Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 256: Chính Hạo muốn Kết Đan.

"Chẳng lẽ do vị đại năng nữ tu kia?"
Lý Phàm hỏi.
"Vậy thì không phải. Chuyện nào ra chuyện nấy, vị kia vẫn rõ lí lẽ này."
"Ngay cả bí pháp “tái lập đạo” cũng là do chính nàng truyền ra."
Thần Dụ Tử lắc đầu bảo.
"Ồ? Vậy thì do đâu?" Lý Phàm cũng khá tò mò.
Thần Dụ Tử cười ha ha, không trả lời thẳng.
Giọng điệu của y trở nên trầm thấp: “Nếu tu sĩ nào cũng biết chuyện mình lúc nào cũng có thể trở thành đồ ăn của tu sĩ đẳng cấp cao..."
“Thì thế đạo chắc chắn sẽ rối loạn."
"Những đại nhân vật kia cũng không hy vọng cảnh ấy xảy ra."
Lý Phàm chỉ giữ im lặng.
"Nhưng ngược lại, bí pháp này không có điểm hạn chế gì. Tiểu hữu cứ yên tâm."
Thần Dụ Tử chấm dứt truyền tin.
Lý Phàm lắc đầu, đè xuống những suy nghĩ lộn xộn trong lòng mình, bắt đầu nghiên cứu “tái lập đạo”.
Hồi lâu sau, Lý Phàm không khỏi thầm khen ngợi:
"Trần Thế Mỹ này quả là kỳ tài ngút trời."
“Xem người như kỳ vật, lấy tình để hoà hợp, dùng pháp để uy nhiếp…”
Sau khi nắm giữ hết những tinh diệu, Lý Phàm cũng không gấp áp dụng bí pháp này cho bản thân.
Thay vào đó, hắn bắt đầu quan sát Diệp Phi Bằng.
Lý Phàm biết rất rõ cuộc đời của Diệp Phi Bằng.
Y tuyệt đối chưa bao giờ, hay có bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc với bí pháp “tái lập đạo” này.
Đã vậy, đạo cơ hai lớp của y được hình thành như thế nào?
Có gì khác với hai đạo cơ của “tái lập đạo” hay không?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lý Phàm cũng dần ngộ ra.
Thực ra, dù thay đổi ra sao thì bản chất vẫn không thay đổi.
Nguyên lý của cả hai vẫn giống nhau.
Ví như chuyện nạp thiếp thời xưa.
Nếu như “tái lập đạo” của Trần Thế Mỹ giống với việc hao tổn công sức để thuyết phục thê tử cho mình nạp thiếp.
Thì Diệp Phi Bằng này, trời sinh là người có thể mở hậu cung.
Mà “thê tử” của y, với tư cách là người làm chủ “hậu cung”, không nhũng không ngăn cản mà thậm chí còn ra tay trợ giúp.
“Quả là thể chất tốt.”
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong chuyện này, Lý Phàm cũng phải nhìn tiểu mập mạp này bằng ánh mắt khác xưa.
"Ngươi càng ngày càng mang lại cho ta nhiều niềm vui bất ngờ."
"Không biết sau khi tỉnh lại, ngươi sẽ còn phát sinh biến hóa thế nào."
“Mình luôn mơ hồ cảm giác rằng Tùng Vân Hải chuyến này được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác mà mình không biết nữa?”
Thu hồi lực chú ý, Lý Phàm bắt đầu tu luyện “tái lập đạo”.
Trong trường hợp của hắn, người đứng đầu “hậu cung” là một thiếu nữ xinh đẹp tinh thông phép biến hoá, có thể tùy ý biến ra vẻ bề ngoài giống với bất cứ cô nương nào.
Vì vậy, hắn không bị gặp phải vấn đề đạo cơ cũ và đạo cơ mới xung đột lẫn nhau.
Chỉ cần lập lại đạo cơ, sau đó để “Hoàn Chân” biến ra cái mới là được.
Một tháng sau.
Tu thành bí pháp.
Lý Phàm quan sát tình hình trong cơ thể, chùm sáng bạch ngọc đại diện cho “Hoàn Chân” tựa như vừa khớp chia thành hai luồng.
Nhưng thực chất vẫn là một thể, Lý Phàm thoáng động ý niệm, hai luồng sáng này nhanh chóng hợp lại làm một.
Trong lúc vui mừng, Lý Phàm yên lặng rời khỏi Vạn Tiên đảo, đi tới dưới đáy biển ở một nơi vắng vẻ không người để tổng kết thành quả thu được lần này.
"Thất Khiếu Lung Linh Tâm, Đạo Huyền Kiếm!"
Ngay sau đó, “Hoàn Chân” lập tức biến thành hai kỳ vật hoàn toàn khác biệt, vô cùng trôi chảy không hề có chút trắc trở nào.
"Thương Hải Châu, Đạo Huyền Kiếm."
Ánh sáng trong suốt màu lam cùng một thanh thiết kiếm che giấu sát ý lập tức hiện ra.
"Tốt lắm!"
Ánh mắt Lý Phàm sáng lên: "Chiêu này dùng để đánh lén rất tốt."
Hắn lại nảy ra suy nghĩ: “Nếu biến thành hai kỳ vật giống nhau thì sẽ thế nào?"
Chỉ một thoáng, hai Thương Hải Châu giống nhau như đúc hoàn toàn xuất hiện trong đan điền của Lý Phàm.
Thế nhưng, điều khiến Lý Phàm tiếc nuối là trong nháy mắt, khi Thương Hải Châu hình thành, không hiểu sao chúng lại tự dung hợp thành một.
Còn uy lực thì cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
"Chỉ có thể gia tăng số lượng chứ không thể gia tăng chất lượng…”
"Tuy hơi đáng tiếc nhưng cũng đã không tệ rồi."
“Khi ở Vạn Tiên Minh, bình thường mình cứ duy trì trạng thái Thất Khiếu Linh Lung Tâm."
"Còn lúc đối địch, mình có thể đồng thời sử dụng lực lượng của hai kỳ vật Trúc Cơ."
Sau khi thứ một hồi, Lý Phàm cảm thấy mình đã thuần thục cách biến hoá hai kỳ vật Trúc Cơ một cách nhanh chóng, cảm thấy mỹ mãn, hắn lại quay về trong không gian Thiên Huyền kính.
"Căn cứ vào ghi chép trong bí pháp, sau khi mở ra hai đạo cơ, nếu còn muốn tăng thêm một đạo cơ nữa thì độ phức tạp sẽ gia tăng gấp đôi.”
"Quả thực là vậy, mình cũng cảm thấy hai đạo cơ hiện tại đã là cực hạn của bản thân rồi.”
"Không biết sau này còn có cơ hội khác gia tăng không nữa."
"Dù thế, hai đạo cơ này vẫn mang lại lợi ích rất lớn cho mình.”
“Lợi ích lớn nhất trước mắt là quá trình mình dùng bốn pháp Thiên Sát, Hãn Hải, Mạc Sát, Lam Viêm để cô đọng Kim Đan sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, yêu cầu về tốc độ hoán đổi hình thái của “Hoàn Chân” gần như được giảm đi một nửa.”
“Còn sáu năm nữa mới đến lúc Xích Viêm nấu biển.”
“Trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có nhiều biến số xảy ra, để chắc chắn hoàn thành mục tiêu định sẵn, mình phải sớm rời khỏi Tùng Vân Hải này mới được.”
“Mình nhất định phải đến Thạch Lâm châu trước năm 26 sau Lưu Điểm.”
"Còn phải kiếm cớ dẫn Hà Chính Đạo theo nữa..."
Chuyện trùng hợp lúc nào cũng có.
Lý Phàm vừa nghĩ tới Hà Chính Hạo thì y đã gửi tin nhắn tới.
Vừa mở ra xem, Lý Phàm lập tức vui mừng.
Hơn một năm nay, Hà Hân Hân luôn theo bên cạnh Hà Chính Hạo dạo chơi khắp bốn phương.
Trước đó không lâu, Hành Nhược Thủy hạ tối hậu thư, bảo nàng phải nhanh chóng về nhà.
Tuy rằng Hà Hân Hân không nỡ nhưng mà chơi thì cũng chơi xong rồi.
Phụ thân cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Vả lại, nàng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của mẫu thân. Thành ra, tiểu cô nương đành phải lau nước mắt từ biệt phụ thân, hẹn ngày sau sẽ thường xuyên đến thăm cha.
Sau khi tiễn con gái về, Hà Chính Hạo lại hừng hực tinh thần chiến đấu.
Phảng phất trở về thời còn trẻ, động lực tu hành tràn trề.
Hà Chính Hạo cảm thấy được con gái tin tưởng, mọi khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, tốc độ tu hành của y cũng tăng lên thật nhanh.
Không qua bao lâu, y đã phá được bình cảnh, sắp ngưng kết Kim Đan rồi.
Lần này, y truyền tin tới, bảo Lý Phàm là y muốn ra ngoài “dòm pháp” để Kim Đan, mời hắn đi theo hộ pháp cho mình.
Tất nhiên Lý Phàm không từ chối.
Hai người gặp mặt trên quảng trường Truyền Pháp. Sau đó, cả hai thông qua truyền tống trận để đi tới Linh Long đảo ở vùng biển phía Tây Bắc của Tùng Vân Hải, bay thẳng một đường về hướng tây.
"Từ đây đi về phía tây ba nghìn dặm có một kỳ quan."
“Ở đáy biển nơi đó, có ba tầng đứt gãy.”
“Thềm lục địa chỉ rộng mấy trăm dặm vuông nhưng lại bị đứt gãy thành ba tầng, tạo nên hình bậc thang.”
“Mỗi bậc có độ cao chênh lệch khoảng chừng từ 4000 đến 5000 thước."
“Trên mỗi tầng đứt gãy, vì các mảnh lục địa va chạm dữ dội nên đã tạo thành rất nhiều dãy núi có hình dạng kỳ dị và liên miên không dứt."
"Chúng đồ sộ hơn núi non trên đất liền rất nhiều."
"Ta tu hành “Sơn Hà Ẩn Long Công” nên phải tới quan sát kỳ cảnh này."
"Ta muốn kết hợp cùng lúc ba pháp: Địa Mạch chi pháp, Sơn Hà chi pháp và Ẩn Uyên chi pháp, để kết thành Kim Đan."
Hà Chính Đạo không giấu bất kỳ điều gì với Lý Phàm, nói thẳng ra kế hoạch kết đan của mình.
Lý Phàm nhìn y, chỉ cảm thấy y sôi sục ý chí, có vẻ vô cùng hăm hở.
Hai hàng lông mày nhếch lên, trông cực kỳ tự tin.
Quả thực, y như đã biến thành một con người khác, không còn bộ dáng khúm núm lúc trước.
"Xem ra, đối với loại nam nhân trung niên này, có được nữ nhi hiểu chuyện cũng rất quan trọng."
Lý Phàm âm thầm tự nhủ, ngoài miệng lại tấm tắc tán thường: "Đạo hữu thật bạo tay, cũng đủ bất phàm, thế mà lại dám dùng ba pháp để kết đan."
"Ta xem khắp Tùng Vân Hải này, số người có thể vượt qua đạo hữu không được mấy vị."
"Vậy ta xin chúc đạo hữu mã đáo thành công trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận