên trời rơi xuống.
Chương Thiên Mạch chẳng quan tâm bọn họ nữa.
"Vậy mà lại bị bức đến độ này…”
"Tân pháp..."
Y lộ vẻ suy tư.
Sau đó, như thể nhận ra điều gì, Chương Thiên Mạch phóng xuống mặt đất.
Ở nơi đó, thi thể vốn thuộc về sư đệ Lý Trần đã tan chảy như một ngọn nến.
Chương Thiên Mạch phát hiện, dưới lớp da còn lại, có một người khác hoàn toàn xa lạ.
Đang dần thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận