Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 607: Cổ kim sơn hà biến

Trường Sinh cốc chính là một bí cảnh lúc trước Dược Vương tông ngẫu nhiên phát hiện.
Bởi vì trong cốc có rất nhiều nguyên liệu cần thiết để luyện chế ‘Trường Sinh đan’ nên mới được đặt tên như vậy.
Tên như ý nghĩa, Trường Sinh đan chính là một loại đan dược có thể kéo dài tuổi thọ cho tu sĩ.
Nó chính là bí mật không thể truyền ra ngoài của Dược Vương tông, cũng là mấu chốt giúp Dược Vương tông có thể giàu có một phương.
Căn cứ vào phẩm chất đan dược khác biệt, khả năng gia tăng tuổi thọ cũng có chỗ khác nhau. Trường Sinh đan cực phẩm nhất thậm chí còn cao hơn ‘Thiên Đô Hóa Vũ Đan’ một bậc, có thể tăng ngàn năm tuổi thọ.
Luyện chế Trường Sinh đan, ngoài yêu cầu cực cao về phẩm chất dược liệu, còn cần lấy Dược Vương Chân Đỉnh làm hạch tâm, chín chín tám mươi mốt cái Tiểu Dược Vương đỉnh làm phụ trợ, tạo thành ‘Đại trận Tế Thế Trường Sinh’. Trong quá trình luyện đan, cần không ngừng đem ‘Trường Sinh Thanh Lực’ dung nhập vào trong.
Cứ như thế, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể có được một số lượng thành phẩm.
Tuy quá trình có hơi phức tạp, nhưng tuyệt đối đáng giá.
So sánh với những kỳ vật giúp tăng tuổi thọ khác, đặc điểm lớn nhất của Trường Sinh đan chính là có thể dùng nhiều lần.
Tuy mỗi một viên sau đều sẽ có hiệu quả kém hơn viên trước rất nhiều, cho đến cuối cùng hoàn toàn mất đi hiệu dụng.
Nhưng tóm lại, so với những kỳ vật tăng tuổi thọ khác, chỉ cần nuốt một lần thì sẽ triệt để mất hiệu lực, thì tốt hơn quá nhiều.
Biển hư không vô cùng mênh mông, muốn vượt qua tất nhiên cần dũng khí cực lớn.
Trường Sinh đan này và ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’ có thể khiến cho tu sĩ cả tông chìm vào ngủ say chính là hai chỗ dựa lớn nhất của Dược Vương tông.
“Trường Sinh đan này đúng thật là bảo bối tốt. Đáng tiếc là trước khi đi, Dược Vương tông đã bán hết phần lớn, đổi thành nguyên liệu dự bị.”
“Phần còn lại cũng đều nằm trong tay những trưởng lão kia.”
Lý Phàm tra xét danh sách vật tư Dược Vương đỉnh tồn trữ một phen, không tìm thấy Trường Sinh đan, không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng lại nghĩ tới bây giờ phần lớn tu sĩ Dược Vương tông đều đã rơi vào trong tay mình, rồi sẽ có biện pháp để bọn họ luyện chế đan dược cho mình.
Lý Phàm cảm thấy thoải mái hơn chút.
“Trước hết nhìn xem tình hình hiện tại của Trường Sinh cốc ra sao đã.”
“Nếu như vẫn luôn không bị người khác phát hiện, vậy thì không thể tốt hơn. Trải qua mấy ngàn năm, thật khó có thể tưởng tượng thảo dược bên trong phát triển thành dáng vẻ gì.”
“Nếu như đã bị Vạn Tiên Minh phát hiện, cũng khai thác...”
“Vậy cũng không sao.”
Lý Phàm tra xét vật liệu cần thiết để luyện chế Trường Sinh đan một phen, đều có thể mua được trong Thiên Huyền Kính.
Tuy giá cả có hơi đắt một chút, nhưng mua bọn nó về luyện chế thành Trường Sinh đan rồi lại bán đi, khẳng định là có kiếm chác.
Huống hồ, Lý Phàm bây giờ cũng không thiếu độ cống hiến.
“Gia Vinh cảnh, châu Nam Phủ...”
“Đó là nơi nào?”
Nhưng mà, đến khi Lý Phàm muốn theo địa điểm trong trí nhớ Lệnh Hồ Xương, đi đến Trường Sinh cốc thì lại hơi lúng túng một chút.
Bởi vì bây giờ bên trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh, căn bản không tồn tại địa điểm này.
“Không phải là bên trong lãnh địa của Ngũ Lão hội đấy chứ?” Trong lòng Lý Phàm lập tức dâng lên dự cảm không tốt.
“Cũng không nhất định. Đã nhiều năm như vậy, lại trải qua đứt mạch truyền thừa, nói không chừng chỉ là đổi cái tên khác mà thôi.”
Lý Phàm lại nghĩ tiếp.
Con mắt nhắm lại, căn cứ địa hình xung quanh Trường Sinh cốc, so sánh với những địa điểm trong lãnh địa Vạn Tiên Minh hiện nay.
Muốn xác định vị trí Trường Sinh cốc.
Sau một phen vất vả, rốt cục...
Bất đắc dĩ từ bỏ.
“Tuy ta biết rõ Huyền Hoàng giới sơn hà dễ biến, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại không theo lẽ thường đến loại trình độ này.”
Lý Phàm âm thầm hít một hơi khí lạnh.
Trong trí nhớ Lệnh Hồ Xương, phụ cận Trường Sinh cốc có một dãy núi Trùng Vĩ.
Nhưng bây giờ, trong lãnh địa Vạn Tiên Minh lại có rất nhiều ngọn núi Trùng Vĩ.
So sánh với mấy ngàn năm trước, dãy núi Trùng Vĩ cứ như bị cắt thành mười mấy đoạn, sau đó lại bị phân tán lung tung ở các nơi không theo thứ tự.
Đây mới chỉ là những nơi tên gọi không thay đổi, càng đừng nói đến những phần đã không còn tên gọi.
Bằng vào sức lực một mình, muốn tìm được vị trí chính xác của Trường Sinh cốc không khác nào mò kim đáy biển.
Nếu như thử đến các nơi thì tiêu tốn rất nhiều thời gian, rất có thể nơi cần tìm là địa điểm cuối cùng.
Nhưng...
Không cần thiết.
Thời gian của Lý Phàm vô cùng đắt giá.
Trầm ngâm hồi lâu, hắn quyết định vẫn nên để người chuyên nghiệp làm.
Thu Dược Vương Chân Đỉnh vào bên trong pháp vực động thiên của bản thân, Lý Phàm trước hết lặng yên không tiếng động quay trở về biển Tùng Vân.
Sau đó tại bên trong Thiên Huyền Kính, sau một hồi nghiên cứu, cuối cùng liên lạc với một vị tu sĩ chuyên môn nghiên cứu cổ kim địa hình biến hóa, Tây Môn Vũ.
Người này viết ra tác phẩm “Sơn Hà Cổ Kim Khảo” lưu truyền khá rộng.
Căn cứ vào mấy di chỉ của đại tông môn thượng cổ làm cơ sở, lại tiến hành đo lường tính toán phương vị biến ảo.
Trong sách, hắn trải qua tính toán liệt kê ra mấy kết quả, đều được rất nhiều tu sĩ nghiệm chứng, sai sót cực nhỏ.
Đương nhiên, Huyền Hoàng giới rộng lớn. Cổ Kim tính đúng mấy vị trí, chỉ là vì chứng minh Tây Môn Vũ hắn có năng lực làm được việc này mà thôi.
Muốn biết vị trí chính xác hiện tại của địa điểm được ghi chép trong cổ tịch?
Tốn chút độ cống hiến, lập tức giải quyết cho ngươi!
Ý đồ của Tây Môn Vũ rất rõ ràng, chính là dựa vào tuyệt kỹ độc môn này của bản thân để kiếm lấy độ cống hiến.
Lý Phàm cũng rất thưởng thức loại người lấy tiền làm việc này.
Vì che giấu mục đích thực sự của mình, hắn trực tiếp liệt kê một lần năm mươi mấy địa điểm các nơi thời kỳ thượng cổ trong trí nhớ của mình, để cho Tây Môn Vũ đi đo lường tính toán.
Tây Môn Vũ lần đầu tiên nhận được đơn hàng lớn như thế này, vui mừng không thôi. Liên tục nói, muốn giảm giá cho Lý Phàm.
Lý Phàm chỉ vung tay lên từ chối, chỉ nói hắn tăng tốc làm việc.
Tây Môn Vũ đã nhận tiền cọc, tất nhiên là không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Hắn lập tức tắt liên lạc, vội vàng đi tính toán.
Tốn nhiều độ cống hiến, căn bản không được Lý Phàm để vào mắt.
Đối với hắn mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Chỉ cần có thể phòng ngừa khả năng mang tới phiền phức, đó chính là đáng giá.
Đo lường tính toán hơn năm mươi địa điểm cũng là công trình lớn.
Chờ đến khi có kết quả còn cần một khoảng thời gian nữa.
Nhân dịp này, Lý Phàm lặng lẽ đi tới trên đảo Thân Hóa.
Bây giờ cách thời gian đám người Ly giới được đưa tới nơi đây đã là bảy năm.
Đám người Diệp Phi Bằng, Tiêu Hằng, Tôn Nhị Lang đều đã trưởng thành, trở thành những thiếu niên nhanh nhẹn.
Nhưng mà, bởi vì lúc trước Lý Phàm đặt ra quy tắc “Đánh bại khôi lỗi Thiên Dương” mới có thể rời khỏi hòn đảo này, trôi qua thời gian dài như vậy, bọn họ vẫn luôn bị nhốt trên đảo Thân Hóa, chưa từng rời đi một bước.
Đều là người trẻ tuổi nhiệt huyết phương cương, gần như sắp bị nhịn gần chết.
Bọn họ cũng không dám tìm Thiên Dương gây phiền phức, mỗi ngày chỉ tỷ thí với nhau, phát tiết tinh lực.
Lý Phàm mỉm cười, ánh mắt đảo qua đám người.
Không để cho bọn họ phát hiện ra, sau đó đi vào mật thất trên đảo.
Lý Phàm bố trí trận pháp phòng hộ ở nơi này, chỉ có Thiên Dương mới có quyền hạn tiến vào.
Trong đó trưng bày một bình lại một bình tinh huyết đỏ tươi, có thể nghe được mơ hồ tiếng gầm phẫn nộ từ bên trong truyền ra.
Đó là do Thiên Dương nghe lệnh của hắn, cách một đoạn thời gian liền rút từ trên người Diệp Phi Bằng.
Thời gian thật dài không đến đây, tích góp được rất nhiều.
Coi như trên người có huyết mạch Côn Bằng, bị rút máu thường xuyên như thế, sao có thể mập mạp được?
Cho nên một kiếp này Diệp Phi Bằng không những không trở thành người mập mạp giống ở kiếp trước, ngược lại còn có vẻ hơi thon gầy.
Gọi là công tử văn nhã, thật sự không hề có một chút vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận