Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 104: Tai ách bị lãng quên

Trương Hạo Ba gượng cười, đang muốn nói gì đó nhưng đột nhiên dừng lại.
Một lát sau, hắn lại lên tiếng hỏi thăm: "Còn không biết tục danh của đạo hữu? Ân cứu mạng ngày hôm nay, Trương mỗ thật không dám quên. Ngày sau tất có hậu báo!"
Lý Phàm cười không đáp, chỉ chắp tay: "Ngày sau hữu duyên, tự sẽ biết.”
"Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!"
Lời còn chưa dứt, thân hình của hắn đã hóa thành một làn khói mỏng mỏng, chạy đi xa.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Trương Hạo Ba.
Trương Hạo Ba híp mắt lại: "Tốc độ thật nhanh. Thần thông không biết tên kia cũng cực kỳ lợi hại, vậy mà có thể khiến mình không có sức để phản kháng chút nào. Thần thần bí bí, cũng không biết rốt cuộc có thân phận gì.”
Một lát sau, hắn lại thở dài, nghĩ thầm: "Đáng tiếc, dù hắn có bao nhiêu bí mật cũng không có gì khác biệt."
Trương Hạo Ba ngửa đầu nhìn lên bầu trời: "Thiên địa đã sớm bày ra sát cơ. Chúng sinh trong Tùng Vân Hải, bất luận tu vi cao hay thấp, bất luận đắc ý hay thất ý. Cũng sớm đã định trước khó thoát khỏi cái chết. ”.
"Thân ảnh nấu biển đỏ thẫm kia...”
"Tu sĩ Hoá Thần lợi hại như vậy, liệu có thể đánh bại được nó hay không?"
Trương Hạo Ba rơi vào trong cơn mê mang.
Nhưng chỉ qua một lát, ánh mắt của hắn lại dần trở lên kiên định.
"Dù có thế nào, mình sẽ dốc toàn lực ngăn cản nó cho bằng được."
Khí tức trên người ngưng thật một lần nữa, hắn nhìn thoáng qua phế tích này, sau đó phi thân rời đi.
Khi Trương Hạo Ba rời đi không lâu, bóng dáng ẩn giấu của Lý Phàm đột nhiên hiện ra.
"Như vậy mà vẫn không mất đi ý chí chiến đấu, mình đã quá cẩn thận rồi." Lý Phàm khẽ gật đầu.
Suy nghĩ một lát, hắn lại thật cẩn thận trở lại Thiên Dương động phủ hòng tìm xem có bảo bối gì còn sót lại sau trận đại chiến vừa rồi hay không.
Thế nhưng, điều tra hồi lâu, ngoại trừ dung nham đang chảy khắp nơi ra, hắn cũng không tìm thấy được kỳ thứ gì khác.
Thầm nghĩ một câu đáng tiếc, Lý Phàm liền không nán lại nữa, lên đường trở về Vạn Tiên đảo.
"Cũng không biết Thiên Dương khôi lỗi và vị Đại năng Hoá Thần kia đi đâu chiến đấu. Kết quả cuối cùng ai thắng ai thua đây."
"Kiếp trước hẳn là cũng như hôm nay, Thiên Dương khôi lỗi sau khi xuất thế thì dẫn tới Đại năng Hoá Thần. Cuối cùng, sau trận đại chiến, nơi này chỉ còn lại một đống đổ nát.”
"Việc này liên lụy đến cấp độ quá cao, cho dù là kiếp sau, chỉ sợ mình cũng khó có thể mưu lợi được."
"Vẫn là nên trốn tránh trước đã."
"Thân Hoá đạo thượng cổ, cũng không biết là tông môn nào. Sau này trở về phải điều tra một phen."
"Cũng may lần này không phải không có thu hoạch."
Nhớ tới nhúm tro cốt trong nhẫn trữ vật, Lý Phàm ít nhiều gì cũng được an ủi phần nào.
"Nhưng vẫn không biết cuối cùng có thể thôi diễn ra "Toạ Sơn Quyết" hoàn chỉnh được hay không nữa."
Mang nhiều suy nghĩ phức tạp trong lòng, Lý Phàm trở về Vạn Tiên đảo.
Thiên Dương động phủ xảy ra một trận đại chiến kinh thiên.
Tin tức hiển nhiên đã được truyền về, dọc đường, Lý Phàm cũng bắt gặp các tu sĩ đang thảo luận về việc này.
Nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khôi lỗi đỉnh thiên lập địa kia xuất hiện như thế nào, cũng không ai biết được.
Mọi người vẫn còn đang tranh cãi.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không chủ động đi đính chính.
Nhưng khi lướt qua cuộc trò chuyện của những tu sĩ này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân chợt ngừng lại.
"Nhìn từ động tĩnh hôm nay, lực phá hoại từ trận chiến giữa những đại năng giả quả thật kinh khủng, chỉ trong chốc lát đã phá huỷ cả một mảnh hải vực."
"Khi trận chiến kết thúc, tất nhiên sẽ có nhiều người chú ý. Sau đó, việc này hẳn phải nên xuất hiện ngẫu nhiên trong những cuộc trò chuyện giữa các tu sĩ mới phải."
"Ngoài ra, ác ý của phương thiên địa này đối với tu sĩ vẫn luôn tồn tại. Trước khi Xích Viêm nấu biển, nhất định đã từng có đủ loại tai ách xảy ra. Nhưng mà..."
"Bất kể là kiếp trước hay kiếp này. Khi nói chuyện với nhau, các tu sĩ dường như chưa bao giờ nhắc đến chuyện nào tương tự như thế cả."
Ở kiếp trước, dù chỉ mới tu hành mấy năm nhưng Lý Phàm vẫn được nói chuyện với rất nhiều tu sĩ. Tuy vậy, hắn chưa từng nghe tu sĩ nào đề cập đến những thảm hoạ đã xảy ra trong Tùng Vân Hải.
Điều này cũng khiến Lý Phàm phát sinh một lỗ hổng tư duy cực lớn.
Đến nỗi, khi Trương Hạo Ba nhắc cho hắn biết có thể sẽ có tai hoạ, hắn cũng chẳng coi ra gì.
Bởi vì, trong nhận thức của Lý Phàm. Nếu một nơi nào đó thường xuyên xảy ra tai nạn, cư dân của nơi này ít nhất sẽ thỉnh thoảng nhắc đến trong lời nói; khi gặp người ngoài, cũng sẽ đưa ra cảnh báo.
Nếu một đám tu sĩ, chưa từng nói qua có tai ương gì cần đặc biệt chú ý.
Như vậy, thiết nghĩ dù có tai nạn gì, hẳn cũng không phải là chuyện gì đặc biệt quan trọng.
Cho nên, ở kiếp trước, hắn chỉ hỏi Thiên Huyền kính một phen, sau khi nhận được câu trả lời thì không còn chú ý gì đến chuyện đó nữa.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, liệu Xích Viêm nấu biển có thực sự là lần đầu tiên Tùng Vân Hải phải hứng chịu thiên địa sát cơ hay không?
Chỉ e là không phải.
Mọi manh mối đều tuần tự hiện lên.
Thiên địa có ác ý đối với tu sĩ.
Khi tu sĩ trong Tùng Vân Hải ngày một tăng, tu vi cũng ngày càng cao.
Thiên địa sẽ bày ra sát cơ, tiến hành thanh trừ.
Lúc đầu chỉ là những thảm hoạ nhỏ xảy ra.
Mãi cho đến cuối cùng, sau khi số lượng tu sĩ đạt tới một cực hạn, thiên địa mới phát động kế hoạch thanh trừ cuối cùng.
Thiên địa chi phách xuất hiện, diệt sát hết thảy sinh linh.
Sở dĩ Lý Phàm suy đoán như thế là vì Vạn Tiên Minh trong Tùng Vân Hải đã phát triển đến một quy mô cực lớn rồi.
Thiên địa sát ý sẽ ẩn nhẫn ngồi im bất động, chờ các tu sĩ ngày càng lớn mạnh hay sao?
Chờ cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa mới sẽ phát động một kích lôi đình sao?
Bằng sự lĩnh ngộ đối với thiên địa sát cơ, Lý Phàm hiển nhiên sẽ không cho là như vậy.
Thiên địa sát cơ, chỉ cần còn có tu sĩ, thì sẽ còn tồn tại.
Nói cách khác, trong những năm tháng qua, tai ách chắc chắn vẫn luôn không ngừng xảy ra.
Nếu đã như vậy, tại sao các tu sĩ vẫn luôn ngậm miệng không đề cập đến những loại tai ách này đây?
"Là chủ động tránh né chủ đề này, hay là..."
"Bị... lãng quên?"
Lý Phàm lập tức trở lại Thiên Huyền Kính, tìm kiếm từ khóa.
Trong lịch sử, đã từng phát sinh, sự kiện tai ách, tu sĩ chết thảm trọng.
Kết quả khiến cho sống lưng của Lý Phàm đổ mồ hôi lạnh toát.
Không.

Không.
Không.
Bất kể Lý Phàm có tìm như thế nào đi nữa, Thiên Huyền kính trước sau vẫn không hiện ra bất kỳ kết quả nào.
Một lát sau, Lý Phàm tỉnh táo lại, lấy ra linh phù thông tin, hỏi Vũ Văn Tinh.
Kết quả làm cho Lý Phàm rùng mình.
Ban đầu, Vũ Văn Tinh vẫn một mực phủ nhận. Nhưng sau đó, dưới sự dò hỏi liên tục của Lý Phàm, hắn mới mơ màng nói rằng hình như đã từng phát sinh chuyện gì đó. Nhưng dẫu sao đều là những chuyện không trọng yếu nên hắn không nhớ rõ.
Lý Phàm lại ra ngoài hỏi thăm mấy vị tu sĩ lớn tuổi khác.
Bọn họ rất kinh ngạc vì sao Lý Phàm lại hỏi loại vấn đề này, nhưng đáp án cuối cùng, tất cả đều giống như Vũ Văn Tinh.
Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng bọn họ không nhớ rõ.
Lý Phàm câm lặng.
Không nhớ rõ?
Tu sĩ Trúc Cơ mà mắc chứng hay quên sao?
Lý Phàm nhớ rõ lần đầu tiên đến Lưu Ly đảo, được chứng kiến bão.
Những phàm nhân trên đảo cũng đã kể cho hắn về một cơn bão còn lớn hơn đã xảy ra mười năm trước.
Tu sĩ còn không bằng phàm nhân hay sao?
Ghi nhớ thảm hoạ để sinh ra cảnh giác trong lòng, đề phòng thảm hoạ sẽ xảy ra trong tương lai.
Đó là phản ứng tự nhiên của con người.
Nhưng bây giờ, lý lẽ này đối với tu sĩ,
Lại trở nên trái ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận