Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 487: Tập kích dời Vạn Tiên

“Bọn họ phong tỏa di tích, đồng thời đuổi hết tu sĩ ra ngoài, thậm chí bọn họ còn kiểm tra cả nhẫn trữ vật nữa.”
“Làm như bên trong đó có bảo bối gì ghê gớm lắm vậy.”
Ánh mắt Tiêu Tu Viễn lóe sáng, hạ giọng nói.
“Tuy ta không sợ bọn họ nhưng với dân kinh doanh như bọn ta thì hòa khí sinh tài rất quan trọng, nên ta cố gắng không phát sinh xung đột và ngoan ngoãn rời đi.”
Lý Phàm nghe xong, đưa tay lên sờ cằm.
“Vệ Thú viện…”
Vệ Thú viện là một tổ chức vũ trang tinh nhuệ mới thành lập ở một vài châu trong Vạn Tiên Minh, thế mà bọn họ lại đi phong tỏa và khai quật di tích Dược Vương tông, việc này quả thật có chút cổ quái.
Chẳng lẽ câu nói lúc trước của hắn “Thiên huyền tỏa linh, huyền hoàng quy nhất thống” đã khiến các tu sĩ của Vạn Tiên Minh tranh tài thôi diễn tương lai.
Từ đó bọn họ nhìn thấy được Dược Vương Chân Đỉnh sắp trở lại Huyền Hoàng giới rồi sao?
“Tiêu đạo hữu nghĩ sao về chuyện này? Phải chăng chuyện này có khả năng liên quan đến dự đoán về tiểu Dược Vương đỉnh lúc trước của ta.” Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Phàm nhìn sang Tiêu Tu Viễn và hỏi.
Điều khiến Lý Phàm không ngờ tới là Tiêu Tu Viễn lại lắc đầu phủ định.
“Sau khi trở về, ta nghe ngóng được rằng không chỉ có di tích Dược Vương tông bị phong tỏa. Năm đó, Thiên Kiếm tông, Thái Thượng tông, vân vân... chỉ cần là di tích môn phái thượng cổ có cổ địa tông môn ở trong Vạn Tiên Minh chúng ta thì đều bị tu sĩ của Vệ Thú viện phong tỏa.”
“Không cho bất kỳ ai đến gần di tích, còn bọn họ thì đang ra sức tìm kiếm thứ gì đó ở bên trong.”
Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn có chút không bình thường.
“Ta hao tổn hết mấy con khôi lỗi, âm thầm chui vào đó thì phát hiện bọn họ giống như là đang tìm người hơn tìm đồ vật!”
“Tìm người?” Lý Phàm không khỏi sửng sốt. “Sao ngươi biết?”
“Các tu sĩ ở bên trong di tích đều đang cầm “Cảm Linh châu” trong tay. Loại pháp khí này cực kỳ mẫn cảm với khí tức sinh mạng. Ngay cả khi tu sĩ rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ cần một tia sinh cơ còn tồn tại thì nó cũng có thể cảm ứng được.” Nói đến đây, Tiêu Tu Viễn không khỏi nhìn sang Lý Phàm.
Lý Phàm suy ngẫm điều gì đó rồi nói: “Ý ngươi là có thể bọn họ đang tìm kiếm những tu sĩ thượng cổ đã chìm vào giấc ngủ say hàng ngàn năm trước giống như ta ư?”
“Có chín mươi phần trăm khả năng này.” Tiêu Tu Viễn khẳng định.
“Thật kỳ lạ…” Lý Phàm hơi nheo mắt lại.
Vạn Tiên Minh sẽ không làm điều gì vô nghĩa.
Gióng trống khua chiêng như thế rõ ràng là có chủ đích.
“Nói cách khác, bọn họ xác định có một vị tu sĩ thượng cổ đang ngủ say như vậy, nhưng bọn họ lại không biết rõ phương vị cụ thể của hắn.”
“Bọn họ chỉ biết chắc rằng hắn đang ở một trong các di tích tông môn thượng cổ. Đó là lý do tại sao bọn họ tìm kiếm hắn bằng phương thức mò kim đáy bể này.”
“Người này nhất định vô cùng quan trọng với Vạn Tiên Minh, mà…”
“Nguyên nhân khiến Vạn Tiên Minh tìm kiếm hắn nhất định có liên quan đến câu nói “Thiên Huyền tỏa linh” của ta.”
Lý Phàm suy nghĩ một lúc nhưng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.
“Tiêu đạo hữu, ngươi thật sự không đào được một cái tiểu Dược Vương đỉnh nào sao?” Hắn liếc nhìn Tiêu Tu Viễn, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Tiêu Tu Viễn do dự một lát, cười ngượng ngùng: “Quả thật không thể qua mắt được đạo hữu mà. Đúng là ta không hẳn không thu hoạch được gì.”
“Thật không may, ta vừa khai quật được một cái thì tu sĩ Vệ Thú viện liền tới nhà.”
“Hơn nữa, do bị ảnh hưởng bởi sự việc này nên giá cả của tất cả các đồ vật gần đây được khai quật từ di tích tông môn đều đã tăng cao.”
“Đã có không ít tu sĩ đến đây hỏi ta về tiểu Dược Vương đỉnh, cho nên…”
Tiêu Tu Viễn nhìn Lý Phàm, trong mắt hắn như thể hiện lên ba chữ “Phải thêm tiền”.
Lý Phàm xua tay: “Nếu thứ đồ này được săn đón như thế thì thôi vậy. Tiêu đạo hữu cứ liệu mà hành động đi!”
Tiêu Tu Viễn tưởng có thể cò kè mặc cả được với Lý Phàm, ai dè hắn trực tiếp bỏ cuộc luôn, khiến Tiêu Tu Viễn triệt để ngẩn ngơ.
“Thôi mà, Lý Phàm đạo hữu, sao không cân nhắc thêm nữa đi…”
“Quân tử ‘thành nhân chi mỹ’, không thể đoạt đi thứ người ta yêu thích được! Chẳng qua chỉ là một chút cơ duyên mà thôi, ta đâu có thiếu?” Lý Phàm không thèm để ý và trực tiếp cự tuyệt Tiêu Tu Viễn.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm nói thêm: “Ngược lại, ta rất có hứng thú với những gì ngươi kể về chuyện Vạn Tiên Minh tìm kiếm tu sĩ thượng cổ.”
“Nói không chừng, người này lại là người quen cũ của ta.”
“Ta biết đạo hữu linh thông tin tức, xin hãy giúp ta tìm hiểu thêm!” Lý Phàm nhìn chằm chằm Tiêu Tu Viễn.
“Bỏ qua chuyện tiểu Dược Vương đỉnh đi, chuyện này đạo hữu sẽ không ‘đả mã hổ nhãn’ với ta nữa chứ?”
Lý Phàm liếc nhìn ba chữ “Thiên Lý đường” treo ngoài cửa hàng, nói với giọng điệu xa xăm.
“Yên tâm, yên tâm! Tiêu Tu Viễn ta sẽ không phá hủy thương hiệu của chính mình!” Tự biết rằng mình đuối lý, Tiêu Tu Viễn lặp lại nhiều lần.
“Vậy thì…”
Ngay khi Lý Phàm gật đầu định nói thêm thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động ồn ào.
Hai người nhìn nhau, cảm giác bầu không khí có chút bất thường, hai người ngừng nói chuyện và đi ra bên ngoài.
Trên đảo Vạn Tiên, một vị Truyền Pháp thiên tôn đứng sừng sững đang phát ra từng đạo hào quang, chiếu thẳng lên thương khung.
Chẳng biết đại trận hộ đảo đã mở ra từ khi nào.
Bên ngoài màn ánh sáng phòng hộ là một cánh cổng to lớn màu tím đứng sững.
Các tu sĩ chen chúc nhau không ngừng bay ra khỏi cánh cổng đó.
“Ngũ Lão hội?”
Lý Phàm và Tiêu Tu Viễn đồng thời kinh ngạc lên tiếng.
“Bọn họ điên rồi à? Đây là muốn triệt để khai chiến với Vạn Tiên Minh ư?” Giọng của Tiêu Tu Viễn tràn đầy ngạc nhiên.
Hiển nhiên, cuộc tập kích của Ngũ Lão hội cực kỳ bí mật, ngay cả Tiêu Tu Viễn, người có tai mắt trải rộng toàn bộ Tu Tiên giới cũng thấy bất ngờ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Kiếp này, Ngũ Lão hội lại dẫn đầu kích động chiến tranh?
Mục tiêu không phải là Ngũ Hành đại động thiên mà là đảo Vạn Tiên này?
Trong khoảnh khắc, suy nghĩ của Lý Phàm chuyển biến mạnh mẽ.
“Tiêu đạo hữu, các châu thành khác có bị Ngũ Lão hội công kích không?” Sau một lát, Lý Phàm trầm giọng hỏi Tiêu Tu Viễn.
“Không. Chỉ có đảo Vạn Tiên ở biển Tùng Vân là mục tiêu công kích của Ngũ Lão hội lần này.” Chỉ trong chốc lát, Tiêu Tu Viễn trả lời, trong giọng nói tràn đầy sự khó hiểu.
Lý Phàm khẽ cau mày, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt.
Hai người lần lượt không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn tình hình chiến sự trên bầu trời.
Hai vị tiên quân Hóa Thần ở trên đảo đã được điều đi tổng bộ Vạn Tiên Minh, lực lượng phòng vệ trên đảo Vạn Tiên rõ ràng là không đủ.
Bọn họ không dám nghênh chiến chính diện mà chỉ dựa vào trận pháp khổ sở chèo chống.
Đồng thời, bọn họ gửi hy vọng đến những nơi khác sẽ sớm đến chi viện.
Hiển nhiên, Ngũ Lão hội lần này đến là có chuẩn bị, không chỉ khiến truyền tống trận mất đi hiệu lực.
Ngay cả thông tin liên lạc dường như cũng bị chặn và không thể truyền lại được.
Đảo Vạn Tiên dần rơi vào thế bất lợi, tất cả tu sĩ trên đảo đang theo dõi trận chiến đều tái mặt.
Bọn họ sống trong thái bình đã lâu, chưa bao giờ chứng kiến một trận chiến như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cuối cùng Ngũ Lão hội đã chiếm ưu thế tuyệt đối, kích phá được đại trận phòng hộ.
Ngũ Lão hội không lựa chọn tấn công vào hòn đảo mà trực tiếp bố trí trận pháp bên trên đảo Vạn Tiên.
Hàng loạt sợi tơ rủ xuống từ trung tâm trận pháp phía trên, sau đó bắn ra khắp vùng ven hòn đảo.
“Di Thiên Hoán Địa trận?”
Lý Phàm và Tiêu Tu Viễn lại đồng thời kêu lên.
“Ngũ Lão hội muốn chuyển toàn bộ đảo Vạn Tiên đi ư?”
Vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của hai người ngày càng mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc, trận pháp đã bố trí xong, sợi tơ phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt.
Mặt đất của đảo Vạn Tiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận