Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 784: Chưa rõ khó yên lòng

“Hoàn Chân phát động quay lại, cần định neo trước. Ba điểm neo hiện giờ đều định tại lúc trước khi Bạch tiên sinh sống lại.”
“Cho dù hắn thật sự có thể cướp đi Hoàn Chân trên người ta thì hắn cũng không thể quay lại những ngày tháng hắn không tồn tại.”
“Điểm neo hoàn toàn mới hắn có thể sử dụng, đương nhiên là định ở sau khi thu hoạch được Hoàn Chân.”
“Cho nên chỉ cần ta lan truyền sự tồn tại của Hoàn Chân ra khắp thiên hạ trước khi chết, xem như báo thù thành công.”
Hứa Bạch vừa viết di thư vừa tưởng tượng hình ảnh sau khi mình chết.
Đã rất lâu rồi hắn chưa từng có cảm giác này.
Kể từ khi thức tỉnh Hoàn Chân lúc sắp chết ở kiếp đầu tiên, đã lâu rồi hắn không nghĩ rằng vào một ngày nào đó mình cũng sắp đón chờ cái chết.
Có lẽ nó chưa thật sự đến nên trong lòng hắn không sợ hãi quá nhiều.
Mà cảm xúc phức tạp, thậm chí chứa đựng cảm giác may mắn khi thoát khỏi một kiếp nạn.
Chỉ là một ẩn số về tương lai nên khiến trong lòng khó yên.
Trước đây, cho dù gặp phải cục diện nguy cấp nào, hắn cũng chưa từng bàng hoàng.
Cho dù tình hình tồi tệ thế nào cũng cứu vẫn được: “Cùng lắm thì vẫn còn Hoàn Chân!”
Ở thư phòng lúc là người phàm, hay là đỉnh núi Giải Ly đều là cảng tránh gió an toàn nhất trong lòng hắn.
Nhưng bây giờ lại là một vùng biển đầy san hô và đá ngầm, đột nhiên cắt ngang bên ngoài cảng tránh gió.
Chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ bị đâm đến thịt nát xương tan.

Vừa suy nghĩ linh tinh vừa hoàn thành di thư.
Cái gọi là di thư, thật ra cũng là dị tượng chế tạo ra sau khi mô phỏng cái chết của tu sĩ, là hình ảnh phạm vi lớn như bầu trời.
Đồng thời bám vào một tia ý thức của hắn, lấy đó làm chốt mở bùng nổ hoặc tiêu hủy.
“Cần phải chôn sâu trong các góc Huyền Hoàng giới đã lựa chọn, một nơi mà bản thân ta cũng không biết.”
“Như vậy thì cho dù Bạch tiên sinh sống lại muốn ngăn cản cũng không làm được gì.”
“Ừ, việc này cần tìm người đáng tin đi làm.”
Từng gương mặt lóe lên rất nhanh trong đầu hắn.
Ngay sau đó hắn đã lựa chọn.
Sau khi chế tạo 108 di ảnh xong, Hứa Bạch rời khỏi Trường Sinh cốc, trở về châu Thiên Lương một chuyến.
Tìm đến lão cấp trên của mình, Nam Cung Sĩ Vinh.
Lúc đầu Nam Cung Sĩ Vinh còn tưởng Hứa Bạch thay đổi suy nghĩ, dự định về nhậm chức.
Nhưng yêu cầu của Hứa Bạch khiến hắn không kịp trở tay.
“Tố Hồn lệnh? Ngươi muốn thứ đó làm gì?” Nam Cung Sĩ Vinh đánh giá Hứa Bạch.
Tố Hồn lệnh là đạo cụ trong Vãng Sinh phủ, có thể dựa vào đồ vật nhiễm khí tức của tu sĩ còn sống, ngược dòng tìm hiểu hướng đi sau khi đầu thai của tu sĩ.
Không phải thứ mà những tu sĩ bình thường công khai đổi lấy được.
Chỉ vì đề phòng một số người “tự sát ác ý”, cố gắng thông qua phương thức trọng sinh trốn khỏi trừng phạt.
“Vãng Sinh phủ khá độc lập, cho dù ta quản lý một châu cũng rất khó nói chuyện với bọn họ.” Nam Cung Sĩ Vinh tỏ vẻ do dự.
Hứa Bạch không nói gì, đưa một nhẫn trữ vật qua.
Nam Cung Sĩ Vinh hơi nghi ngờ nhận lấy mà xem, kết quả suýt chút nữa bị núi linh thạch chế thực cực phẩm bên trong đó làm chói mắt.
Thần thức quét qua, đổi linh thạch trong này lấy độ cống hiến, không ngờ lại cao hơn số lượng ba trăm vạn!
Nam Cung Sĩ Vinh hít sâu một hơi.
Tuy theo thời đại khai thác sương trắng và thời đại chinh phạt chư giới, vô số độ cống hiến được cho khiến cho giá đồ ở Vạn Tiên Minh tăng lên rất nhiều.
Nhưng ba trăm vạn độ cống hiến vẫn là một khoản tiền lớn. Dù cho với người đứng đầu một châu như hắn cũng như thế.
Phải biết rằng, nếu hắn muốn tiếp tục tiến lên thì cần xử lý các loại quan hệ. Bình thường trong tay không dư dả như vậy.
Nam Cung Sĩ Vinh yên lặng, nhanh chóng cất nhẫn trữ vật vào túi, nói với sắc mặt nghiêm nghị: “Yên tâm, cứ giao việc này cho ta! Không quá ba ngày, nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn!”
Nói xong, hắn vội vàng rời đi.
Sau ba ngày, Hứa Bạch cầm theo Tố Hồn lệnh, yên lặng rời đi.
Từ đầu đến cuối, Nam Cung Sĩ Vinh không hề hỏi hắn muốn Tố Hồn lệnh này làm gì. Dù sao cũng có một số việc, hỏi rõ ràng cũng không tốt.
Ra khỏi châu Thiên Lương, nửa đường gặp mặt bản tôn Lý Phàm.
Sau khi giao cho hắn Tố Hồn lệnh, nhìn nhau, sau đó mỗi người đi một ngả.
Hứa Bạch trở về Trường Sinh cốc, lấy bất biến ứng vạn biến.
Còn Lý Phàm thì bắt đầu bố trí cho sau này.
Đầu tiên hắn liên lạc với Đông Phương Diệu.
Người này không hổ là người trọng tình trọng nghĩa, Lý Phàm đã sắp quên Hoàng Phủ Tùng luôn rồi.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn không từ bỏ việc tìm kiếm phương pháp chuyển thế cho Hoàng Phủ Tùng.
Nhưng không có kết quả, muốn nhúng tay vào chuyện của Vãng Sinh phủ đúng là khó như lên trời.
Sau khi thời gian dài như vậy qua đi, hắn vẫn không có thu hoạch gì.
Hai người chia cách đã lâu, sau khi gặp mặt, Đông Phương Diệu vẫn nhiệt tình chào hỏi.
Sau khi nhận Tố Hồn lệnh Lý Phàm đưa cho thì hơi nghi ngờ hỏi.
“Đây là gì?”
Sau khi Lý Phàm nói về công dụng cụ thể của Tố Hồn lệnh thì cơ thể Đông Phương Diệu chấn động: “Cái này…”
“Ta biết rõ ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng sau khi Hoàng Phủ huynh chết. Ta cũng vậy, những năm này, từ đó đến giờ ta chưa từng buông tay.”
“Không dễ tìm được vật này, ngươi bảo quản cho tốt. Đợi sau khi Hoàng Phủ huynh chuyển sinh, ngươi tự đi tìm hắn.’.
Đông Phương Diệu không ngờ Lý Phàm đã hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Ngay sau đó hắn vừa mừng vừa lo.
Trong lòng cảm động, sau đó lại nhìn Lý Phàm, lập tức phát hiện ra bất thường: “Hả? Ta tự đi tìm hắn?”
“Lý huynh, ngươi thì sao? Tại sao không đi cùng?”
Trong nháy mắt, hắn hiểu ra, thảo nào cảm thấy đối phương kỳ lạ, dáng vẻ muốn ủy thác.
Hắn thay đổi sắc mặt, bắt đầu hỏi.
Vẻ mặt Lý Phàm chua xót, thành thật nói: “Ta gặp phải kẻ địch mạnh, gặp nguy hiểm tính mạng.”
“Chỉ sợ chưa chắc có cơ hội chuyển thế đầu thai.”
Đông Phương Diệu nghe vậy thì hoảng sợ sững sờ.
Đến cả lực Thiên Tôn cũng bị ảnh hưởng, có thể nghĩ đến, kẻ địch mạnh trong miệng Lý Phàm rốt cuộc là nhân vật đáng sợ cỡ nào.
Nhưng hắn chỉ do dự một lát, rồi dứt khoát kiên quyết mở miệng, không hỏi Lý Phàm tại sao bị truy sát, mà chủ động nói muốn giúp đỡ Lý Phàm.
Nhưng bị Lý Phàm lắc đầu từ chối.
“Cùng lắm thì chịu chết thôi, không thể liên lụy đến ngươi, ta nỡ lòng nào chứ?”
Đông Phương Diệu muốn nói lại thôi.
“Nhưng…”
“Nếu như ngươi thật sự muốn giúp ta thì không bằng…”
Nói xong, Lý Phàm lấy ra 108 viên di ảnh trong nhẫn trữ vật rồi giao cho Đông Phương Diệu.
“Ngươi chôn sâu những thứ này xuống đất giúp ta, cách những châu Thiên Thành không xa.”
“Nhất định phải cẩn thận, đừng để ai phát hiện.”
“Như vậy, có lẽ ta còn có con đường sống.”
Lý Phàm truyền âm dặn dò.
Thấy đây là chuyện sinh tử với bằng hữu thì Đông Phương Diệu cũng vô cùng tịnh trọng.
Sau khi hai người lưu luyến chia tay xong thì hắn lập tức chạy về phía Thiên Thành gần nhất.
“Cho dù Bạch tiên sinh có ký ức của ta mà tìm đến Đông Phương Diệu, biết rõ vị trí chôn giấu di ảnh từ trong đầu hắn và tiêu hủy chúng thì cũng mất một khoảng thời gian.
“Đủ cho ta thực hiện kế hoạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận