Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1002: Thiên Huyền gặp chúng sinh

Hệt như tiểu hài tử nhận được món đồ chơi mới mẻ, Lý Phàm thỏa thích tùy ý xem tin tức trong Thiên Huyền Kính.
Chỉ hận phẩm cấp Hóa Đạo Thạch trong thức hải không đủ, không cách nào ghi chép bảo tồn hết tất cả những gì nhìn thấy.
Đây đều là tin tức mỗi tu sĩ đều coi là tuyệt mật, bây giờ ở trong mắt Lý Phàm lại xem không sót một thứ gì.
Không chỉ như vậy.
Còn bao gồm toàn bộ thành giao chi tiết rõ ràng tất cả vật tư lưu thông trên thị trường Tiên Minh từ khi có ghi chép đến nay.
Rực rỡ muôn màu, trực tiếp xem đến hoa mắt.
Có giá trị hơn nữa là còn có ghi chép số liệu của tất cả tu sĩ mượn ‘khải linh’ tu hành.
Hiệu suất tu hành của mỗi tu sĩ đều thu hết vào mắt.
Thiên Huyền Kính giống như một vùng biển rộng bao la, tràn đầy bảo tàng, Lý Phàm ở trong đó lưu luyến quên đường về.
Chỉ tiếc số liệu Thiên Huyền Kính bao hàm thực sự quá mênh mông. Thậm chí mỗi giờ mỗi khắc đều còn đang không ngừng gia tăng.
Căn bản không thể nắm giữ toàn bộ.
Chỉ có thể chọn trước một vài ghi chép quan trọng.
Lý Phàm biết, tin tức mình xem sơ qua lúc này nhất định cũng nằm dưới giám sát của Thiên Huyền Kính.
Nhưng không quan trọng, tuyệt đại đa số trong những tin tức này, đời này hắn căn bản cũng sẽ không dùng đến.
Mà là sẽ phát huy tác dụng trong mỗi lần luân hồi tại Huyền Hoàng giới sau này!
Thiên Huyền Kính giống như biển cả vô tận, mà Lý Phàm như đang mở một kênh đào bên bờ biển, không ngừng dẫn nước biển vào bản thân.
Tuy tiến độ hơi chậm nhưng lại vững bước tiến tới.
Lý Phàm đặt Thiên Huyền Tiểu Kính vào trong ngực, duy trì đọc tin tức.
Sau đó lặng yên rời khỏi động phủ Trúc Hải, trở về Linh Mộc giới.
Đợi đến khi tin tức xem sơ qua đạt tới lượng cấp nhất định, gần như muốn căng nổ viên Hóa Đạo Thạch trung phẩm trong thức hải, lúc này mới hơi hoãn lại ghi chép.
Sau đó xem lướt qua thông tin vật phẩm Hóa Đạo Thạch Vạn Tiên Minh hiện có trong ghi chép.
“Mảnh vỡ Thạch Mẫu một mảnh.”
“Cực phẩm ba viên, thượng phẩm mười sáu viên.”
“Trung phẩm, hả?”
“Hết trung phẩm rồi?”
Lý Phàm mới đầu còn cho rằng ghi chép của mình bị lỗi.
Nhưng sau khi xác nhận lại nhiều lần, phát hiện không có lỗi.
Hơi suy tư một lát, Lý Phàm lập tức biết nguyên nhân tạo thành hiện tượng này.
Hóa Đạo Thạch vốn toàn bộ thoát thai bắt nguồn từ Hóa Đạo Thạch Mẫu, có thể thông qua dung hợp lẫn nhau tấn giai đến phẩm chất cao hơn.
“Chắc chắn là các tu sĩ nắm giữ bí thuật Hóa Đạo Thạch trong Vạn Tiên Minh đã sớm vơ vét sạch sẽ tất cả Hóa Đạo Thạch lưu thông, xuất hiện.”
“Thậm chí chỉ cần xuất hiện một viên mới thì lập tức sẽ bị đủ loại thủ đoạn lấy về tay.”
“Con mẹ nó, khó trách ta có độ cống hiến cũng không mua được.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, xem xét danh sách những tu sĩ người mang Hóa Đạo Thạch.
Vừa nhìn vào, một cảm giác hoang đường tức khắc xộc thẳng lên đầu.
“Người nắm giữ mảnh vỡ Thạch Mẫu lại là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường...”
Mà Hóa Đạo Thạch cực phẩm, thượng phẩm khác, thân phận tu sĩ nắm giữ trong Thiên Huyền Kính ghi lại cũng đều là tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết, những thân phận này tuyệt đối là ngụy trang.
“Thất phu vô tội mang ngọc có tội, chí bảo như thế căn bản không phải thứ tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan có thể nắm giữ.”
“Ngụy trang thân phận như vậy quả thực có thể ngăn cản điều tra của một phần tu sĩ lòng mang ý xấu.”
“Nhưng chỉ cần tồn tại thì chắc chắn có liên hệ. Tất cả dấu vết đã từng sinh ra đều bị Thiên Huyền Kính ghi lại chi tiết.”
“Lại làm sao có thể trốn được truy bắt của ta...”
Lúc này Lý Phàm dứt khoát không ngụy trang trước mặt Thiên Huyền Kính nữa, đào ra hết thông tin chi tiết của hai mươi tu sĩ vỏ rỗng này.
Trong thời gian từ lúc vừa vào Thiên Huyền Kính đến tu hành đến bây giờ, tất cả đối tượng truyền tin, giao dịch, kể cả người tiến cử bọn họ.
Sau đó tiến hành lọc lại số liệu những đối tượng hiềm nghi thứ cấp này.
Như từng lớp lưới lớn không ngừng đan thành, kéo dài xuống.
Lúc tầng cấp quan hệ đến “năm”, tu sĩ liên quan trong vậy mà đã có đến hơn mười vạn.
“Có một vài người trong đó có thể trực tiếp loại trừ.”
Lý Phàm ấn đầu không ngừng truyền đến đau nhói, đã đầy phụ tải sức chịu đựng, nghỉ ngơi chốc lát.
Sau đó lại lần nữa ở trong đó tìm kiếm lên mục tiêu tới.
Trải qua so sánh, loại trừ nhiều lần.
Cuối cùng thu nhỏ danh sách đến trong trăm người.
Tu vi từ Nguyên Anh đến Hợp Đạo đều có.
“Một mình ta điều tra vẫn có hơi phiền phức.”
“Trước tiên chú ý trọng điểm, giám thị động tĩnh của bọn họ trong Thiên Huyền Kính gần đây, sau đó nhờ Mặc Nho Bân giúp âm thầm điều tra.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, trong lòng Lý Phàm đã lên kế hoạch.
Trăm người này gần như đều nhậm chức trong Vạn Tiên Minh.
Hắn một thân một mình muốn điều tra gần như là không thể.
Nếu không có quan hệ đặc biệt, e rằng cả đời ngay cả mặt cũng không thấy được.
Nhưng nếu là điều tra từ trên xuống dưới đến từ truyền pháp giả thì nhất định nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tác dụng của Hóa Đạo Thạch quá lớn. Nếu như không phải Thạch Mẫu Thái Diễn tông đã tin tức hóa, ta đều sẽ không nhịn được sinh ra suy nghĩ liều lĩnh đến cửa ăn cướp trắng trợn.”
Song lại nghĩ tới một tia bạch quang chạy trốn ở đời 115 lúc diệt thế, Lý Phàm vẫn tỉnh táo lại, nhận rõ hiện thực.
Có thể thành công chạy trốn từ trong nguy cấp Chân Tiên diệt thế, rất rõ ràng còn không phải người hiện tại Lý Phàm có thể ứng đối.
Khoảng thời gian kế tiếp, Lý Phàm trải qua tương đối phong phú.
Giải Ly điệp cuối cùng hoạt động với hiệu suất cao nhất, hấp thu tinh yếu của đại trận Vạn Linh Quy Số, liên tục không ngừng thôi diễn khả năng trận pháp mới.
Hóa Đạo Thạch thì phân loại, chỉnh hợp thông tin nhận được từ trong Thiên Huyền Kính, lựa chọn ra phần có giá trị trong đó.
Mà bản thân Lý Phàm lại đi dạo lung tung khắp nơi trong Thiên Huyền Kính.
Giống như trong suốt, không ai có thể nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy tất cả mọi người.
Đối thoại, tu luyện, giao dịch của bọn họ.
Có che giấu của tầng Thiên Huyền Kính, thiên tính của tu sĩ suồng sã hơn trong hiện thực rất nhiều.
Vì vậy mà hình ảnh chúng sinh để Lý Phàm nhìn thấy càng thêm chân thực hơn.
Chẳng hạn như, hảo hữu một khắc trước còn xưng huynh gọi đệ, sau khi chia tay thì lập tức chửi mắng lẫn nhau.
Chẳng hạn như, có vô số tu sĩ như Hà Chính Hạo ban đầu, tìm kiếm mộng tưởng một đêm phất nhanh. Tìm đủ mọi cách truy lùng các loại “đầu tư” chi đạo. Cuối cùng lại lấy việc lỗ hết vốn gốc kết thúc. Lúc ấy âm thầm thề, chắc chắn sẽ không hồ đồ như thế nữa. Đợi đến sau khi lại gom góp được một khoản tài phú thì lại không nhịn được dụ hoặc, dấn thân vào trong đó. Cuối cùng nghênh đón vận mệnh như trước.
Lại ví dụ như, có một số lượng tương đối tu sĩ sau khi thử tu hành cảm thấy thiên phú và tốc độ tu hành của bản thân, đời này chắc chắn khó thành người tài.
Cho nên bọn họ bèn từ bỏ hùng tâm đại lược, chỉ làm những nhiệm vụ an toàn cơ bản nhất.
Kiếm đủ phần cần để thỏa mãn sinh tồn trong Thiên Huyền Kính, sau đó thì ở lâu không ra. Suy cho cùng trong không gian Thiên Huyền Kính, không có thiên tai xâm nhập, không bệnh cũng không lo.
Không có các loại dục vọng, sống cũng tiêu dao tự tại.
Lý Phàm nhìn từng cuộc đời khác nhau của các tu sĩ khác nhau, tâm thái cũng lần nữa xảy ra biến hóa lặng lẽ trong lúc bất tri bất giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận