Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 260: Thẳng tiến Cảnh Vệ viện

Lại thêm một đội ngũ thám hiểm phi hành về phía đông, tìm kiếm tung tích của di tích.
Lý Phàm thì ngồi yên trong Thiên Huyền kính chờ kết quả.
Ba tháng sau, việc thăm dò di tích còn chưa có tiến triển gì đặc biệt.
Thì Hà Chính Hạo lại gửi tin tức tới trước:
"Lý Phàm đạo hữu, có tin tốt."
"Sau khi vận dụng quan hệ một hồi, ta đã tranh thủ được ba chức vị ở ba châu riêng biệt."
"Nên muốn nhờ đạo hữu tư vấn giúp ta."
Lý Phàm lập tức trả lời: "Ngươi nói ra thử xem."
“Thứ nhất là làm tiên phong cho Diễn Võ đường ở Thái Hoa châu."
"Thái Hoa châu cách Tùng Vân Hải không xa, trong châu có Thái Hoa sơn mạch vắt ngang qua toàn châu, còn được gọi là châu cõng núi.”
"Núi non như nấm đếm mãi không hết, nếu ta tới châu này thì tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn ở Tùng Vân Hải rất nhiều."
"Thứ hai là làm tham sự cho Sách Trận đường ở Thanh Vi châu."
"Thanh Vi châu nằm ở phía nam của Thiên Vũ châu, tuy rằng khoảng cách vẫn rất xa nhưng so với Tùng Vân Hải thì đã gần hơn nhiều."
"Thứ ba là làm trấn thủ ở Thiên Vận châu."
“Thiên Vận châu này cách Tây bộ Thiên Vũ châu không xa cho nên cạnh tranh chức vị vô cùng kịch liệt."
"Nếu điều động qua đó thì chức vị cũng chỉ ngang với trấn thủ thành thị bình thường.”
"Chỗ tốt là cách tổng bộ Vạn Tiên Minh rất gần, dễ dàng lên chức hơn những nơi khác."
Hà Chính Hạo nhanh chóng nói ra kết quả mà bản thân đã nỗ lực giành được trong thời gian này.
"Thiên Vận châu..."
Lý Phàm trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Đừng vội ra quyết định, ta có người quen ở Thiên Vận châu, để xem có thể giúp ngươi tìm một chức vụ cao hơn hay không.”
Hà Chính Hạo nghe vậy vô cùng giật mình: "Đạo hữu còn có quan hệ ở cả Thiên Vận châu sao?"
"Ha ha, ta không dám chắc chắn nhưng thử một lần xem sao. Đạo hữu cứ việc chờ tin tốt của ta." Lý Phàm sảng khoái nói.
Hà Chính Hạo gật đầu đồng ý lia lịa.
Vì vậy, Lý Phàm liên hệ với Thần Dụ Tử và kể lại sự tình.
"Tiền bối có con đường nào không?"
Thần Dụ Tử chỉ trả lời một câu: "Để ta hỏi thăm giúp ngươi", rồi im bặt.
Lý Phàm cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đợi.
Nửa ngày sau, một tu sĩ tên Kinh Huyền Đạo Nhân gửi lời mời kết bạn với Lý Phàm, y cũng đến từ Thiên Vận châu.
Lý Phàm hiểu ra, vội vàng đồng ý.
Giọng nói hào sảng của Kinh Huyền truyền tới:
"Ha ha, có phải Lý Phàm tiểu hữu không? Theo tên Thần Dụ kia kể, có phải hảo hữu của ngươi muốn tới Thiên Vận châu của chúng ta nhận chức không?"
"Kim Đan tứ pháp, chậc chậc, hậu sinh khả úy."
"Vậy ngươi hỏi y có hứng thú tới Cảnh Vệ viện ở Thiên Vận châu chúng ta không?"
"Ha ha, bởi vì trận đại chiến mấy năm trước nên còn có vài vị trí trống vẫn chưa kịp bổ sung."
Lý Phàm lấy làm lạ, không khỏi hỏi: "Kinh Huyền tiền bối, không biết Cảnh Vệ viện này..."
Kinh Huyền cũng ngớ cả người, không ngờ rằng ngay cả Cảnh Vệ viện là gì Lý Phàm cũng không biết.
Nhưng nghĩ đến việc Lý Phàm có xuất thân từ nơi hẻo lánh, y lập tức hiểu rõ, bắt đầu giải thích: "Cảnh Vệ viện là tổ chức đặc thù trong một thủ phủ của Vạn Tiên Minh."
"Nó được quản lý trực tiếp bởi tổng bộ Vạn Tiên Minh, chức trách chủ yếu là trấn giết bọn đạo chích, bảo vệ thủ phủ yên ổn."
"Khi tất yếu, cũng có thể sẽ theo lệnh điều động khẩn cấp mà tiến về các châu khác tác chiến."
Kinh Huyền vừa giải thích, Lý Phàm lập tức hiểu ra.
Trên thực tế, đây giống như thủ vệ doanh lúc hắn còn ở Đại Huyền, đóng tại bên ngoài thành Huyền Kinh, chỉ nghe theo mệnh lệnh Lý Phàm, bảo vệ kinh thành an toàn.
"Có lẽ cũng tính là một chức vị quan trọng."
"Chỉ có điều, hình như phải chiến đấu thường xuyên, không biết với tính cách hiện giờ, Hà Chính Hạo có đồng ý hay không."
Lý Phàm suy nghĩ một lát, cảm ơn Kinh Huyền Đạo Nhân, sau đó liên hệ với Hà Chính Hạo, nói rõ tình hình.
"Cảnh Vệ viện?" Lần này Hà Chính Hạo cũng hơi “choáng” rồi.
Hồi còn trẻ, y từng ở Thiên Vũ châu một thời gian nên tất nhiên biết rõ Cảnh Vệ viện là gì.
Giống với Hộ Pháp đường, đó là tổ chức trực tiếp nghe lệnh của tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Nói như thế, thành viên của Cảnh Vệ viên có địa vị cao hơn nửa cấp so với tu sĩ thuộc ban ngành khác, chỉ ở dưới Hộ Pháp đường.
"Quả nhiên Lý Phàm đạo hữu sâu không lường được, lại có thể mưu cầu tới chức vị này."
"Tuy có chút nguy hiểm, nhưng mà..."
Một bóng hình xinh đẹp lại hiện lên trong đầu của Hà Chính Hạo.
Khiến y khẽ cắn môi đồng ý.
Lý Phàm thấy Hà Chính Hạo đồng ý, lập tức gửi tin cho Kinh Huyền Đạo Nhân.
"Tốt!" Kinh Huyền rất vui vẻ.
"Ngươi nói với vị hảo hữu kia rằng cứ tới Thiên Vận châu làm một gã trấn thủ trước."
"Chờ đủ ba năm tích lũy kinh nghiệm, tới lúc đó, ta sẽ mượn quan hệ điều động y đến Cảnh Vệ viện."
Kế tiếp, Kinh Huyền cẩn thận nói rõ một số điều cần chú ý, rồi mới ngắt liên lạc.
Lý Phàm chuyển lại không sót một chữ cho Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo nghiêm túc nghe kỹ, sau đó, y bắt đầu bận rộn lo lắng cho tiền đồ bản thân.
Lý Phàm thì nhàn rỗi bắt đầu suy nghĩ một hồi, tuy rằng mọi chuyện chưa hoàn thành nhưng hắn vẫn chuyển cho Thần Dụ Tử và Kinh Huyền Đạo Nhân mỗi người mười vạn điểm cống hiến để thể hiện lòng biết ơn.
Tất nhiên, khoản nợ này sẽ tính trên đầu Hà Chính Hạo.
Thiên Vận châu.
Thần Dụ Tử nhận được điểm cống hiến thì hơi ngẩn ra, nhịn không được bật cười.
Kinh Huyền cũng gửi tin tức tới hỏi thăm: "Lão thần côn, ngươi thu được điểm cống hiến Lý tiểu tử chuyển cho chưa? Mười vạn điểm tròn đấy, ta nhớ hắn mới tu vi Trúc Cơ đúng không? Ra tay thật hào phóng."
Thần Dụ tử cười lớn trả lời: "Dù sao cũng giàu hơn chúng ta lúc còn Trúc Cơ nhiều."
"Ta chỉ truyền lời giúp thôi mà lại nhận được thù lao như ngươi, Kinh Huyền, ngươi không tức giận chứ?"
Kinh Huyền cười to: "Ha ha ha, xử lý sự tình rất công bằng, tiểu tử này thú vị đấy chứ?"
"Không tệ, không tệ. Ta nhìn hắn thuận mắt hơn lão già Quảng Ngộ nhiều."
"Thu chỗ tốt của người ta thì phải ra chút sức. Ngươi đừng làm hỏng chuyện, bản thân ngươi thì không sao, nhưng nếu “bảng hiệu” của Thần Dụ Tử ta bị phá thì, ha ha…”
"Làm hỏng? Ngươi xem thường ai đấy?" Kinh Huyền hừ một tiếng, cắt đứt liên lạc.
Thời gian trôi qua.
Sau ba tháng, lệnh điều động nhậm chức của Hà Chính Hạo được ban xuống, không có gì thay đổi, giữ chức trấn thủ ở Quảng An thành, Thiên Vận châu.
Tính trước cộng sau, để có chức vụ này, y tổng cộng tiêu tốn mất tám vạn điểm cống hiến, đương nhiên là mượn từ Lý Phàm.
Dù gì thì nợ nhiều không lo, Hà Chính Hạo tỏ vẻ nội tâm ta đây không áp lực.
Lý Phàm cũng không tiếc rẻ, y muốn mượn bao nhiêu thì cứ cho mượn bấy nhiêu.
Trước khi chuẩn bị rời đi, Hà Chính Hạo thề non hẹn biển, chờ đứng vững gót chân ở Thiên Vận châu, y sẽ thử xem có thể điều Lý Phàm qua đó hay không.
Lý Phàm cũng không nói gì, chỉ vỗ vai Hà Chính Hạo.
Chờ Hà Chính Hạo đi rồi, Lý Phàm cả ngày chỉ trốn ở trong Thiên Huyền kính không bước chân ra ngoài, cố gắng tu hành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới năm 23 sau Lưu Điểm.
Trong khi đó, tòa di tích bay lên trời kia đã được người tìm thấy, ở giữa trung tâm Cửu Sơn châu, trong một đầm lầy có diện tích ngàn dặm.
Khi các tu sĩ tới đây thăm dò, lai lịch của di tích này cũng được khai quật ra,
Tiên tông thời thượng cổ, Triều Nguyên tông.
Mặc dù không được như Thái Thượng tông hay Đại Đạo tông, uy danh tới ngàn năm sau vẫn được mọi người biết tới.
Nhưng trước lúc kiếp nạn buông xuống, đây cũng xem như một tông môn có tiếng tăm lẫy lừng.
Dựa vào kinh nghiệm thăm dò di tích tông môn trong quá khứ, nơi này chắc chắn cất giữ rất nhiều vật quý.
Tin tức này truyền ra, lập tức hấp dẫn rất nhiều tu sĩ tiến về Cửu Sơn châu thám hiểm.
Cửu Sơn châu vốn hỗn loạn vô cùng lại càng thêm không ổn định.
Thậm chí, còn có cả tu sĩ của Ngũ Lão Hội ngụy trang sơ sơ rồi cứ thế đường hoàng trà trộn vào thăm dò di tích, có thể thấy bọn họ kiêu ngạo như thế nào.
Tương tự, từ đó, có thể thấy được độ khống chế của Vạn Tiên Minh với Cửu Sơn châu yếu kém đến đâu.
Vốn chỉ là chuyện thăm dò di tích thông thường, Vạn Tiên Minh cũng không định quản.
Nhưng vào lúc này, lại có một tin tức truyền ra khiến Vạn Tiên Minh tức giận không thôi.
Có một tu sĩ Hóa Thần của Ngũ Lão Hội tên là Lạc Tây đến thăm dò di tích. Vậy thì cũng thôi, thế nhưng y lại không hề che giấu thân phận tu sĩ Ngũ Lão Hội của mình, đến nỗi còn ỷ vào tu vi của bản thân mà ra tay đả thương và đánh chết rất nhiều thành viên của Vạn Tiên Minh tới đó thám hiểm.
Cũng không biết sau khi xâm nhập di tích, y đã chiếm được bảo vật gì mà cứ thế ngông nghênh rời đi.
Ở địa bàn của người ta lại còn dám kiêu ngạo như thế? Đây quả thật là đang tát một cái lên mặt mũi của Vạn Tiên Minh mà.
Thế nhưng, ai cũng có thể thấy rõ, tác phong như vậy chứa ý khiêu khích quá rõ ràng. Liệu đây có phải âm mưu gì không?
Hay là Ngũ Lão Hội lại muốn khai chiến tiếp?
Tuy vậy, dù thế nào thì mặt mũi không thể mất được, Vạn Tiên Minh ngay lập tức phái ra mấy vị Hóa Thần tiến về Cửu Sơn châu áp trận, hơn nữa còn phát ra cảnh cáo vô cùng nghiêm túc.
Cấm tất cả tu sĩ của Ngũ Lão Hội bước chân vào Cửu Sơn châu.
Dám đến, chắc chắn phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận