Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 393: Lưu hỏa dâng lên từ đáy vực

Tuy châu Lan Lâm xa xôi nhưng quang cảnh lại có chút đặc biệt.
Những ngọn núi hình cột đá treo lơ lửng trên không trung, giống như ngàn cây kim.
Cái khe sâu hen hút lơ lửng dưới ngọn núi hoàn toàn là cấm khu đáng sợ được tạo thành từ tàn tro màu đen đáng sợ. Cho dù lúc này phi hành trên bầu trời cao vạn trượng nhưng Lý Phàm vẫn có thể cảm nhận được khí tức khiến người ta run sợ không thôi thỉnh thoảng truyền đến.
Hoàng Phủ Tùng đứng trên thuyền Độ Trần, dò xét cảnh tượng bên dưới, sắc mặt không khỏi thay đổi: “Đúng là nơi thâm sơn cùng cốc.”
“So sánh với nơi quái quỷ này thì bãi Viêm Phần vạn dặm chúng ta thấy lúc trước cũng chỉ xem như khó lường hiểm ác.”
Lý Phàm nghe vậy thì nhìn xuống đáy vực sâu thẳm bên dưới.
Trong bãi biển tạo thành từ tro tàn đen nhánh vẫn nhìn thấy lấm tấm tia lửa tăm tối chưa tắt.
Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn lên tro tàn đen nhánh trong biển lên, không ngừng tung bay nhảy nhót bên trên, chạm vào thuyền Độ Trần của Lý Phàm.
Tro tàn nhẹ như không có gì khi va vào lớp phòng hộ của thuyền Độ Trần lại dẫn đến rung động kịch liệt.
Giống như nhận phải tác động cực lớn, trên tầng ánh sáng đỏ thẫm xuất hiện một lỗ nhỏ.
Sau đó kích thích ra một vòng gợn sóng, khuếch tán ra xung quanh.
Cho dù chỉ là tâm thần thao túng cơ thể một lúc, Lý Phàm cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng hốt, không khỏi nói: “Thứ tro tàn màu đen này là cái gì?”
Hoàng Phủ Tùng điều khiển thuyền Độ Trần đi lên, né tro tàn từ dưới thâm cốc bay lên, sau đó mới giải thích: “Đây là tàn dư của Tẫn Tịch Lưu Hỏa sau khi thiêu đốt xong. Mọi khí tức của sự sống đều biến mất, chỉ còn lại lực tàn tiêu diệt không dứt mà thôi.”
“Rất tà môn, cố gắng tránh nó càng nhiều càng tốt.”
Còn chưa nói xong, thuyền Độ Trần đã tăng tốc, mau chóng đi về phía khu vực trung tâm của châu Lan Lâm.
Nhìn thế giới tăm tối như vô tận bên dưới, Hoàng Phủ Tùng hơi xúc động: “May mắn lúc trước lấy mấy vạn ngọn núi làm trận, khống chế Tẫn Tịch Lưu Hỏa trong châu Lan Lâm này. Nếu không chỉ sợ khu vực xung quanh sẽ rơi vào cảnh hủy diệt.”
“Tẫn Tịch Lưu Hỏa?” Khí tức tràn ngập trong tro tàn màu đen khiến Lý Phàm cảm thấy không thoải mái lắm, hắn cau mày âm thầm suy nghĩ.
Dường như hắn đã từng thấy cái tên này ở đâu rồi.
Hóa Đạo Thạch bên trong thức hải lấp lánh ánh sáng, sau một lát đôi câu vài lời từng đọc được thoáng hiện lên.
“Châu Thương Ngô, bốn nước hai mươi tám núi.”
Năm tháng nào đó, trong một đêm biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại vực sâu không thấy đáy.
Địa chi kỳ vật, Thương Ngô sơn thủy đồ, bắt đầu từ đây.”
“Năm thứ chín sau khi núi non châu Thương Ngô biến mất, có ngọn lửa hình dòng nước màu đen tuôn ra từ đáy vực.”
“Ngọn lửa hung hăng tàn phá bừa bãi không thể dập tắt được. Được người ta gọi là Tẫn Tịch Lưu Hỏa.”
Lý Phàm lập tức hỏi: “Là lửa đen chạy ra từ vực Thương Ngô à?”
Hoàng Phủ Tùng ngẩn người, sau đó nheo mắt lại như nhớ đến cái gì đó.
Rất lâu sau, hắn mới gật đầu: “Đúng thế. Sau khi Tẫn Tịch Lưu Hỏa xuất hiện ở vực Thương Ngô thì lan tràn ra xung quanh.”
“Mấy châu liên tiếp gặp tai họa. Mãi đến gần châu Lan Lâm này, mới được khống chế lại.”
Lý Phàm nhất thời có hơi hoảng sợ.
Châu Thương Ngô nằm ở góc tây nam ở Huyền Hoàng giới, mà châu Lan Lâm lại nằm gần phía nam.
Phạm vi Tẫn Tịch Lưu Hỏa này tàn phá bừa bãi khá lớn.
“Tiểu hữu đừng lo lắng, sau khi xảy ra chuyện đó, ngược lại Tẫn Tịch Lưu Hỏa này không xuất hiện nữa.”
“Vụ tai nạn có thể gọi là diệt thế này rốt cuộc xảy ra vì gì, trước mắt vẫn là vụ án chưa giải quyết được.”
“Mới đầu bên trong còn cho rằng là do Ngũ Lão hội gây ra. Nhưng sau khi khảo sát tại hiện trường thì lại phủ nhận.”
“Đó thật sự là uy thế của thiên địa, chỉ sợ tu sĩ cũng không làm được.”
Hoàng Phủ Tùng cười chia sẻ kinh nghiệm của mình với Lý Phàm.
Chỉ sau nửa ngày đã đạt được mục đích của chuyến đi này.
“Trước khi nghiệm thu Tỏa Linh trận, ta và ngươi đi trước bái phỏng người chủ sự cư ngụ ở châu Lan Lâm này.”
“Vị tiền bối ấy vốn là tu sĩ của châu Thiên Vũ chúng ta. trước kia chiếu cố ta nhiều. Bây giờ ở đây cũng không thể mất lễ nghĩa.”
Hoàng Phủ Tùng chỉ về một ngọn núi như mũi kim xuyên qua mây trời mà nói với Lý Phàm.
Lý Phàm dùng ý niệm, lập tức đoán được tiền bối trong miệng Hoàng Phủ Tùng là ai.
“Ngươi đang nói tiền bối Quan Hành Tu là chỉ huy sứ Vệ Thú viện châu Thiên Vũ ngày xưa ư?”
Hoàng Phủ Tùng cười gật đầu, sau đó thu hồi thuyền Độ Trần, dẫn theo mọi người tiến về một tiểu viện trên đỉnh núi.
“Đều là người quen, còn khách sáo như vậy làm gì? Mau vào đi, còn muốn ta tự đi nghênh đón tiểu tử ngươi à?”
Từ xa, một giọng nói truyền vào tai mọi người.
“Như vậy thì xin cảm tạ tiền bối!” Trên môi Hoàng Phủ Tùng hiện lên nụ cười, lập tức đáp lại.
Ra hiệu cho tu sĩ đợi ở cửa, hắn chỉ dẫn theo Lý Phàm đi vào trong sân.
Trong viện khá đơn sơ, chỉ có một gốc thanh tùng lẻ loi.
Ngoài ra còn một vị tu sĩ trung niên thỏa mái nhàn nhã nằm trên ghế dài, hơi đung đưa.
Tay cầm quạt hương bồ, thỉnh thoảng phe phẩy mấy cái.
“Đã lâu không gặp, phong thái của tiền bối vẫn như xưa!” Hoàng Phủ Tùng khom lưng hành lễ.
Lý Phàm cũng nói theo: “Bái kiến Quan tiền bối!”
“Ngươi tên Lý Phàm đúng không, ta đã nghe nói đến chuyện của ngươi.” Quan Hành Tu đánh giá Lý Phàm, mặt lộ vẻ đăm chiêu: “Ngươi rất liều mạng, còn mạnh hơn ta nhiều.”
Trong lòng Lý Phàm nhảy dựng, giọng buồn bực đáp: “Haha, tiền bối quá khen rồi.”
Lúc này Hoàng Phủ Tùng nói tiếp: “Tuy tiểu hữu Lý Phàm liều mạng nhưng so với tiền bối thì vẫn kém một bậc. Tu sĩ ở châu Thiên Vũ, có ai không biết…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Quan Hành Tu cắt ngang.
“Tiểu tử, hảo hán không lấy chuyện năm đó ra nói. Bây giờ ta ẩn cư ở đây, hết lần này đến lần khác ngươi đến đây nhắc lại chuyện năm đó của ta là có mục đích gì?” Ánh mắt của Quan Hành Tu nhìn Hoàng Phủ Tùng, mặt lộ vẻ không vui.
Hoàng Phủ Tung không ngờ muốt vỗ mông ngựa lại vỗ vào đùi, ngượng ngùng nói: “Tiền bối, ta sai rồi.”
“Cho ta mấy lá gan, ta cũng không dám đối nghịch với người.”
Quan Hành Tu lạnh lùng hừ, sắc mặt khôi phục bình thường.
Hắn mất hứng nói: “Tiểu tử ngươi đúng là không thú vị.”
“Được rồi, ta đến đây đã lâu không gặp người cũ. Ngươi có thể đến cửa bái kiến cũng xem như không tệ. Ta đã hiểu ý của ngươi, yên tâm dũng cảm làm đi.”
“Có ta ở đây, mảnh đất nhỏ châu Lan Lâm này còn chưa lật trời được đâu.”
Nói xong, Quanh Hành Tu nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ trong tay, một thanh kiếm nhỏ màu vàng chợt xuất hiện, bay vào lòng bàn tay của Hoàng Phủ Tùng.
“Đúng lúc nó rất lâu rồi chưa xuất hiện trước mặt mọi người, ta muốn xem xem, có người nào muốn thử độ sắc của kiếm không.”
Hoàng Phủ Tùng vui mừng, vội nói: “Đa tạ tiền bối!”
“Đúng rồi…” Thu hồi phi kiếm vàng, Hoàng Phủ Tùng còn muốn nói nữa nhưng lại bị Quan Hành Tu ngăn cản.
“Ta đã cân nhắc ý kiến của Kỷ đạo hữu, nhưng bây giờ ta chỉ là tu sĩ Hóa Thần, cũng không giúp đỡ được gì.”
“Lại thêm lãnh đạo ngày xưa đã chết, chức tổng chỉ huy sứ đều kết thúc rồi.”
“Ta cũng không muốn tiếp tục tranh giành nữa, các ngươi đi đi!”
Nói xong, Quanh Hành Tu vung quạt trong tay lên, một trận gió thổi đến, hai người Lý Phàm và Hoàng Phủ Tùng lập tức bị đưa ra ngoài tiểu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận