Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 517: Tiên Phàm Chướng hiển uy

Lý Phàm thấy tình huống không đúng, cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ thấy Triệu sư tỷ đang kiểm tra tình trạng của tu sĩ ở trước mặt từ xa với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Khụ khụ...” Tu vi của đệ tử Đại Đạo tông này dừng lại ở Nguyên Anh kỳ, nhưng giờ phút này thế mà lại không khác gì người phàm sắp bệnh chết, ánh mắt trống rỗng, ý thức mơ hồ, hơi thở mong manh.
Thỉnh thoảng ho dữ dội, như muốn ho văng phổi ra ngoài.
Trên mặt hắn thậm chí còn có một chút tuyệt vọng, dáng vẻ yếu đuối đến mức căn bản không phải là một tu sĩ Nguyên Anh nên có.
Lý Phàm chợt cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Vừa rồi tu sĩ này có vẻ không nghiêm trọng như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn khi hắn đi tìm Triệu sư tỷ, tình hình thực sự đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
“Chẳng lẽ trúng chú pháp tà ác gì rồi?”
Lý Phàm cũng híp mắt, bắt đầu đánh giá.
“Khụ... Đạo tử?” Trong thoáng chốc, tu sĩ này thấy được hai người đứng ở trước mặt hắn, theo bản năng giãy giụa đứng dậy, muốn hành lễ.
“Không có việc gì, thân thể không thoải mái thì chớ lộn xộn, nghỉ ngơi thật tốt.” Triệu sư tỷ ngăn cản hắn, dịu dàng nói.
“Rõ...” Đệ tử Đại Đạo tông này, đời này chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Triệu sư tỷ dịu dàng, thân thiết đến vậy.
Chỉ trong thoáng chốc giống như một đoạn hồi ức, một chút sức sống đã trở lại trên khuôn mặt hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu sư tỷ bằng ánh mắt đầy mê hoặc, như thể linh hồn của hắn đã bị lấy đi.
“Ngươi sau khi xuống núi đã đi nơi nào? Gặp phải chuyện gì, đụng phải người nào?” Triệu sư tỷ lại lên tiếng hỏi thăm.
Đối phương không để ý cơ thể sắp chết, vừa không ngừng ho khan, vừa nén một hơi giải thích chi tiết không rõ ràng lắm cho Triệu sư tỷ.
Từ từ, khí tức của hắn càng ngày càng yếu.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò muốn tìm hiểu của Triệu, hắn vẫn kiên trì, đứt quãng nói.
Cuối cùng, sau khi hắn nói xong chữ cuối cùng, khí tức bỗng nhiên biến mất.
Chỉ là hai mắt vẫn không nhắm lại, đến chết vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu sư tỷ.
“Đi!” Triệu sư tỷ kéo Lý Phàm, nhanh chóng rời đi nơi đây.
Đồng thời đưa viên đan dược màu vàng căn dặn Lý Phàm nuốt vào.
“Tạo Hóa Tử Kim đan?” Lý Phàm giật nảy mình.
Loại đan dược này chính là bí tàng của Đại Đạo tông, bình thường mà nói, chỉ có cường giả Trường Sinh kỳ mới có thể luyện chế. Cho dù thương thế có nặng hơn nữa, chỉ cần không chết ngay tại chỗ thì sau khi dùng cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu trong nháy mắt. Tương đương với việc có thêm mạng thứ hai.
Cực kỳ hiếm, toàn bộ Đạo Đạo Tông không có nhiều hàng tồn kho.
Bảo vật như vậy ngay lúc này đây Triệu sư tỷ lại không chút do dự ăn hết...
Lý Phàm nhất thời hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nuốt Tạo Hóa Tử Kim Đan vào trong bụng.
“Đừng lãng phí, dùng linh lực bao lấy, từ từ hấp thu dược lực bên trong nó.” Triệu sư tỷ vừa phân phó, vừa thi pháp không ngừng, tạo lớp lớp bình chướng vây quanh hai người.
“Nguyên nhân khiến cho đệ tử kia tử vong chẳng lẽ là lây nhiễm? Loại chú pháp nào mà lợi hại như vậy? Chẳng lẽ nhằm vào Đạo Môn của chúng ta?” Lý Phàm không khỏi có chút kinh ngạc.
“Nói là chú pháp thì nó càng giống một loại bệnh hơn. Một căn bệnh hiểm nghèo mà ngay cả tu sĩ cũng không thể tránh khỏi.” Sắc mặt Triệu sư tỷ nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Thậm chí ngày đó khi thay đổi lớn của thiên địa khiến pháp không thể đồng tu cũng không thấy nàng lo lắng như thế.
“Mục tiêu của nó chắc chắn không chỉ là Đại Đạo tông của chúng ta, mà là tiêu diệt tất cả tu sĩ trên thế giới... Chuyện này phải được báo cáo càng sớm càng tốt!”
Lý Phàm nhất thời thất thần: “Chẳng lẽ là thiên địa phản phệ? Lão tặc thiên, thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt!”
“Khụ... Khụ” Hai người lúc bay qua đại điện tông môn, sắc mặt của Triệu sư tỷ chợt xuất hiện sắc trắng xám.
Sau đó vậy mà cũng khống chế không nổi, ho nhẹ.
Nhưng rất nhanh, một tia sáng màu vàng hiện lên, trắng xám chậm rãi bị đè xuống. Tiếng ho khan biến mất, sắc mặt của Triệu sư tỷ lại trở về sắc hồng lần nữa.
“Sao lại phát tác nhanh như vậy? Sư tỷ ngươi rõ ràng có tu vi Hợp Đạo mà?” Trong lòng Lý Phàm xuất hiện vẻ hoảng sợ khó có thể tin được.
Hợp Đạo còn như vậy, huống chi hắn chỉ là tu sĩ Hóa Thần nho nhỏ?
Ngay sau đó cũng không chờ bản thân xuất hiện dấu hiệu bệnh mà đã điều động dược lực của Tạo Hóa Tử Kim đan trong đan điền trước, lưu chuyển toàn thân, làm phòng ngự.
Quả nhiên, sau khi làm xong không bao lâu, hắn chợt cảm thấy một chút mệt mỏi xuất hiện trong người.
Giống như liên tục đối chiến với Triệu sư tỷ bảy ngày bảy đêm vậy, toàn thân trên dưới đau nhức vô cùng, xương cốt như muốn muốn tan ra thành từng mảnh.
Cổ họng như bị dao cứa vào, nhưng cơ thể lại như một người phàm đang chết đuối, háo hức muốn ngoi lên khỏi mặt nước và hít một hơi thật sâu.
May mà Tạo Hóa Tử Kim đan quả nhiên danh bất hư truyền.
Tạo Hóa Tử Kim đan vận chuyển, khác thường trong cơ thể biến mất ngay lập tức.
“Trời ạ... Bệnh này vậy mà hung ác như thế!” Giống như dạo một vòng trước quỷ môn quan vậy, Lý Phàm vẫn còn sợ hãi nhìn đến Triệu sư tỷ: “Cũng may có đan dược của sư tỷ ngươi. Nếu không, ta chỉ e là phải bước theo gót chân của đệ tử ban nãy!”
“Đừng lơ là, chỉ tạm thời áp chế triệu chứng mà thôi. Nguyên nhân gây ra chưa diệt trừ tận gốc, vẫn còn đang trong người chúng ta.” Triệu sư tỷ lên tiếng nhắc nhở.
Như để xác nhận lời nói của mình, ngay sau đó, nàng không thể kìm được mà ho nhẹ một tiếng.
Tuy các triệu chứng đã nhanh chóng được giải quyết bởi Tạo Hóa Tử Kim đan, nhưng trái tim của Lý Phàm lại chìm xuống đáy.
Bọn họ có thần đan diệu dược để bảo vệ cơ thể nhưng vẫn không thể thoát khỏi căn bệnh không rõ nguồn gốc này. Những đệ tử Đại Đạo tông bình thường và những tán tu kia sẽ khốn khổ đến mức nào?
Quả thực không thể nào tưởng tượng được.
Hai người một đường chống chọi với căn bệnh, nhanh chóng đã đi đến đại điện.
Chưởng môn Quý Trường Tịch của Đại Đạo tông đã được Triệu sư tỷ truyền tin lúc trước triệu tập chư vị trưởng lão, tề tụ một đường.
Cho dù Triệu sư tỷ đã cố gắng nói kỹ càng sự đáng sợ của chứng bệnh này, Quý Trường Tịch và đám trưởng lão của Đại Đạo tông cũng chú ý đến nó.
Nhưng...
Lại không coi trọng như vậy.
Trong mắt bọn họ, dù cho cùng là tu sĩ Hợp Đạo, Triệu sư tỷ này nhờ công pháp mới để thành công đột phá lên Hợp Đạo, hiển nhiên không cách nào so sánh được với mấy lão tiền bối Hợp Đạo đã mấy trăm năm này.
Bọn họ có vô số bí ẩn, đủ loại thủ đoạn trên người. Đạo tử trẻ tuổi này sẽ bị “bệnh tật” không biết tên này làm cho bị thương, bọn họ chưa chắc sẽ bị.
Với lại bọn họ tự nhận là chuẩn bị đã đầy đủ.
Chỗ trống xung quanh trong đại điện bày ra rất nhiều cấm chế, phong tỏa tầng tầng lớp lớp.
Còn mở ra cả ‘Trạm Uyên Đạo Trùng trận’, khoảng cách nhìn như rất gần, nhưng lại xa cả thế giới.
Ổn thỏa vô cùng, tính trước kỹ càng.
“Hai người các ngươi đừng áp chế chứng bệnh kia nữa, sau đó mỗi người lấy ra một giọt máu của bản thân.” Quý Trường Tịch phân phó nói.
Lý Phàm và Triệu sư tỷ lĩnh mệnh làm theo.
Trong tiếng ho nhẹ, hai giọt máu tỏa ra khí tức không rõ hiện lên ở trước mắt mọi người.
Mọi người từ xa quan sát đến, trong đại điện nhất thời yên tĩnh không nói gì.
Chợt, trên mặt Quý Trường Tịch xuất hiện vẻ kinh ngạc không dễ phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận