Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 874: Thần hồn mạnh vô cực

“Hơn nữa, không lâu trước đây trong hội vừa nhận được tin tức.”
“Trong mười năm gần đây, Huyền Hoàng giới sắp có Địa chi kỳ sinh ra.”
“Vẫn là hai cái.”
Quý Thiệu Ly quăng một tin tức nặng ký ra ngoài.
“Một trong số đó ở ngay biển Tùng Vân này. Chính là một viên ‘Thương Hải châu’ ẩn chứa lực hải dương vô tận.”
“Một vật khác nằm ở châu Quang Lam là ‘Thập Vạn Đại Sơn đỉnh’, bên trong có dãy núi liên miên thai nghén, ảo diệu vô cùng.”
Thân thể Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử không kiềm được run lên.
“Địa chi kỳ?”
Bảo vật cấp bậc này, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ đến trong mơ.
“Nếu các ngươi nguyện ý, Liên Hợp hội có thể giúp các ngươi đạt được hai vật này.” Quý Thiệu Ly nghiêm nghị nói.
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử sững sờ tại chỗ.
Chỉ hoài nghi chính mình nghe lầm.
Hai huynh đệ bọn họ...
Có tài đức gì?
Dường như có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng bọn họ, Quý Thiệu Ly vỗ vai bọn họ: “Hai người đừng tự coi nhẹ bản thân. Tuy gia thế, thiên phú của những người được gọi là thiên kiêu hơn các ngươi không ít.”
“Nhưng thứ Liên Hợp hội chúng ta coi trọng nhất là tính cách!”
“Ý chí của hai người các ngươi không kém bất kỳ thiên kiêu nào bình sinh ta từng gặp!” Quý Thiệu Ly như chém đinh chặt sắt nói.
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử ngỡ ngàng một hồi.
Ta thế mà mạnh như vậy?
Trong lòng bọn họ đều toát ra ý nghĩ này.
“Ta tin tưởng, nếu như cho các ngươi một khởi điểm đủ cao. Đủ để cho các ngươi có thể sánh ngang với những thiên kiêu kia!” Quý Thiệu Ly trầm giọng nói.
“Các ngươi có nguyện ý không?” Hắn lần nữa nhắc lại hỏi.
Tuy vẫn không dám tin loại chuyện tốt này sẽ xảy ra trên người mình.
Nhưng nghĩ ngược lại, hai huynh đệ bọn họ hiện tại lại có gì đáng để lừa gạt đây này?
Nếu như có thể thật sự may mắn, có thể có được Địa chi kỳ vật...
Như vậy cho dù bỏ mình cũng có gì tiếc nuối nữa?
Hai người lần mò lăn lộn trong hoang dã nửa đời người tức khắc gật đầu lia lịa.
“Nếu thật sự có thể lấy Địa chi kỳ vật trúc cơ, ta nhất định vì Liên Hợp hội quên mình phục vụ!” Khấu Hồng thật lòng thật ý nói.
Đạo Huyền Tử cũng thề hẹn son sắt.
“Tốt! Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Quý Thiệu Ly lập tức vỗ tay.
Trong lúc hời hợt đã phân phối Địa chi kỳ vật lúc trước xem như trân bảo cho Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử.
Thương Hải châu là lão bằng hữu của Lý Phàm.
Thập Vạn Đại Sơn đỉnh cũng là Địa chi kỳ vật Lý Phàm đã từng dò xét được sẽ xuất thế ở gần đây trong điểm thời gian này.
Thực ra chúng đều có giá trị không nhỏ.
Nhưng theo tu vi càng ngày càng tăng, những Địa chi kỳ vật này đã vô dụng với hắn.
Thay vì bị tu sĩ Tiên Minh phát hiện, chiếm cứ nó.
Không bằng dùng để lớn mạnh lực lượng của Vạn Giới Liên Hợp hội.
Còn vì sao lựa chọn hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử...
Thuần túy là vì Lý thái sư nhất thời tâm huyết dâng trào nên muốn như vậy.
Suy cho cùng đối với hắn, tuyệt thế thiên kiêu gì đó và Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử cả đời bị vây ở Trúc Cơ, thọ tận mà chết đều không có gì khác về bản chất.
“Thực ra thiên phú của hai người này cũng không thể nói là quá kém. Ít nhất nhìn từ biểu hiện trong cuộc đấu pháp ở kinh thành Đại Huyền ngày đó, chiến lực thực tế của bọn họ đã hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.”
“Nếu vận mệnh của bọn họ đời này đã xảy ra lệch hướng lớn như vậy. Vậy thì ta lại thêm cây đuốc, xem thử cực hạn của bọn họ rốt cuộc sẽ ở nơi nào!”
Quý Thiệu Ly vừa nghĩ như vậy vừa hộ pháp cho hai huynh đệ.
Lấy ra đủ loại bảo vật, đè tính nguy hiểm trong quá trình phá đan trùng tu của bọn họ đến mức thấp nhất.
Nói thật, đời này hai người này xuất hiện trước mặt Lý Phàm có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Mà Huyền Hoàng giới hiện giờ, chuyện có thể miễn cưỡng mang đến tí ngạc nhiên cho Lý Phàm...
Quả thực đã không nhiều lắm.
Cho nên mới có thử nghiệm hôm nay.
Chẳng qua một ngày đối với hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử có thể nói là hoàn toàn thay đổi vận mệnh. Cũng chỉ là một lần thử nghiệm của phân thân Quý Thiệu Ly ở trên đảo Hải Hiên đã lâu, buồn chán vô cùng.
Kết quả ra sao, căn bản sẽ không để ý.
Thứ Lý Phàm thật sự để ý cũng chỉ có bản thân mà thôi.
Trong Linh Mộc giới lúc này, bản tôn Lý Phàm tâm thần lắng đọng, hòa thành một thể với Ngũ Hành đại động thiên.
Cảm nhận được lực ngũ hành mênh mông, thử dung nạp nó lại cùng nhau.
“Ngũ hành quy nhất, vô cực doanh hư; kỳ lực bất tuyệt, thần hồn bất diệt.”
“Có lực ngũ hành cuồn cuộn không dứt, đủ để đẩy ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ của ta đến một cấp bậc hoàn toàn mới.”
“Bù đủ khiếm khuyết cuối cùng của ta.”
Lực ngũ hành dưới sự thao túng tinh diệu của Lý Phàm hoàn mỹ đồng quy một chỗ.
Tạo thành một loại năng lượng không biết Lý Phàm chưa từng thấy trước đây.
Thần hồn Lý Phàm như bị đói bụng rất lâu, chợt cảm nhận được một mùi thơm của thức ăn.
Từng hồi cảm giác đói bụng truyền đến làm cho Lý Phàm gần như tưởng rằng tác dụng phụ của ‘Cơ’ Tự Quyết lại xuất hiện.
Song hắn rất nhanh phân biệt rõ ràng, đây là phản ứng tự nhiên sau khi thần hồn cảm nhận được đồ vật rất có ích với bản thân.
Lập tức không do dự nữa, như cá voi hút nước nuốt vào năng lượng không tên này.
Tương tự như cảm giác lúc nuốt Ý Mã trước đây, thần hồn giống như ngâm trong suối nước nóng, cảm thấy toàn thân ấm áp.
Nhưng hai cái khác nhau ở chỗ, hiệu dụng của ‘Ý Mã’ chỉ là nhất thời.
Sau khi tiêu hóa xong, tẩm bổ đối với thần hồn cũng tiêu tan không còn.
Nhưng với Vô Cực Doanh Hư Pháp này, chỉ cần ngũ hành chuyển hóa Lý Phàm cung cấp không dứt một ngày nào thì vĩnh viễn sẽ không dừng lại!
Nếu như nói phục dụng Ý Mã là một chậu nước tắm nóng, nhiệt độ nước giảm xuống rất nhanh.
Như vậy Vô Cực Doanh Hư Pháp lại là suối nước nóng trước sau duy trì nhiệt độ.
Trong lúc không ngừng tẩm bổ, thần hồn Lý Phàm lấy mức độ gần như có thể tự mình phân biệt nhanh chóng lớn mạnh.
Nếu như nói trước đây lúc ở Đại Huyền, phòng ngự hình thành bước đầu chỉ là một tầng áo tơi choàng bên ngoài thần hồn.
Như vậy lúc này, theo viễn chuyển của Vô Cực Doanh Hư Pháp, Lý Phàm chỉ cảm thấy thần hồn của mình không cần bất kỳ ngoại vật nào che chở nữa.
Chỉ dựa vào bản thân đã vững như sắt thép.
Mặc cho bên ngoài gió táp mưa sa tự, ta sừng sững bất động!
“Có lẽ đây cũng là cường độ thần hồn của ta trước kia quá thấp, hiệu quả tu hành mới sẽ rõ rệt như thế.”
Chỉ qua không bao lâu sau, Lý Phàm bèn cảm nhận được Vô Cực Doanh Hư Pháp đã bắt đầu suy giảm, hắn như có điều hiểu được nói.
“Vạn Tiên Minh thực sự canh chừng quá chặt công pháp phương diện thần hồn. Không phải mượn Diễn Pháp Giác, cho dù ta luân hồi chư thế cũng không tìm được mấy môn lương phẩm.”
“Nhưng sau ngày hôm nay sẽ khác.”
Lý Phàm nhắm mắt, đắm chìm trong tu tâm của Vô Cực Doanh Hư Pháp.
Hắn đã rất lâu chưa từng cảm nhận niềm vui sướng tu vi nhanh chóng tăng trưởng mang tới.
“Không biết theo sự tăng trưởng của thần hồn, công năng của Hoàn Chân lại có thể trở nên có điều khác biệt không?”
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm tỉnh lại từ trong bế quan, chuyện đầu tiên chính là thử cái gọi là hiệu quả thần hồn bất diệt của ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’.
Trong ký ức của hắn, có một loại bí thuật lấy thiêu đốt thần hồn của mình làm đại giới làm cho tu vi nhất thời tăng lên trên diện rộng: ‘Nhiên Hồn Quyết’.
Không mảy may do dự, Lý Phàm ngang nhiên phát động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận