Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 674: Làm khách khanh Huyền gia

“Chẳng qua chỉ là gian lận mà thôi. Kỳ vật Trúc Cơ ‘Kiếm’ của Sóc huynh không giỏi tấn công, nhưng phòng ngự phản kích vẫn là số một. Nhưng mà thuật ‘Trừu Ti’ mô phỏng sinh lão bệnh tử, biến hóa đời người, thay vì nói tấn công chẳng bằng nói là gia tăng trạng thái thôi. Cho nên mới không khởi động đòn phản công của ‘Kiếm’.” Thắng trận tỉ thí nhưng nét mặt của Lý Phàm vẫn không kiêu ngạo, ngược lại chủ động giải thích với Sóc Phong.
Ban đầu trong lúc thai nghén thiên địa chi căn của động thiên Ngũ Hành, bản thân Lý Phàm từng có trải nghiệm liên tục bị rút ra giống như cơ thể được bện thành từ những sợi chỉ.
Lúc đó đã mơ hồ lĩnh ngộ được.
Nhưng mà quá trình trực tiếp thi triển thần thông còn cách thế giới hiện thực quá nhiều. Mãi cho đến lần này nắm giữ Thú Chủng giới thiên vận, trong quá trình đột phá Nguyên Anh trung kỳ, Lý Phàm dường như trở thành một tồn tại như thế giới nhỏ Thiên Đạo.
Sống chết của vạn vật trên đời đều chỉ trong một suy nghĩ.
Lý Phàm lại có những lý giải độc đáo hoàn toàn mới về kết cấu của sự vật.
Thế nên đã có một chiêu thần thông ‘Trừu Ti’ như thế.
Nói một cách nghiêm túc, giống như những gì hắn nói với Sóc Phong, ‘Trừu Ti’ không phải là loại thần thông tấn công, mà có xu thế tăng tốc phá vỡ mục tiêu. Điểm này phụ thuộc vào biến hóa của bản thân mục tiêu.
Giống như người phàm sẽ có sinh lão bệnh tử, vạn vật trên thế gian cuối cùng đều đi đến điểm kết thúc, biến mất vào trong trời đất. ‘Trừu Ti’ chính là đẩy nhanh quá trình này.
Trong lúc chiến đấu với Sóc Phong, biểu hiện của ‘Trừu Ti’ chính là hiệu quả do Lý Phàm dốc toàn lực thi triển. Uy lực tất nhiên đáng sợ, nhưng thực tế có một điểm yếu chí mạng. Đó chính là trong quá trình thi triển ‘Trừu Ti’ cần phải thi pháp liên tục, một khi bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu làm gián đoạn, hiệu quả sẽ giảm mạnh.
Cũng chỉ khi đối phó với tấn công phòng ngự chủ yếu xuất chúng như Sóc Phong mới có hiệu quả thần kỳ.
Cho nên, thật ra cách sử dụng ‘Trừu Ti’ hay nhất không phải nhanh mạnh và ác liệt như khi chiến đấu với Sóc Phong, mà là ẩn vào trong bóng tối, âm thầm chậm rãi rút ‘dây’ của mục tiêu trong lúc hắn không phát hiện ra.
Kéo dài thời gian, trên người mục tiêu sẽ không xuất hiện các vết thương rõ ràng như Sóc Phong.
Mà sẽ cảm thấy cơ thể yếu ớt một cách kỳ lạ, cả người đều khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm được nguyên do, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh thần và sức lực của mình không ngừng suy yếu, cuối cùng đau khổ đến chết.
Có câu ‘trút sinh mệnh như rút sợi tơ’ chính là như thế.
Thật sự là cách tuyệt vời để đả thương người khác trong bóng tối, dù so với Sát Cơ Vô Tướng cũng phải thắng vài phần. Trước nay Lý Phàm luôn có thói quen nương tay, cho nên lần này trong lúc giao đấu với Sóc Phong cũng đã giấu đi hình thức sát thương thật sự của ‘Trừu Ti’.
“Ban đầu Lý huynh còn khen ta tài hoa ngút trời, ta thấy ngộ tính của người phải hơn ta mấy phần. Chiêu ‘Trừu Ti’ này kỳ diệu không thể tả!” Bị Lý Phàm đánh bại nhưng Sóc Phong không những không tức giận mà thái độ còn trở nên nhiệt tình hơn.
Sát ý lạnh lẽo lóe lên trước đây cũng dường như chưa từng xuất hiện.
“Sóc huynh khen sai rồi, chẳng qua là đi ngao du tứ phương vô tình có được mà thôi.” Lý Phàm khẽ mỉm cười.
“Lý huynh không cần khiêm tốn! Trong Vạn Tiên Minh có vô số người tự xưng thiên kiêu nhưng người có thể tự lĩnh ngộ loại thần thông này giống như ngươi lại chẳng có mấy ai!” Sóc Phong vỗ lên người, một đường ánh sáng trắng lóe lên đổi y phục trên người.
Sóc Phong đi phía trước dẫn đường, đưa Lý Phàm đến một tiểu lầu trên đỉnh núi, mời hắn vào trong ngồi.
Nữ tu mặc váy vàng rời đi một lúc, sau đó pha cho mỗi người một ly trà xanh.
Hương trà tỏa ra khắp nơi khiến tinh thần người ta trở nên tỉnh táo.
Sóc Phong nói: “Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra cách phá giải chiêu thần thông này của Lý huynh. Đợi sau này ta có linh cảm nhất định phải xin ngươi chỉ bảo một phen!”
Lý Phàm khẽ gật đầu: “Vậy ta sẽ đợi đấy.”
Sóc Phong cười ha hả: “Sảng khoái! Tính cách của Lý huynh thật sự phù hợp với ta! Mạnh hơn nhiều so với mấy thứ khúm núm không có bản lĩnh gì lại phải nịnh bợ kia!”
Lý Phàm không tiếp lời mà lại chuyển chủ đề nói: “Nói đến nịnh bợ, thật ra ta thật sự còn có chuyện khác phải làm phiền Sóc huynh.”
“Ồ? Chuyện gì? Cứ nói đừng ngại.”
Thế là Lý Phàm bày tỏ mong muốn tăng cấp bậc công huân.
“Cấp bậc quyền hạn không đủ thật sự khiến người ta phiền lòng. Chỗ nào cũng chịu giới hạn chẳng được tự do!” Lý Phàm cảm thán.
Sóc Phong nghe vậy lơ đễnh nói: “Hừ, chẳng qua là do ngưỡng cửa Vạn Tiên Minh đặc biệt bố trí để củng cố quyền thống trị của mình mà thôi. Những người nắm quyền thật sự nào cần phải từng bước leo lên theo tuần tự, tăng cấp bậc quyền hạn...”
“Nhưng mà nếu Lý huynh đã có nhu cầu như thế cũng dễ thôi. Tri Cẩn...”
Nữ tu váy vàng lập tức đáp.
“Gần đây vị trí khách khanh có còn trống không?” Sóc Phong hỏi.
“Năm nay còn trống ba vị trí. Nhưng mà...” Tri Cẩn nhìn Lý Phàm, muốn nói lại thôi.
“Tu vi không đạt yêu cầu đúng không.” Sóc Phong mỉm cười: “Không sao, chuyện đặc biệt làm theo cách đặc biệt, cứ nói do ta chỉ định. Ngươi đánh tiếng là được.”
Tri Cẩn khẽ gật đầu, cơ thể mơ hồ rồi biến mất tại đó.
Lúc này Sóc Phong mới giải thích: “Đảm nhận khách khanh ở nhà ta sẽ có được quyền hạn cơ bản của diễn ba mươi. Mỗi năm cũng sẽ được phát công huân cố định.”
Lý Phàm nghe vậy nhưng chẳng tỏ ra vui mừng mà lại chau mày nói: “Đa tạ Sóc huynh. Nhưng mà ta nhàn rỗi quen rồi, nếu như...”
Sóc Phong phất tay: “Không sao, không cần ngươi phải làm gì hết, chỉ treo một chức hão mà thôi. Ngươi và ta có cùng chí khí, sao có thể là người chịu bị người khác trói buộc chứ?”
“Nhưng mà...”
Sóc Phong nhìn Lý Phàm trong ánh mắt toát lên một tia chiến ý: “Nếu như hôm này ngứa tay muốn tìm người luận bàn, ngươi không thể cố ý từ chối!”
Lý Phàm như trút được gánh nặng, chắp tay nói: “Vậy thì cảm ơn Sóc huynh trước.”
Sóc Phong không hổ là thế hệ thứ hai của đỉnh cấp Tiên Minh. Hiệu quả làm việc vô cùng cao.
Chén trà xanh trên bàn vẫn chưa uống hết, Tri Cẩn đã quay trở lại.
Giao cho Lý Phàm một miếng ngọc phù bằng tinh thể Tuyết Hoa Băng, chứng tỏ việc Lý Phàm đảm nhiệm khách khanh đã được ghi vào sổ.
“Lý huynh có thể xem hiệu quả.” Ngón tay trỏ của Sóc Phong gõ lên mặt bàn, một tấm Thiên Huyền Tiểu Kính xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Lúc Lý Phàm xem tin tức của mình trong Thiên Huyền Kính, quả nhiên phát hiện mình có thêm danh hiệu ‘Khách khanh Huyền gia.”
Cấp bậc quyền hạn quả thật tăng đến cấp ba mươi như Sóc Phong nói.
Nhưng mà cũng chú thích rõ, cấp bậc quyền hạn này trói buộc với chức vụ ‘khách khanh’, một khi danh hiệu ‘khách khanh’ biến mất, cấp bậc quyền hạn cũng biến mất theo.
Mà công huân cá nhân có được sẽ được tích lũy từ diễm một.
Hai thứ không ảnh hưởng đến nhau.
Điều này nằm trong dự đoán của Lý Phàm nhưng mà hắn càng chú ý đến bốn chữ ‘Khách khanh Huyền gia’ này hơn.
“Huyền gia?” Lý Phàm hơi thắc mắc nhìn Sóc Phong.
Sóc Phong cũng không né tránh, thẳng thắn nói: “Nhà mẹ họ Huyền, còn về tên ta...”
Hắn nhún vai bày ra dáng vẻ ‘Ta cũng không rõ’.
Lý Phàm gật đầu cũng không hỏi thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận