Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 818: Thiên đạo Linh Mộc giới

Lý Phàm theo bản năng hơi đứng xa ra một chút.
Sau khi dùng Linh Mộc Chi Tâm đảm bảo mình vẫn nắm giữ đại quyền sinh sát của linh thụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Uy áp của Thụ Linh vẫn tiếp tục tăng lên.
Nguyên Anh, Hóa Thần...
Cho đến khi có thể so với Hợp Đạo mới từ từ dừng lại.
“Cự thụ sinh linh, nó có thể so sánh với Thiên Đạo Linh Mộc giới.”
“Nếu như Thiên Đạo thật sự linh thiêng, động thiên tương đương với cảnh giới Nguyên Anh. Thế giới nhỏ lại theo quy mô của mình, Hóa Thần không bằng với Hợp Đạo.”
“Việc dùng chi tiết Linh Mộc giới để sinh ra Thụ Linh với thực lực Hợp Đạo gần như là không thể. Nhưng nhờ có Thương Thiên Tứ liên tục vận chuyển Huyền Hoàng kỳ cảnh vào khiến nó ở một mức độ nào đó cũng thực hiện được một thăng cấp nào đó.”
“Giống như trước đây Bạch tiên sinh tay không tạo ra Huyền Hoàng giới loại nhỏ, nhưng mà Thương Thiên Tứ dùng lại là phương pháp phục chế thuần túy.”
Trong lúc Lý Phàm suy nghĩ, điểm sáng màu xanh ngưng tụ từ bốn phương tám hướng cũng dừng tập hợp lại.
Cơ thể gần như chẳng khác gì với loài người xuất hiện trước mặt hắn.
Đường cong mềm mại, giới tính bên ngoài cũng là nữ giống với tộc trưởng Thụ Nhân.
Lý Phàm nhìn qua, tâm niệm khẽ động dùng Mộc Linh Chi Tâm khoác quần áo lên cho nàng.
Thụ Linh không hề phản kháng.
Mà chỉ tò mò đánh giá quần áo bỗng nhiên xuất hiện trên người mình.
Ánh mắt của nàng tuy trong ngây thơ nhưng không phải vô tri hoàn toàn.
Linh hồn trời sinh hơn nữa còn kế thừa tất cả ký ức của linh thụ, nàng chỉ thua kém các tu sĩ bình thường một vài kiến thức giao tiếp giữa người với người mà thôi.
“Tuy thực lực của nàng đã hơn ta nhưng bởi vì ta đã luyện hóa thành quả Linh Mộc Chi Tâm từ lâu, cho nên nàng vẫn phải bị ta kiểm soát.”
Trong lòng Lý Phàm nghĩ như vậy, Thụ Linh ở trước mặt ngoan ngoãn quỳ xuống trước một ý niệm của hắn.
Hợp Đạo quỳ trước Kim Đan, cho dù ở nơi nào cũng là chuyện vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà Thụ Linh cũng chẳng mảy may tỏ ra phẫn nộ.
“Chủ nhân.” Ngược lại nàng còn tự nhiên gọi Lý Phàm như vậy.
Tạo hóa trời đất, thiên tính đơn thuần. Không có quỷ kế đa đoan giống như loài người.
Đặc biệt trong lúc mới sinh càng sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
Sau khi Lý Phàm phân biệt một lúc xác nhận sự phục tùng của Thụ Linh là suy nghĩ thật sự của nàng, lúc này mới thầm gật đầu.
“Nếu ngươi đã hóa thành hình người cũng nên có cái tên thuộc về mình.”
“Từ nay về sau ngươi tên là ‘Lâm Linh’ đi.”
Nói rồi Lý Phàm giơ tay lên chỉ vào ấn đường của Lâm Linh.
Một lúc sau, một dấu vết màu đỏ xuất hiện ở giữa chân mày của nàng.
“Đa tạ chủ nhân.” Lâm Linh có được tên của mình rất vui mừng, cảm ơn Lý Phàm, cái miệng nói không ngớt.
“Nàng vẫn chưa có khái niệm thực lực tôn ti, cho nên cho dù gọi một người thực lực yếu kém như ta là chủ nhân cũng không có thái độ không hài lòng hay phản kháng nào.”
“Sau này khi nàng lớn lên tiếp xúc với nhiều sự việc thì khó nói hơn rồi.”
“Nhưng mà muốn phá vỡ kìm hãm của Linh Mộc Chi Tâm cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Lý Phàm cẩn thận thể ngộ mối quan hệ giữa mình và Lâm Linh, có chút đăm chiêu.
Thời gian kế tiếp, Lâm Linh ở trong Linh Mộc giới thể hiện cho Lý Phàm xem điểm lợi hại của Thiên Đạo hóa sinh như nàng.
Có thể tùy ý điều động tất cả lực lượng của thế giới nhỏ, hơn nữa từ đầu tới cuối đều dùng hình thức hiệu quả cao nhất.
Dưới sự giúp đỡ của nàng quá trình vận chuyển của Thương Thiên tứ trong thoáng chốc trở nên dễ dàng hơn nhiều lần.
Mà Lâm Linh cũng không cảm thấy chuyện này cực nhọc gì, ngược lại còn chơi đùa rất vui vẻ.
Vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên đó đã ngay lập tức hấp dẫn thiếu niên lang Thương Thiên Tứ.
Thiên Đạo hóa sinh, nhan sắc của Lâm Linh đương nhiên khỏi phải nói.
Khuôn mặt hoàn mỹ không tìm ra được bất cứ tỳ vết nào. Một cái chau mày, một nụ cười cũng toát ra sức hấp dẫn khác biệt.
Khiến cho Thương Thiên Tứ nhìn mãi căn bản không nỡ rời mắt.
“Tiền... tiền bối.” Lâm Linh hoàn thành công việc, sau khi Lý Phàm bảo nàng đi nơi khác chơi, Thương Thiên Tứ đến tìm Lý Phàm lắp ba lắp bắp, gương mặt ửng đỏ.
“Khụ khụ, làm việc cho tốt đi.” Lý Phàm vỗ mạnh lên vai Thương Thiên Tứ nở một nụ cười đầy thâm thúy.
Không đưa ra bất cứ hứa hẹn nào nhưng lại khiến Thương Thiên Tứ lên tinh thần ngay lập tức.
“Tiền bối, Huyền Hoàng kỳ cảnh đựng trong hồ lô Thiên Cảnh của ta đã khắc lại gần xong rồi. Cho nên ta muốn đến Huyền Hoàng giới lần nữa để ghi nhớ những thứ khác.”
“Vừa hay có thể thử xem có khuyên được những người khác trong Sơn Hà Hiên đến hay không.” Hắn xung phong nhận việc nói.
Thấy hắn tự giác như vậy Lý Phàm còn có lý do nào từ chối chứ.
Nhưng mà để đảm bảo vẫn phải đưa cho hắn một miếng ngọc bội để làm trung gian thi triển ‘Sát Cơ Vô Tướng’.
Lúc này mới thả hắn đi.
Tính toán thời gian, đợi Ngũ Lão hội đã quá lâu rồi.
Lý Phàm cũng ung dung rời khỏi Linh Mộc giới.
Điều khiến hắn không ngờ tới là khi thấy hắn rời đi Lâm Linh cũng đi theo cùng.
“Ngươi có thể rời khỏi nơi này?” Lý Phàm không khỏi kinh ngạc.
“Chủ nhân người yên tâm được rồi, không sao hết.” Lâm Linh gật đầu.
“Nhưng mà bên ngoài có lẽ sẽ không tự do như ở nhà.” Nàng bổ sung nói.
Có một trợ thủ Hợp Đạo miễn phí đương nhiên Lý Phàm đồng ý ngay.
Sau khi hai người đến Huyền Hoàng giới, Lý Phàm quan sát thay đổi của nàng đầu tiên.
“Chung quy vẫn chịu một vài ảnh hưởng, sức chiến đấu thực tế kém hơn một chút so với Hợp Đạo thật sự.”
“Nhưng mà mạnh hơn nhiều so với Hóa Thần tầm thường.”
Lý Phàm thầm gật đầu.
Dẫn theo Lâm Linh bay về phía châu Cửu Sơn.
Bay chưa được bao lâu, Lâm Linh đột nhiên hỏi: “Chủ nhân, tại sao chúng ta không đi dưới lòng đất? Bay trên trời chậm quá đi.”
Lý Phàm hơi sửng sốt.
“Dưới lòng đất? Là sao?”
Lâm Linh trợn mắt nhìn Lý Phàm.
Mở miệng muốn giải thích nhưng cả buổi cũng không tìm được từ ngữ diễn tả thích hợp.
Qua một lúc nàng vỗ vào đầu mình chuyển một hình ảnh vào trong đầu Lý Phàm.
Gần như trong nháy mắt Lý Phàm đã hiểu được ý của Lâm Linh.
“Lực địa mạch?”
“Ngươi có thể mượn lực địa mạch để đi sao?” Hắn hỏi.
“Chủ nhân ngươi không thể sao?” Lâm Linh hơi kinh ngạc.
Thấy Lý Phàm im lặng Lâm Linh suy nghĩ một lúc sau đó mới an ủi: “Không sao đâu chủ nhân.”
“Hình như ta có thể dẫn ngươi đi.”
Cảm nhận được hình như Lâm Linh không nói dối.
Lý Phàm do dự một lúc mới chậm rãi gật đầu: “Vậy thử xem.”
“Được thôi thưa chủ nhân. Bám chặt lấy ta.” Thấy Lý Phàm đồng ý Lâm Linh tỏ ra vô cùng vui mừng.
Trên người xuất hiện một màn hào quang màu xanh bắt lấy Lý Phàm.
Sau đó đột ngột từ trên trời chui xuống lòng đất.
Tầm mắt của Lý Phàm là một mảng đen kịt.
Sau đó giống như rơi vào đại giang cuồn cuộn, xung quanh toàn là năng lượng màu vàng đất mênh mông dữ dội.
Áp lực cực lớn thậm chí khiến Lý Phàm hơi nghẹt thở.
Còn Lâm Linh giống như cá gặp nước, không những có thể hoạt động tự do.
Thậm chí giống như có thể lấy năng lượng trong địa mạch cuồn cuộn mênh mông để tăng cường cho mình.
Kêu gào cả nẻo đường, di chuyển băng băng dọc theo địa mạch.
Chỉ trong thời gian nửa chén trà hai người đã đến được châu Cửu Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận